CHƯƠNG 1081
Đường Hạo Tuấn mệt mỏi xoa mũi: “Cứ làm vậy đi. Ngoài ra còn có một chuyện nữa cần cậu đi một chuyến.”
“Xin tổng giám đốc cứ nói.” Trình Hiệp nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói: “Điều tra camera giám sát bên ngoài phòng làm việc của tôi vào ngày chín tháng bảy và camera giám sát ngoài phòng làm việc của Mạnh Ngọc vào ngày mười tháng chín.”
Hai ngày này chính là ngày anh nói muốn làm kết quả xét nghiệm ADN.
Ngày chín tháng bảy, anh nhớ rất rõ là anh bảo Trình Hiệp sắp xếp kiểm tra sức khỏe ở trường mẫu giáo, muốn nhân cơ hội này để lấy mẫu máu của hai đứa bé. Nếu như có người đứng nghe lén ở bên ngoài phòng làm việc, chắc chắn camera giám sát có ghi lại được.
Ngày mười tháng chín là ở phòng làm việc của Mạnh Ngọc. Anh ta kinh ngạc vì Tống Hải Dương có cùng nhóm máu với anh nên đã đề nghị xét nghiệm lại lần nữa, anh đồng ý. Lúc đó chắc cũng có người nghe lén bên ngoài phòng làm việc của Mạnh Ngọc.
“Hai ngày này có gì đặc biệt ạ?” Trình Hiệp hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trở nên ôn hòa: “Hai ngày này là ngày tôi muốn làm xét nghiệm ADN với hai đứa trẻ. Lúc nãy tôi đã làm lại xét nghiệm, cậu biết kết quả xét nghiệm là gì không?”
Trình Hiệp lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn trả lời: “Chúng là con ruột của tôi.”
Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Con… Con ruột?”
“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp nuốt nước miếng: “Nhưng kết quả xét nghiệm trước đây của bác sĩ Mạnh…”
Nói tới đây, anh ta đột nhiên nghĩ tới việc tổng giám đốc sai mình đi điều tra camera giám sát, lập tức hiểu ra, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Tổng giám đốc, anh đang nghi ngờ có người nghe anh nói muốn làm xét nghiệm ADN nên đã động tay động chân với kết quả xét nghiệm?”
Đường Hạo Tuấn không đính chính rằng vấn đề không nằm ở kết quả xét nghiệm mà ở mẫu gen, chỉ gật đầu: “Đúng vậy. Đi làm đi! Nhất định phải nhanh tay lên, nếu camera không còn thì báo cho tôi biết ngay lập tức. Tôi sẽ bảo Hải Dương khôi phục lại thử.”
“Vâng.” Trình Hiệp lập tức trả lời, sau đó đi làm.
Không ngờ chuyện này lại ẩn chứa bí mật sâu xa như vậy.
Anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng, xem thử rốt cuộc là ai không biết xấu hổ, không muốn tổng giám đốc và hai đứa trẻ nhận nhau.
Sau khi Trình Hiệp đi rồi, Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên giường bệnh chăm sóc Tống Dĩnh Nhi đến khi trời tối.
Lúc này ở nước ngoài đang là sáng sớm.
Tống Vy lơ mơ đi xuống lầu, Hạ Bảo Châu nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì giật mình hỏi: “Vy Vy, tối qua cậu ngủ không ngon à? Sao hai mắt thâm quầng hết vậy?”
Tống Vy ngồi xuống bên bàn ăn, khẽ gật đầu: “Đúng là ngủ không ngon. Hôm qua còn nằm mơ thấy ác mộng.”
Khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô gọi điện cho Đường Hạo Tuấn, lại nghe thấy giọng nói của hai con.
Biết hai con không sao nhưng cô vẫn không ngủ được, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.
Tối qua cô ngồi trên giường vẽ bản thiết kế mãi đến tận rạng sáng.
“Cơn ác mộng gì mà có sức mạnh kinh thế?” Hạ Bảo Châu trêu chọc.
Tống Vy lườm cô ấy: “Được rồi. Ăn nhanh lên. Sắp đến giờ thi đấu rồi đấy.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh