Lời thách đố tình yêu - Chương 13

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Âu Dương Dị nhìn Thu Hạ Hạ, rồi quay sang Mạc Trần Bạch mỉm cười: “Không sao. Cậu dạy cho Thu Hạ hạ là được rồi, mình ngồi bên nhìn thôi”.
Mặt trời lên to và sáng như thế, cậu cần gì cái bóng đèn loại công suất lớn như Âu Dương Dị cơ chứ! Ánh mắt Mạc Trần Bạch sắc lẹm nhìn chằm chằm Âu Dương Dị, giọng điệu kiên quyết từ chối:
“Không được! Cậu ngồi ở bên, tôi sẽ bị phân tâm.”
Cái cớ này nghe thật không lọt tai! Âu Dương Dị nhếch mép, cười mỉa mai Mạc Trần Bạch.
Thu Hạ Hja đứng giữa khổ sở nghĩ một hồi rồi hào hứng đưa ra chú ý: “A! Hay là Mạc Trần Bạch dạy vẽ cho Âu Dương Dị còn mình thì ngồi bên cạnh xem?”.
Lời nói của Thu Hạ Hạ làm “trận chiến khốc liệt” giữa hai người bị gián đoạn, họ cùng quay lại nhìn cô nhưng biểu hiện trên nét mặt thì hoàn toàn khác nhau. Âu Dương Dị thì khóc dở mếu dở, Mạc Trần bạch thì như đớp phải ruồi.
Với đề nghị chối tỷ của cô, hai cậu đương nhiên không đồng ý.
Trong lòng Mạc Trần bạch rối bời một lúc lâu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng không nhẫn nại thêm được nữa, đành phải nhượng bộ. “Thôi được rồi! Mình ở đây dạy cậu vậy! Bạn Âu Dương Dị, mời bạn đứng một bên để xem!”.
Nghe xong, Âu Dương Dị ở bên cười đắc ý. Đáng tiếc nụ cười của cậu chưa giữ được lâu thì đã bị Mạc Trần Bạch dễ dàng làm cho tắt ngấm.
Bởi vì Mạc Trần Bạch lấy lý do người mới học vẽ không quen việc cầm 乃út lông nên đường đường chính chính cầm bàn tay nhỏ nhắn của Thu Hạ Hạ, tay trong tay dạy cho cô vẽ. Điều khiến Âu Dương Dị bực nhất chính là Mạc Trần Bạch còn mượn cớ nếu đứng ở đằng trước thì rất khó dạy cho Thu Hạ Hạ rồi nghiễm nhiên đứng sau cô, đưa mặt cậu tiến sát, ở vị trí gần như ôm trọn Thu Hạ Hạ, lại cầm tay dạy cho cô tập vẽ. Vị trí của hai người không thể thân mật hơn được nữa! Trong mắt Âu Dương Dị là khao khát muốn nữa! Trong mắt Âu Dương Dị là khao khát muốn “đâm người” không thể kìm nén được, khuôn mặt tuấn tú chuyển từ màu đỏ sang màu xanh rồi thành màu trắng nhưng lực bất tòng tâm, không làm gì được Mạc Trần Bạch.
Vòng thứ hai, Mạc Trần Bạch thắng.
Lại nói về Âu Dương Dị, cậu không dễ chịu đựng đến lúc tiết hai kết thúc. Sau tiết thứ hai là thời điểm tan học buổi chiều.
Âu Dương Dị và Mạc Trần bạch tranh đưa Thu Hạ Hạ về nhà, Thu Hạ Hạ nhìn hai cậu, thấy khó nghĩ, không biết nên làm thế nào. Trương Nhã Tuyên đang thu dọn cặp sách hoàn toàn chỉ có ý đùa nên nói: “Chi bằng cả hai cậu cùng đưa Hạ Hạ về nhà đi!”, chẳng ngờ Thu Hạ Hạ thấy đây quả là ý không tồi. Thế là hai người hoàn toàn không muốn tiến đến cạnh nhau, đang đứng chôn châ
n bị Thu Hạ Hạ ngoan cố kéo đi, tạm thời hợp thành một nhóm ba người.
Gần tới hoàng hôn, những đám mây trên bầu trời đẹp tới mức mê hoặc lòng người. Ánh hoàng hôn rải khắp con đường, vạn vật như được khoác lên mình chiếc áo màu đỏ của ráng chiều, khiến thế giới thực tại tăng thêm sắc lung linh huyền ảo.
Khuôn mặt của Thu hạ Hạ được ánh trời chiều nhuộm ửng hồng, hai tay nắm chặt dây ba lô đang đeo trên lưng, vui vẻ nhảy chân sáo về phía trước. Những cơn gió dịu dàng của buổi chiều tà nhẹ nhàng thổi chiếc váy cô bay bay.
Theo sau cô là Âu Dương Dị và Mạc Trần bạch, hai cậu đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nhau, trên khuôn mặt điển trai đều đang nghiến răng nghiến lợi, giống nhu hận không thể lao lên phía trước xé nát đối phương. Thu Hạ Hạ đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay ngừơi nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của hai cậu liền thắc mắc: “Các cậu đang làm cái quái gì thế hả?”
Hai cậu đang dùng ánh mắt để tấn công nhau bỗng sững lại, sau đó không hẹn mà cùng quay sang nhìn cô, để lộ nụ cười ngốc xít, hai cái miệng cùng đồng thanh trả lời: “Bọn mình có làm gì đâu”.
Tuy Thu Hạ Hạ cảm thấy có gì đó không được hợp lý cho lắm nhưng nghĩ không ra hai người họ có điểm nào không hợp, cô kéo tay hai người đang đóng bộ dạng ngốc nghếch cùng bước.
“Các cậu bước nhanh chút đi. Trời sắp tối rồi.”
Ánh mặt tời trên lưng ba người đang đi về hướng nhà của Thu Hạ Hạ tạo thành một đường thẳng nằm ngang. Ráng chiều đỏ rực kéo bóng của ba người đổ xuống tới mức không gì sánh được trong mắt người đi đường.
Trên đường, Âu Dương Dị và Mạc Trần Bạch đều im lặng, không ai nói câu gì. Chỉ có Thu Hạ Hạ ở giữa hai người là vui nhất, tính cách của cô lúc nào cũng nói nói cười cười, suy nghĩ ngây thơ nên không hề quan sát thấy “sóng lớn trập tùng” của hai người đang đi bên cô. Cô vừa đi vừa nhảy, đi trên đường hết nhìn Đông rồi lại ngó Tây, lúc nào cũng nhìn xem bên đường có điều gì mới mẻ không.
Chẳng bao lâu đã về tới nhà Hạ Hạ. Cô đang định giơ tay chào tạm biệt hai cậu thì cánh cửa từ sau lưng cô mở ra, bố cô từ trong thò đâu ra.
Sau khi nhìn thấy Mạc Trần bạch, bố cô dường như rất vui, bước lại gần, nở nụ cười hiền từ rồi nói: “Tiểu Bạch lại đưa Hạ Hạ nhà bác về đấy hả? Đúng là một chàng trai biết suy nghĩ!”.
Thu Hạ Hạ lén bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Cái gì mà đưa mình về nhà kia chứ! Rõ ràng là nhà Mạc Trần bạch ở cạnh nhà mình, mình với cậu ấy chẳng qua là đi cùng đường thôi!
Bố của Thu hạ Hạ thuận tay vỗ nhẹ lên vai con gái coi nhưu chào đón rồi kéo vai Mạc Trần Bạch về phía mình rất thân thiết, cười hì hì hỏi: “Tiểu Bạch, tối nay nhà bác làm rất nhiều món ngon đấy! Con qua nhà bác ăn cơm tối nhé?”.
Mạc Trần Bạch cười rồi ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không còn chút ma mãnh nào.
Thu Hạ Hạ nhăn mũi, hạ giọng lẩm bẩm, ngữ khí có chút ghen tỵ: “Cũng không biết ai mới là con ruột của bố nữa. Đúng là chẳng ra sao cả!”.
Âu Dương Dị đứng bên nghe thấy hết, khẽ chau mày hỏi nhỏ: “Quan hệ giữa bố cậu và Mạc Trần bạch rất tốt có phải không?”.
“Ừ! Đúng thế!” Thu Hạ Hạ gật đầu, “Chúng mình từ bé đã là hàng xóm. Trước đây ngày nào cậu ấy cũng đèo mình đi học. Quan hệ giữa bố mẹ cậu ấy và bố mẹ mình rất tốt, mẹ Mạc Trần Bạch có gì ngon cũng đều để dành một phần cho mình. Trong nhà mình có cái gì ngon hay đồ chơi đjep cũng đều gọi cậu ấy”.
Lúc bố Thu hạ Hạ kéo Mạc Trần bạch đi vào nhà thì mới phát hiện ra có một chàng trai vẫn đứng bên cạnh con gái mình. Bố cô chớp mắt nhìn Âu Dương Dị một lượt từ trên xuống dưới, quay sang hỏi con gái: “Hạ Hạ, cậu này là bạn học của con phải không?”.
“Vâng!” Thu Hạ Hạ gật đầu.
“Cháu chào bác ạ!” Âu Dương Dị cúi gập người, lễ phép chào hỏi.
“Ừ! Chào cháu!” Bố Thu Hạ Hạ gật đầu cười với Âu Dương Dị. Thái độ khác hẳn so với Mạc Trần Bạch, rõ ràng là lạnh nhạt hơn nhiều. Sau đó ông quay đầu sang nói với Thu Hạ Hạ: “Hạ Hạ, chào bạn xong thì vào nhà nhé!”, nói xong quay người kéo Mạc Trần Bạch vào nhà, không hề có ý định mời Âu Dương Dị vào nhà.
Đợi bố và Mạc Trần Bạch vào nhà xong, Thu Hạ Hạ xin lỗi Âu Dương Dị: “Dị, xin lỗi cậu! Bố mình đối xử với các bạn nam của mình thường rất lạnh nhạt. Bố sợ mình ngốc nghếch sẽ bị bọn con trai xấu rồi lừa chạy mất”. Nói rồi, cô ngượng ngùng gãi đầu cười. Thu Hạ Hạ nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Chỉ là bố mình nhìn thấy Mạc Trần Bạch lớn lên từng ngày, bố nghĩ cậu ấy không có gì nguy hiểm nên Mạc Trần Bạch không nằm trong danh sách cần phải cẩn thận đề phòng của bố mình”.
“Ha ha, thấy bố cậu rất quan tâm tới cậu.” Âu Dương Dị cười dịu dàng, dường như không để bụng chút nào.
“Ừ! Bố đối với mình rất tốt”, Thu Hạ Hạ cười rất hạnh phúc, bỗng sực nhớ ra điều gì đó, nụ cười của cô dần biến mất, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “nhưng hình như đối xử với cậu ta còn tốt hơn!”.
“Ha ha, chắc là cậu nghĩ nhiều quá thôi! Hạ Hạ, mình về nhà đã, đừng để tên tiểu tử Mạc Trần Bạch chạm vào cậu, biết không hả?” Dị lại nói như vậy nhưng nghĩ tới việc kể cả Âu Dương Dị không nói như vậy thì cô cũng không dễ dãi để Mạc Trần Bạch chạm vào người, đằng nào thì quan hệ giữa cô với cậu ta cũng rất mơ hồ nên cô cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Được Thu Hạ Hạ hứa đảm bảo, nụ cười của Âu Dương Dị trong phút chốc bỗng trở nên rạng rỡ: “Vậy cậu vào nhà trước đi! Cậu vào nhà rồi mình sẽ đi. Ngày mai gặp!”.
“Ừ, mai gặp!” Thu Hạ Hạ cười rồi đưa tay vẫy tạm biệt cậu, vui vẻ bước vào nhà.
Âu Dương Dị đưa mắt tiễn cô vào nhà, cho đến khi váy của Thu Hạ Hạ biến mất sau cánh cửa cậu mới từ từ thu lại nụ cười trên khuôn mặt, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, học sinh trên tay cầm bát đũa, như lũ ma đói nhằm huóng nhà ăn mà lao như ma điên. Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên cũng là những thành viên trong đội quân ấy, hai cô phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt vượt qua bao nhiêu là khổ cực mới xông được vào nhà ăn toàn người là người, đang định hít thở sâu để gia nhập đội quân tranh cơm thì một giọng nói quen thuộc từ “bức tường người” trùng trùng điệp điệp lọt tới tai họ.
“Thu Hạ Hạ, Trương Nhã Tuyên, qua đây đi! Cơm của các cậu, mình đã lấy cả rồi!”
Hai cô len lỏi qua những kẽ hở của dòng người ùn ùn nhìn về phía khu vực ăn cơm, thật không dễ dàng gì mới nhìn thấy Mạc Trần Bạch đang ngồi dưới quạt trần, vẫy vẫy họ. Hai cô mừng rơn, vội vàng chen lấn để tới chỗ cậu. Lúc chen được tới bên cnahj Mạc Trần Bạch, Thu Hạ Hạ đã mồ hôi nhễ nhại, má cũng ửng đỏ.
Cô vừa ngồi xuống vị trí dưới quạt trần, vừa đưa tay quạt quạt tạo gió, vừa nhìn dòng người trong nhà ăn không chút thiện cảm và bắt đầu điệp khúc than thở lần thứ một nhìn không trăm lẻ một: “Thời tiết quỷ quái gì thế này? Sao nóng thế không biết! Lại còn cái nhà ăn ૮ɦếƭ tiệt này chẳng phải cũng đã đến lúc cần phải mở rộng ra rồi hay sao? Một cái nhà ăn bé tí teo mà nhồi không biết cơ man là người, có phải nhà trường định lèn ૮ɦếƭ chúng ta hay không?”
“Đừng có cằn nhằn nữa, lau mồ hôi của cậu trước đi đã!” Mạc Trần Bạch đưa tay lên định dùng ống tay áo lau mồ hôi giúp Thu Hạ Hạ thì một tờ giấy ăn hiệu Bạch Tuyết thoáng hương hoa được đưa trước mặt cô.
“Con gái mà dùng giấy ăn lau mồ hôi thì rất nho nhã, đài các.” Âu Dương Dị tay cầm giấy ăn, miệng nhoẻn cười bước tới bên Thu Hạ Hạ, đưa giấy ăn lên nhẹ nhàng và tỉ mẩn thấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô.
Thu Hạ Hạ sững người, cảm thấy ngượng ngùng nên giằng lấy tờ giấy ăn trong tay Âu Dương Dị, hốt hoảng nói: “Để mình tự làm là được rồi!”. Nói xong, lau lung tung vài chỗ trên khuôn mặt đỏ bừng.
Mạc Trần Bạch nhìn thấy Âu Dương Dị tự nhiên xuất hiện, tâm trạng rõ ràng là không vui, liền nói với giọng gầm ghè: “Thời tiết nóng quá mà dùng giấy ăn khô thì không tốt cho da”.
Thu Hạ Hạ đột ngột dừng tay, nụ cười của Âu Dương Dị cũng vụt tắt.
Trương Nhã Tuyên ngồi bên cười, nửa đùa nửa trách móc: “Mình nói rồi mà, các cậu hơi thiên vị quá đấy! Mồ hôi của mình sắp chảy thành dòng vào mắt rồi, tại sao không có ai lau khô cho mình cơ chứ?”. Thu Hạ Hạ mắt chớp chớp, đưa tay lên định đưa tờ giấy ăn trong tay cho Trương Nhã Tuyên thì mới phát hiện ra mẩu giấy ăn cô đã dùng dở đầy những mồ hôi. Tay cô lúng túnh bất động trong không khí, đưa ra không được mà rút lại cũng chẳng xong. Âu Dương Dị nhanh chóng rút giấy ăn từ trong túi đưa cho Trương Nhã Tuyên.
“Tờ này mới đấy, cậu dùng đi.”
“Cảm ơn!”
Trương Nhã Tuyên mỉm cười nhận tờ giấy, gật đầu cảm ơn Âu Dương Dị. Thu Hạ Hạ nhân cơ hội đó liền thu tay về, cười hoan hỉ nói: “Mọi người đừng nói chuyện tào lao nữa, ngồi xuống ăn cơm đi!”.
Âu Dương DỊ mỉm cười ngồi xuống đối diện với Thu Hạ Hạ, sắc mặt Mạc Trần Bạch không được tốt lắm nhưng vẫn ngồi xuống vị trí đối diện Trương Nhã Tuyên.
Trương Nhã Tuyên cầm một hộp cơm trên bàn, mở ra đẩy tới trước mặt Âu Dương Dị, mỉm cười dễ mến nói: “Hộp này cho cậu, mình ăn không nhiều nên ăn chung với Hạ Hạ một hộp là được rồi”.
Âu Dương Dị lắc đầu, đẩy trả hộp cơm về phía trước mặt Trương Nhã Tuyên, cười và nói: “Mình ăn rồi, các cậu ăn đi. Mình tới là vì có chuyện muốn nói với Thu Hạ Hạ”.
Ngồi lặng lẽ, không gây ra bất cứ âm thanh nào, Thu Hạ Hạ ngẩng đầu tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Âu Dương Dị liếc qua Mạc Trần Bạch đang ngồi buồn như chấu cắn ở bên, tiếp tục cười, chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ rồi nói: “Không phải cậu muốn làm bạn gái mình sao?”.
Mạc Trần Bạch sững ngừoi, kinh ngạc nhìn Thu Hạ Hạ.
Trương Nhã Tuyên cũng chau mày. Thu Hạ Hạ nhìn Trương Nhã Tuyên, rồi không do dự gật đầu với Âu Dương Dị, trả lời một cách chắc chắn: “Đúng thế!”.
“Vậy thì được. Mình có thể cho cậu một cơ hội, nhưng…” Âu Dương Dị cười, nghiêng người nhìn cô, “cậu phải bằng lòng làm ô sin độc quyèn cho mình trong vòng một tháng”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc