Đối với thái độ hoàn toàn né tránh của Thu Hạ Hạ, Âu Dương Dị không tài nào hiểu nổi. Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ được việc thổ lộ tình cảm của cậu tự nhiên lại gây cảm giác phản cảm tới như vậy cho cô, thế là cậu bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân đã làm gì không phải để cô tức giận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rồi đặt giả thiết này, giả thiết kia mà đến cuối cùng cậu vẫn không nghĩ ra đáp án. Cậu cũng không muốn bỏ mặc Thu Hạ Hạ. Cậu bắt đầu đến những nơi cô có thể xuất hiện để đợi cô, cô tránh, cậu liền đuổi theo. Tình trạng như vậy tiếp diễn liên tục mười mấy ngày liền, kế hoạch “theo đuôi” của Âu Dương Dị mới có chút tiến triển.
Hôm đó là thứ Sáu, tiết cuối cùng của buổi chiều là môn hóa học. Thầy giáo môn hóa học thích nói rông dài có thói quen dạy quá giờ. Chờ đến khi thầy tuyên bố hết giờ, Âu Dương Dị sớm đã đứng chờ ở cửa lớp học. Thu Hạ Hạ ở trong lớp, chậm rãi thu dọn sách vở, trong đầu đang nghĩ cách làm thế nào mới có thể trốn được sự theo dõi của cậu rồi thoát ra ngoài. Suy nghĩ như vậy nên thời gian cứ trôi qua, chờ đến khi học sinh trong lớp đều đã về gần hết, cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì.
Lúc Âu Dương Dị bước vào lớp, trong lớp chỉ còn lại Thu Hạ Hạ, An Tuyết Kỳ và Mạc Trần Bạch.
Hơn mười ngày không gặp, Âu Dương Dị có sự thay đổi rất rõ rệt. Cậu gầy đi, đen hơn và có chút xanh xao. Điều duy nhất không có gì thay đổi đó chính là ánh mắt cậu nhìn cô vẫn dịu dàng như thế. Cậu làm như chỉ có hai người là cô và cậu, đi thẳng tới trước mặt Thu Hạ Hạ, dịu dàng: “Hạ Hạ, mình có vài lời muốn nói với cậu.”
Thu Hạ Hạ ôm chặt cặp sách trước иgự¢, không biết làm thế nào đành cúi đầu, cắn môi.
“Hạ Hạ, cậu chỉ cần cho mình mười phút là được rồi.” Âu Dương Dị chân thành, nhìn cô khẽ nói hai tay đưa ra nắm lấy tay cô. Tuy nhiên, Âu Dương Dị còn chưa chạm vào tay của Thu Ha Hạ cô đã bị một lực rất mạnh kéo ra xa khỏi người cậu.
Âu Dương Dị ngẩng đầu, nhìn thấy thái độ ngạo mạn và ngờ vực của Mạc Trần Bạch.
“Hành động của cậu sẽ khiến Hạ Hạ cảm thấy bị làm phiền.” Mạc Trần Bạch nhìn thẳng cậu, môi cong lên theo thói quen, ánh mắt đen tuyền phát ra những tia sắc lạnh.
Âu Dương Dị hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn vào cổ tay trắng ngần bị Mạc Trần Bạch nắm chặt, ở nơi tiếp xúc giữa hai người, chiếc lắc tay được khắc tên lấp lánh những tia sáng màu bạc mềm mại. Âu Dương Dị buông tay để trong không trung xuống, mím chặt môi nhìn Thu Hạ Hạ đang đứng sau lưng Mạc Trần Bạch.
“Mình chỉ hy vọng nói vài lời với cậu.” Giọng cậu rất quyết tâm nhưng lại ngầm ý van nài.
Thu Hạ Hạ mềm lòng, đang định nói gì đó nhưng Mạc Trần Bạch không cho cô cơ hội mở lời.
“Âu Dương Dị!” Mạc Trần Bạch nhìn cậu, ngữ khí thoáng chút ranh mãnh, “Tôi biết cậu rất được các bạn nữ trong trường săn đón nhưng không phải tất cả các bạn nữ đều trúng “bùa” của cậu, ít nhất là Hạ Hạ không như thế. Có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu bị con gái từ chối, cho nên cậu thấy không cam lòng. Nhưng đây là vấn đề của riêng cậu, tôi hy vọng cậu sẽ không tới làm phiền Hạ Hạ nữa. Chỉ có vậy thôi. Tạm biệt!”.
Mạc Trần Bạch nói xong, kéo Thu Hạ Hạ bước ra khỏi lớp. Âu Dương Dị muốn đuổi theo nhưng bị An Tuyết Kỳ gọi lại.
“Có nhất thiết phải làm như vậy không?” An Tuyết Kỳ cười mỉa mai, khinh khỉnh nói.
Âu Dương Dị quay người lại, lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Dị, An Tuyết Kỳ chỉ cười rồi để tay lên bàn chống cằm, khuôn mặt dễ thương nghiêng nghiêng nhìn cậu: “Mình biết cậu làm như vậy chỉ để phản kháng lại chuyện đã xảy ra năm đó, nhưng hành động giận dỗi trẻ con này của cậu thật quá ấu trĩ”.
Âu Dương Dị nheo mắt, nhìn An Tuyết Kỳ rồi hỏi: “Cậu cho rằng việc mình thổ lộ tình cảm với Thu Hạ Hạ là vì muốn chọc giận cậu hay sao?”.
“Lẽ nào không phải?” An Tuyết Kỳ nhìn cậu, cười rất “ngọt”, “Nếu không phải thì mình cũng không cần quá lo lắng. Mình thấy trong lòng Thu Ha Hạ có “nút thắt”. Ngày nào “nút thắt” này còn chưa được gỡ ra thì cô ấy sẽ không thể nhận lời tỏ tình của cậu. Nhưng người có thể cởi bỏ “nút thắt” ấy nhất định không phải là cậu cho nên cậu hãy từ bỏ đi hay nói cách khác là cậu có thể kết thúc trò chơi ấu trĩ này được rồi”.
“Tuyết Kỳ, cậu rất thông minh! Nhưng đừng thông minh quá kẻo lại hóa ngốc nghếch!” Âu Dương DỊ thờ ơ nhìn cô, không nói thêm lời nào, bước ra khỏi lớp.
An Tuyết Kỳ nhếch mép cười mỉa mai, cầm cặp sách theo Âu Dương Dị ra ngoài. Thu Hạ Hạ bị Mạc Trần Bạch kéo ra khỏi cổng trường, liền nhẹ nhàng gạt tay cậu ra.
“Hạ Hạ…” Mạc Trần Bạch nhìn khoảng trông trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lo lắng nhìn Thu Hạ Hạ, “Không phải… là cậu đã thích tên tiểu tử Âu Dương Dị rồi đấy chứ?”.
Thu Hạ Hạ im lặng nhìn xuống đất dưới chân mình một lát, sau đó lặng lẽ trả lời: “Mình không thể thích cậu ấy được”.
“Không thể có nghĩa là hai người vì lý do nào đó mà không thể ở bên nhau chứ không phải là cậu không thích cậu ta đúng không?” Mạc Trần Bạch vọng hỏi, giọng trầm xuống khác thường.
Thu Hạ Hạ lo lắng cắn môi, cúi đầu không biết phải nói gì. Mạc Trần Bạch cũng không nói. Hai người cùng im lặng một lúc, sau đó Mạc Trần Bạch mới đau khố cất lời: “Mình đã làm sai điều gì với tình cảm của chúng ta?”.
Thu Hạ Hạ khẽ thở dài, đưa tay cởi chiếc lắc bạc ở cổ tay. Lúc ngẩng lên nhìn cậu, tuy bờ môi có chút cay đắng nhưng giọng nói rất chân thành: “Trần Bạch, xin lỗi cậu.
Mình nghĩ cậu xứng đáng có người bạn gái tốt hơn”, sau đó, cô đưa chiếc lắc trong tay tới trước mặt cậu. Mạc Trần Bạch cúi đầu, cảm xúc lẫn lộn nhìn ánh trời chiều chiêu sáng chiếc lắc tay khiến nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cậu không nhận, chỉ ngẩng lên nhìn cô, cặp mắt quyến rũ chứa đầy sự đau khổ nhìn sâu vào mắt cô.
“Nếu không có hiểu lầm của một năm trước,
cậu nói xem có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ không?” Cậu nói nhỏ, âm thanh khàn khàn bị nén lại nghẹn ngào.
Thu Hạ Hạ cúi đầu tránh né ánh mắt bóc trần mọi thứ của cậu, lòng cô lại đau nhói. Tại sao khi cô thích cậu một năm trước, số phận lại khiến cho họ hiểu lầm rồi xa nhau. Bây giờ khi khúc mắc đó đã được giải quyết thì tình cảm của cô lại không còn nữa?
“Thu Hạ Hạ!” Giọng nói của Mạc Trần Bach đột nhiên lại vang lên trong trẻo, ngữ khí đau khổ cũng biến mất tựa hồ như thể chưa từng xuất hiện.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, cầm lây chiếc lắc bạc trong tay cô, cười dễ thương, đôi mắt ngập tràn hoa đào rất đẹp nhìn cô khẽ chớp:
“Thu Hạ Hạ! Mình cũng không thích cậu nữa rồi!” Giọng nói ngọt ngào vang lên rất rõ ràng, như thể đã nói ra hết những suy nghĩ trong lòng nhưng bàn tay của cậu nhân lúc cô không để ý đang từ từ nắm rất chặt.
“Thế còn chiếc lắc bạc?” Trước ánh mắt sững sờ của cô, Mạc Trần Bạch giơ chiếc lắc trong tay lên, nháy mắt cười với cô, khẽ nói: “Chiếc lắc này mình sẽ tặng cho bạn gái sau này. Chờ tới lúc sinh nhật cô ấy, mình có thể lấy nó làm quà tặng. Như vậy cũng có thể tiết kiệm được khối tiền cho cái ví của mình đấy!”.
Thu Hạ Hạ đã lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười.
“Cậu đúng là đồ gian manh! Cẩn thận kẻo sau này bạn gái tương lai của cậu sẽ phạt cậu ngủ dưới gầm giường đây!”
Cô dứ dứ nắm đấm giống hổi nhỏ, đấm lên vai cậu. Cũng giống hồi còn thơ bé, cậu ôm vai bị đấm, hét lên như lợn bị chọc tiết: “Này! Con gái con đứa gì mà vũ phu như vậy hả? Nhằm lúc mình không để ý đánh trộm! Đau quá mẹ ơi! Đau quá!!”.
Tên tiểu tử này cũng hơi khoa trương quá rồi đây! Thu Hạ Hạ bật cười, sự căng thẳng trên gương mặt bị gió thổi bay, thần sắc tươi tắn trở lại.
Ăn tối xong, Thu Hạ Hạ nhận được điện thoại của Âu Dương Dị.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn ấn nút không nghe điện, đây là thói quen mười mấy ngày nay của cô. Nhưng lúc cô đặt tay lên chuẩn bị ấn nút thì trong đầu bỗng hiện ra cảnh lúc buổi chiều cùng ánh mắt van nài, đau khổ của Âu Dương Dị. Nhìn thấy tên người gọi không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Thu Hạ Hạ do dự gần mười phút mới ấn nút nghe kèm theo sự lo lắng.
Có một số chuyện có lẽ cũng nên nói ra rõ ràng, cứ kéo dài mãi thì tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu.
“Alô!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có lẽ là khoảng thời gian thần kinh trung ương của Âu Dương Dị còn chưa phản ứng kịp với thông tin “cuối cùng cô ấy cũng muốn nghe điện thoại của cậu” Sau đó một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: “Hạ Hạ…”.
Thu Hạ Hạ cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào nơi cổ họng, tay giữ điện thoại run lẩy bẩy. Cô luôn cho rằng cảm giác của cô vói Âu Dương Dị chỉ là “tình bạn” nhưng nghe xong tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, tình cảm cô chôn chặt trong lòng đã tuôn trào, dòng chảy dào dạt trong người đã tự tố cáo cô. Cô thích cậu! Rõ ràng là cô thích Âu Dương Dị!
Nhưng cô không thể có tình cảm với cậu được. Cậu là người mà Trương Nhã Tuyên thích, mà Trương Nhã Tuyên lại là bạn thân của cô, cô không thể phản bội cô ấy…
Âu Dương Dị ở đầu dây bên kia chờ mãi không thấy cô đáp lại, tưởng là cô lại dập máy, liền hốt hoảng, “Hạ Hạ, cậu vẫn nghe điện chứ? Cậu đừng gác máy được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu.
” Thu Hạ Hạ đưa di động ra xa, bịt miệng nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh nói qua điện thoại: “Mình vẫn nghe, cậu muốn nói gì thì nói đi!”.
Âu Dương Dị ở đầu dây bên kia im lặng lát sau khẽ lên tiếng, giọng buồn bã vọng từ bên đó sang, “Hạ Hạ, tại sao những ngày qua cứ bỏ mặc mình thế? Là vì hôm đó mình tỏ tình quá đường đột phải không? Nêu vì như thế thì mình xin lỗi. Cậu đừng “ngó lơ” mình nữa có được không? Thời gian qua mình đã quen với sự tồn tại của cậu. Cậu bỗng nhiên không thèm đoái hoài gì tới mình, mình rất buồn.
Thu Hạ Hạ bịt miệng, khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt từ mắt cô lăn xuống, rồi biến mắt qua kẽ tay cô.
Cô cố gắng dằn lòng, chôn chặt tình cảm của bản thân không muốn để Âu Dương Dị ở đầu dây bên kia phát hiện ra. Mãi tới khi lấy lại được phần nào sự bình tâm, cô mói bình tĩnh nói: “Âu Dương Dị, chúng ta chỉ thích hợp để làm bạn bè thôi.” Cô kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, giọng nói có chút run rẩy.
Bên kia, dường như Âu Dương Dị sững lại, sau đó hỏi gấp gáp: “Hạ Hạ, cậu đang khóc phải không?”.
Thu Hạ Hạ xì mũi, hắng giọng, nói nhỏ: “Không phải! Mấy hôm nay mình bị cảm.” Cô lại sụt sịt, nói tiếp: “Âu Dương Dị, mình chỉ muốn nói với cậu, mình… mình không thích cậu! Buổi đầu mình cũng từng nói vói cậu, mình tiếp cận cậu là vì vụ cá cược vói Chung Ngọc Thanh.
Còn về vấn đề tại sao mình lại cá cược với Chung Ngọc Thanh thì mình vốn không định nói nhưng mình không ngờ cậu lại thích mình nên bây giờ mình cần phải nói cho cậu biết chuyện này.
” Cô không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô càng lúc càng nhiều.
“Âu Dương Dị”, cô bỏ qua những cơn nhói đau trong tim, tiếp tục lạnh lùng nói, “Mình với Chung Ngọc Thanh cá cược là vì Nhã Tuyên. Nhã Tuyên là bạn thân nhất của mình. Cô ấy đã từng thổ lộ tình cảm với cậu nhưng bị cậu cự tuyệt, cô ấy chạy về lớp khóc thì bị Chung Ngọc Thanh nhìn thấy. Chung Ngọc Thanh cũng thích cậu cho nên sau khi biết chuyện, cô ta đã cười nhạo Nhã Tuyên trước mặt mọi người. Mình thấy rất “gai mắt” nên mới cá cược với cô ta. Bây giờ thì cậu đã hiểu rồi chứ? Bất luận là có chuyện gì xảy ra mình đều không thể phản bội người bạn thân nhất của mình được. Cho nên… xin cậu đừng thích mình nữa…
Sau này cũng đừng gọi điện cho mình nữa”. Đầu dây bên kia cứ im lặng mãi, rất lâu sau, Thu Hạ Hạ tưởng điện thoại của mình bị hỏng, giọng nói của Âu Dương Dị mới chập chờn vang lên, “Xin lỗi cậu!… Tạm biệt!”.
Vài giây sau, chiếc di động bên tai vang lèn những âm thanh “tút tút” báo đầu dây bên kia đã gác máy.
Thu Hạ Hạ vẫn để máy như đang nghe điện cho tới tận khi nước mắt giàn giụa, những giọt nước mắt đau khổ lăn xuống khóe môi, động tác của cô vẫn không thay đổi.
Từ hôm đó trở đi, quả thực Âu Dương Dị không còn gọi điện cho cô cũng không đến tìm cô nữa. Kể cả khi hai người tình cờ gặp nhau trong nhà ăn hay ở hành lang lớp học, cậu cũng chỉ mỉm cười chào cô theo phép lịch sự rồi bước qua. Quan hệ của hai người giờ đây bỗng chốc trở nên xa cách hơn bao giờ hết, có chút gì đó gượng gạo, tất cả dừng lại ở mối quan hệ như những người bạn học.
Trước đây, khi cậu cứ đi theo thì cô cảm thấy khó chịu, phiền phức.
Bây giờ, khi cậu không còn bên cạnh nữa thì lẽ ra cô phải cảm thấy vui mới phải chứ? Đây chẳng phải là điều mà cô mong muốn hay sao? Nhưng giờ đây tại sao tâm trạng của cô lại càng ngày càng u sầu, trái tim của cô càng lúc càng đau đớn thế này?
Thu Hạ Hạ càng ngày càng trở nên lầm lũi. Nếu không phải là người quen của cô thì không ai nghĩ được rằng trước đây cô là một nữ sinh hoạt bát, năng động và mạnh dạn.
Giờ đây, cô trở nên lặng lẽ, bất kể là khi ở trường lẫn khi ở nhà, khi đang học bài hay khi ăn cơm, cô đều lơ đễnh, không tập trung tinh thần.
Mạc Trần Bạch vì muốn làm cô vui thường kể với cô những câu chuyện thú vị mà cậu ta gặp khi còn ở nước ngoài bằng những lời lẽ “cường điệu” quá mức, nhưng có nhiều lúc tuy cô làm ra vẻ lắng nghe nhưng tâm hồn lại “treo ngược cành cây”, khổ thân Mạc Trần Bạch cứ thao thao bất tuyệt ráo cả nước bọt, đên khi tạm ngừng để lấy nước uống mới thì mói phát hiện ra tâm trí cô đã để trên mây, cũng không biết là cô lắng nghe được bao nhiêu nội dung câu chuyện cậu kể.
Nhiều lúc, Thu Hạ Hạ thích ngổi chống cằm trầm ngâm nhìn ra cây ngọc lan nở đầy hoa trắng ngoài cửa sổ mà nghĩ ngợi.
Cây ngọc lan nằm cách cửa sổ không xa, thân lón tán rộng xanh tốt, cao khoảng ba mét. Lá cây cỡ bằng bàn tay, dưới ánh nắng rực rỡ trông càng thêm mơn mởn, xanh tươi, nhìn rất đẹp. Cây ngọc lan nở rộ thứ hoa màu trắng tinh khôi cứ mỗi lần gió thổi là làn hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.
Thu Hạ Hạ rất thích hương thơm của ngọc lan, một thứ mùi hương vừa nhẹ dịu vừa nồng nàn, giống như khí chất con người của Âu Dương Dị. Cô có thể ngồi thẫn thờ cả ngày chi đế ngắm thứ hoa quyến rũ ấy.
Cả Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch đều rất lo lắng cho Thu Hạ Hạ, họ sợ để cô ra đường với tâm trạng thế này thì không yên tâm chút nào do vậy Mạc Trần Bạch chịu trách nhiệm hộ tống cô cả lúc đi học đên khi về nhà, đằng nào thì họ cũng cùng đường. Còn Trương Nhã Tuyên thì lo để ý cô lúc đi ăn trưa, và còn thường xuyên chuyện trò với cô.