CHƯƠNG 1165
Đường Hạo Tuấn thở dài, đắp chăn lại cho Tống Vy, đứng lên rời khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài văn phòng, Trình Hiệp gõ cửa.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống sofa: “Vào đi.”
Trình Hiệp đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc, về điện thoại Torah, tôi điều tra được một manh mối mấu chốt.”
Nghe thấy chuyện liên quan tới hung thủ thứ hai, Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Manh mối gì?”
Trình Hiệp nói: “Nhà họ Lâm năm đó cũng có một chiếc điện thoại Torah.”
“Cậu nói gì?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên siết chặt chén trà trong tay: “Cậu nói nhà họ Lâm, là nhà họ Lâm của Lâm Giai Nhi?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu: “Lần trước anh bảo tôi đi điều tra những người có điện thoại Torah trong số người quen của ông bà chủ, tôi tra được nhà họ Vương từng mua hai bộ, tặng một bộ trong đó cho nhà họ Lâm, vì thế, tôi còn tới tìm trưởng họ nhà họ Vương để xác nhận.”
Đường Hạo Tuấn siết chặt tay: “Sau đó thì sao?”
Anh không ngờ, cái ૮ɦếƭ của ba mẹ anh còn có liên quan tới nhà họ Lâm.
“Sau đó, trưởng họ nhà họ Vương nói với tôi đúng là như vậy, mười tám năm trước nhà họ Vương từng gặp khủng hoảng tài chính một lần, mà chủ tịch Lâm và trưởng họ nhà họ Vương là bạn thân, thế nên lúc ấy trưởng họ nhà họ Vương mang rất nhiều quà cáp tới vay tiền chủ tịch Lâm, một trong số những món quà đó chính là điện thoại Torah.”
“Thế nên người quay ở ven đường lúc trước là Lâm Giai Nhi đúng không?”
Trình Hiệp cúi đầu: “Chắc là cô ta, vì tôi điều tra những người này, không có bé gái nào cùng độ tuổi với cô bé quay video tai nạn xe, chỉ có Lâm Giai Nhi là phù hợp nhất.”
Nếu nhà họ Lâm không có điện thoại Torah, đương nhiên là họ sẽ không nghi ngờ Lâm Giai Nhi.
Nhưng nhà họ Lâm lại có một bộ, hơn nữa mười tám năm trước Lâm Giai Nhi lại đúng mười tuổi, hoàn toàn phù hợp với tuổi của bé gái quay video tai nạn.
Thế nên, ngoại trừ Lâm Giai Nhi, họ không thể nghĩ ra ai khác.
Quan trọng nhất là, trời sinh Lâm Giai Nhi không có sự đồng cảm, có khuynh hướng phản xã hội, đúng là có khả năng gây ra vụ tai nạn xe được, không những không sợ, ngược lại còn có thể bình tĩnh quay video lại.
Nghĩ vậy, Trình Hiệp nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, anh nói xem, hung thủ thứ hai liệu có phải chủ tịch Lâm không?”
Dù sao thì chủ tịch Lâm mới qua đời mười năm trước, mười tám năm trước vẫn còn sống.
Đường Hạo Tuấn không trả lời, cụp mắt xuống, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.
Một lúc lâu sau, anh mới đút tay vào túi quần đứng lên: “Dù không phải ông ta thì cũng có liên quan tới nhà họ Lâm. Hẹn trưởng họ nhà họ Vương cho tôi, tôi muốn gặp ông ta.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn day trán.
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Anh quay đầu lại nhìn, thấy Tống Vy đi từ phòng nghỉ ra với con mắt sưng đỏ, không khỏi ngạc nhiên: “Sao em đã dậy rồi?”
Cô vừa mới ngủ chưa được bao lâu.
“Vừa ngủ đã gặp ác mộng, không muốn ngủ nữa.” Tống Vy lắc đầu, thều thào trả lời.
Đường Hạo Tuấn bước tới đỡ cô đến sofa, sau đó rót ly nước: “Uống chút nước đi.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh