Chương 1105

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1105

Dù gì ngày mai hai đứa trẻ sẽ phải theo cô ra nước ngoài, qua bên đó tiếp nhận chữa trị, dĩ nhiên phải làm thủ tục xuất viện bên này rồi.

“Đi đi, cậu đi đi.” Giang Hạ thấy cô không muốn nói, biết là cô có chuyện muốn giấu nên cũng không miễn cưỡng, bèn xua tay kêu cô đi.

Tống Vy đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi làm thủ tục xuất viện.

Sau khi làm xong, vừa trở về phòng bệnh thì nghe tiếng gọi quen thuộc: “Vy Vy!”

Tống Vy thẳng lưng, quay sang đã trông thấy người đàn ông cao ráo, mặc áo khoác trắng tao nhã đang đi về phía mình. Trên mặt cô không hề có vẻ vui mừng ngạc nhiên khi gặp lại bạn mình, chỉ có vẻ mặt rối bời: “Là anh à Kiều Phàm.”

Thái độ lạnh nhạt của Tống Vy khiến Kiều Phàm thầm nhíu mày, nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã lấy lại nụ cười ôn hoà: “Sao vậy, nhìn thấy tôi mà em không vui hả?”

“Đâu có.” Tống Vy cụp mi mắt xuống.

Kiều Phàm mím môi dưới, sau đó lại dịu dàng lên tiếng: “Vy Vy, em như vậy làm gì giống đâu có. Em biết tôi không chỉ là bác sĩ khoa ngoại mà còn là bác sĩ tâm lý nữa, em không giấu được tôi đâu. Tôi nhìn ra được em đang trách tôi, là tôi đã làm gì sai à?”

Tống Vy siết chặt tay. Dường như quyết định điều gì, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Nay anh đã nói thẳng tôi đang trách anh, vậy tôi cũng không giấu anh làm gì. Kiều Phàm, lúc tôi vừa về nước, có phải Hải Dương đã nhờ anh làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với Hạo Tuấn đúng không?”

Kiều Phàm nghe xong, con ngươi khẽ co rụt lại.

Anh ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, biết rằng mình đã không thể giấu được chuyện này nữa, chỉ đành thừa nhận: “Đúng.”

“Anh đã làm giả.” Tống Vy nói.

Kiều Phàm gật đầu: “Phải, xin lỗi Vy Vy. Lúc đó tôi là vì…”

“Tôi không cần biết anh vì nguyên nhân gì. Kiều Phàm, anh thừa biết hai đứa luôn khao khát sự tồn tại của ba tụi nó, bởi vì lúc ở nước ngoài chúng từng bị bắt nạt như vậy. Tôi không mong bọn trẻ có thể nhận Hạo Tuấn, vì khi đó anh ấy và Tống Huyền đã đính hôn rồi, tôi cũng không thể dẫn hai đứa trẻ đến tận cửa. Tôi chỉ hy vọng…”

Giọng của Tống Vy trở nên nghẹn ngào: “Hy vọng bọn trẻ biết tụi nó cũng có ba là được, có nhận lại ba hay không cũng không quan trọng. Nhưng anh lại thẳng thừng phủ nhận mong mỏi trong lòng Hải Dương.”

“Tôi xin lỗi Vy Vy.” Kiều Phàm cúi đầu, xin lỗi lần nữa: “Tôi thừa nhận lúc đó tôi ích kỷ, vì khi đó tôi yêu em, tôi sợ em sẽ dẫn hai đứa trẻ đi tìm Đường Hạo Tuấn. Tôi sợ sẽ đánh mất em, chưa từng nghĩ mình sẽ làm như thế sẽ khiến Hải Dương thất vọng.”

“Thôi đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh…”

“Em nói với anh ta những lời này làm gì?” Tống Vy còn chưa nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã cắt ngang.

Tống Vy và Kiều Phàm đều nhìn sang.

Tay của Đường Hạo Tuấn đút trong túi, nhấc đôi chân thon dài bước tới, sau đó kéo cánh tay của Tống Vy, ánh mắt u ám nhìn sang Kiều Phàm: “Tôi nể tình anh ở nước ngoài chăm sóc tận tình cho mấy mẹ con Vy Vy nên không truy cứu chuyện này. Anh tự liệu mà làm đi.”

Anh nói xong, thu lại ánh mắt rồi nhìn Tống Vy: “Chúng ta đi thôi.”

Tống Vy gật đầu.

Hai người đi xa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc