Ba người cùng đi bộ đến thư viện, Úc Gia Hữu không hề biết rằng hai cô gái đi bên cạnh mình đang cãi nhau nên không được thoải mái lắm, cậu ta vẫn nói chuyện với các cô như thường ngày.
“Tớ đi mua ít nước trái cây với sữa bò, các cậu đứng đây đợi tớ chút nhé.” Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Tưởng Thư Nghệ nói.
Úc Gia Hữu: “Được.”
Tưởng Thư Nghệ chạy bước nhỏ đi vào cửa hàng, chỉ còn lại hai người đứng ngoài đường chờ đợi.
Vào đông, thời tiết đã hơi lạnh, một cơn gió thổi qua, Lâm Thanh Nhạc đã bắt đầu run nhẹ, cô kéo cao dây kéo của áo khoác lên.
Úc Gia Hữu liếc qua cô, chu đáo nói: “Cậu lạnh lắm à, tớ đưa áo khoác cho cậu mặc nhé.”
Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng lắc đầu, một là vì thấy bản thân Úc Gia Hữu ăn mặc cũng mỏng manh, hai là do cô cảm thấy mặc áo của Úc Gia Hữu có hơi kỳ quái.
Úc Gia Hữu thấy cô từ chối cũng không ép, cậu ta nhìn nửa cái gò má của cô tụt hẳn vào bên trong chiếc cổ áo kéo cao. Khuôn mặt cô tròn trịa, hẳn là rất mềm, lúc kéo khóa kim loại lên trên cùng liền lóm vào một vết nhỏ.
Úc Gia Hữu nhìn vui mắt, không nhịn được cười rộ lên.
Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngờ vực: “Làm sao thế?”
Úc Gia Hữu lắc đầu, nói: “Thanh Nhạc, tới cảm thấy cậu đúng là khác biệt.”
“Sao cơ?”
“Nhìn thì tưởng là một học sinh giỏi ngoan ngoãn, vậy mà ngày đó lại có thể giằng co với Chương Dịch Khôn...” Úc Gia Hữu suy nghĩ trong thoáng chốc: "Rất hung dữ."
Nghe cậu ta nói vậy, Lâm Thanh Nhạc có hơi lúng túng, cô nói bằng giọng không được vui vẻ cho lắm: “Không hung dữ một chút... anh ta lại tưởng dễ ức Hi*p.”
“Sau này anh ta sẽ không dám ức Hi*p cậu nữa đâu, tớ đã cảnh cáo anh ta rồi.”
“Không phải.”
“Hả?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Ý tớ muốn nói là sợ anh ta cảm thấy Đinh Bạch dễ ức Hi*p.”
Úc Gia Hữu khẽ khựng lại, cậu ta cười nhẹ: “Cậu ấy có người bạn như cậu đúng là quá may mắn.”
May mắn sao?
Có lẽ là do tất cả những bất hạnh đã đi tìm anh rồi.
“Gia Hữu, sữa bò này.” Tương Thư Nghệ mua xong đã quay lại.
Úc Gia Hữu: “Cho Thanh Nhạc đi.”
Tưởng Thư Nghệ: “Cậu ấy không uống sữa bò, tớ đã mua nước chanh cho cậu ấy rồi.”
“Vậy...”
Tuy cãi nhau ầm ĩ nhưng Tưởng Thư Nghệ vẫn còn để ý tới thói quen của cô.
“Cho cậu.” Tưởng Thư Nghệ nhét nước chanh vào thẳng tay Lâm Thanh Nhạc, mang theo ý cầu hòa không cho phép từ chối.
Lâm Thanh Nhạc cúi đầu liếc chai nước trên tay, mở lời cảm ơn.
“Cậu khách khí cái gì chứ.” Tưởng Thư Nghệ ho nhẹ, đi thẳng về phía trước.
Lúc ba người họ tới nơi, người trong thư viện cũng không tính là quá nhiều, sau khi tìm và ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ thì yên tĩnh giải bài tập của mình.
Lâm Thanh Nhạc vốn định làm bài hai tiếng đồng hồ sau đó sẽ bảo mình có chuyện riêng cần đi trước, nhưng sau đó, ba người làm một bài thi gặp phải một đề bài khó, họ ngồi chung một chỗ nghiên cứu hồi lâu.
Đến lúc bài được giải xong cô mới giật mình, cũng sắp năm giờ rồi.
“Tớ phải đi trước! Các cậu làm tiếp đi.” Lâm Thanh Nhạc vội vàng thu dọn bài thi và sách vở vào trong túi rồi đứng dậy.
Úc Gia Hữu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng muộn rồi, vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Tưởng Thư Nghệ: “Cũng được.”
Úc Gia Hữu: “Nếu không đi ăn cái rồi hẵng về?”
Tưởng Thư Nghệ: “Được đó.”
Sau khi nói xong, hai người đồng thời nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.
Lâm Thanh Nhạc đeo túi lên lưng: “Xin lỗi, hôm nay các cậu đi ăn đi, tớ có chút việc phải về trước.”
Hôm qua cô còn đồng ý tới nhà Hứa Đinh Bạch, không thể tới quá muộn.
Nói xong, cô cười với hai người họ tỏ ý xin lỗi, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
“Gấp gì vậy chứ.” Tưởng Thư Nghệ cũng hết cách, cô ấy không thể làm gì khác ngoài nói: “Gia Hữu, vậy chúng ta ăn gì đây? Gia Hữu?”
“Hả?” Mắt Úc Gia Hữu rời khỏi Lâm Thanh Nhạc: “Tùy cậu, cậu muốn ăn gì?”
“Để tớ suy nghĩ chút.”
- --
Lúc không tới trường, Hứa Đinh Bạch chỉ biết ở nhà đợi.
Hôm nay, Hứa Đinh Bạch đã ngây người trong phòng rất lâu, sau đó chạy tới phòng khách rồi lại quay về, trừ ăn cơm và “đọc” tài liệu giảng dạy do trường phát thì chỉ có ngây người.
Anh thường xuyên ngây người, những lúc ấy có thể là anh đang chìm đắm vào thế giới của bản thân nhưng hôm nay dường như không giống lắm.
Cốc cốc!
Buổi chiều, lúc hai giờ, cửa bị gõ, cảm xúc của Hứa Đinh Bạch chợt thay đổi, anh dường như đứng bật dậy ngay lập tức. Anh đi có hơi vội vàng nên ᴆụng phải cái tủ trong bóng tối, chỗ xương nào đó ở bắp chân đau âm ỉ.
Nhưng anh cũng chỉ nhíu mày một cái là nén xuống được, lúc mở cửa, anh cố gồng mình cho có vẻ bình tĩnh.
“Cậu...”
“Tiểu Bạch, đã ăn cơm chưa?”
Là bà Khương.
Tâm trạng trôi lơ lửng hạ xuống trong nháy mắt.
“Ăn rồi ạ.”
Bà lão đứng ngoài cửa nói: “Hôm nay bà muốn tới giúp cháu quét dọn nhà cửa một chút, vậy mà lại nhận ra chìa khóa không ở chỗ cũ nên mới gõ cửa.”
Hứa Đinh Bạch: “Cháu đã cất chìa khóa lại rồi.”
“Haiz... sao tự dưng lại cất, không phải bà đã nói với cháu rồi hay sao, không cần ngại đâu, bà rất nhàn rỗi, lúc rảnh có thể đến giúp cháu dọn dẹp một chút.” Bà Khương nói tiếp, “Lát nữa phải để lại đó nghe chưa.”
Hứa Đinh Bạch nhớ tới cái người quấn lấy mình đòi để chìa khóa ở đó, anh gật đầu.
Bà Khương: “Vậy để bà giúp cháu dọn dẹp nhé.”
“Không cần đâu ạ, cháu đã dọn dẹp rồi.”
“Cháu tự dọn ư? Thế lần sau đừng làm nữa nhé, để bà giúp cháu là được rồi.”
“Vâng, cháu cảm ơn.”
Bà Khương lo lắng cho anh nên đứng ở cửa nói mấy câu rồi mới đi.
Sau khi tiếng bước chân xa dần, anh đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Đinh Bạch cơ hồ tự chán ghét bản thân mà cười một tiếng.
Anh đang mong đợi cái gì.
Chuyện ngày hôm qua chỉ là cô thuận miệng nói một câu thôi, cô không nói mình chắc chắn sẽ tới.
Làm sao anh có thể bắt đầu mong đợi nhanh như vậy chứ.
Chỗ bắp chân bị va chạm đau đớn tới cứa vào da, nhưng anh vẫn đứng tại chỗ, dần dần cơn đau cũng phai nhạt. Hứa Đinh Bạch quay về phòng, lấy cái chìa khóa kia ra thả lại cái chỗ thường giấu bên ngoài cửa.
Năm giờ chiều, đã đến giờ cơm.
Hứa Đinh Bạch không có hứng ăn, cũng không biết ăn gì. Sau đó, anh tới phòng bếp lấy ra một hộp mì ăn liền bị vứt lăn lóc.
Mì ăn liền đơn giản nhanh chóng, sau khi đổ nước nóng vào, anh đứng im lặng bên cạnh, trong đầu là thời gian đang nhảy lên.
Năm phút trôi qua rất nhanh, anh mở nắp, ngửi thấy mùi thơm. Cũng chính vào lúc này lại có người gõ cửa.
Hứa Đinh Bạch bỏ cái nĩa nhựa xuống, xoay người đi mở cửa.
“Bà Khương, cháu đã để lại chìa khóa rồi.” Anh nói với người bên ngoài.
“Thật à?! Vậy tớ có thể dùng không?”
Không phải là giọng người cao tuổi.
Giọng điệu văng vẳng bên tai mang âm điệu lanh lảnh và mềm mại của cô gái nhỏ, như một móng vuốt bé xíu nhẹ nhàng lướt qua tim anh.
Đinh Bạch có hơi sửng sốt, cũng vì bất ngờ mà nhất thời không phản ứng lại được.
“Thơm quá, cậu đang nấu mì à.” Cô gái đẩy cửa, lách qua bên cạnh anh, “Vừa mới bắt đầu ăn đúng không?”
Căn nhà yên tĩnh có tiếng người, sự thất vọng không căn cứ cả ngày nay giống như khí cầu bị xì hơi, đột ngột biến mất.
Anh đóng cửa lại, tim không nén được nhảy loạn cả lên, anh đi hai bước tới bên cạnh Lâm Thanh Nhạc: “Trễ vậy rồi... cậu còn tới làm gì.”
Lâm Thanh Nhạc kỳ quái đáp lời: “Hôm qua tớ có nói hôm nay sẽ tới mà.”
“Ý tôi nói là sao lại đến lúc này.” Không biết có phải là do nhớ nhung cả ngày nay hay không mà anh lại bật thốt lên như vậy. Sau khi nói xong, Hứa Đinh Bạch lập tức hối hận, thần sắc cũng có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Ấy... Xin lỗi mà, hôm nay tớ gặp bạn, sau đó tới thư viện luyện mấy tờ đề, có một đề khó quá, phải suy nghĩ rất lâu. Làm xong nhìn giờ thì cũng hơi trễ rồi.” Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, thử dò hỏi: “Cậu đang đợi tớ sao?”
Hứa Đinh Bạch đương nhiên không thừa nhận bản thân mình lại thất thần cả ngày chỉ vì câu nói kia của cô vào ngày hôm qua.
“... Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Ồ.”
Hứa Đinh Bạch đến chỗ tủ bếp định bê hộp mì kia ra.
“Để tớ.” Lâm Thanh Nhạc vội vàng bước lên trước bưng giúp anh, “Cẩn thận nóng đấy.”
Anh đã có thể đun nước nấu mì, thế mà còn lo chuyện nóng hay không sao.
Hứa Đinh Bạch thầm nghĩ như vậy nhưng nghe giọng nói có chút nóng nảy của cô, anh cũng không từ chối, cứ để vậy đi.
Anh ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, sau đó nghe thấy vị trí ghế bên cạnh cũng được kéo ra, cô ngồi bên cạnh anh. Lúc này cô không làm bài tập, cũng không ăn gì nên chỉ có thể ngồi nhìn anh ăn như vậy.
Hứa Đinh Bạch nghĩ tới cảnh này chợt cảm thấy không tự nhiên lắm: “Cậu ăn rồi à?”
Lâm Thanh Nhạc đói đến mức bụng kêu rột rột: “Chưa, tớ mới từ thư viện về.”
Tay cầm nĩa của Hứa Đinh Bạch khẽ khựng lại một lát, anh lãnh đạm nói: “Bên kia vẫn còn, nếu cậu muốn ăn thì tự nấu.”
“Được à?”
“Tùy.”
Lâm Thanh Nhạc ngay lập tức vui vẻ đứng dậy đi nấu mì, không bao lâu sau đã bưng ra ăn. Cô sóng vai ngồi bên cạnh Hứa Đinh Bạch, gắp mì lên thổi nhẹ hai cái.
“Mì ăn rất ngon.” Lâm Thanh Nhạc nói thật, đối với những đứa trẻ tầm tuổi bọn họ, mì gói thật sự là thứ không thể chối từ, “Nhưng ăn lâu dài thì không tốt, tuần tới chúng ta nấu cơm ăn đi.”
Tay Hứa Đinh Bạch lại khẽ ngừng lại, cô nói hai chữ “chúng ta” dễ như trở bàn tay.
Lâm Thanh Nhạc: “Có thể đi mua thức ăn sau đó làm ở nhà cậu, tài nấu nướng của tớ cũng bình thường, nhưng mà... nhưng mà vẫn có thể được xem là ngon, có lúc mẹ tớ còn khen rất ngon cơ.”
Hứa Đinh Bạch chậm rãi ăn một miếng mì, anh chỉ cảm thấy không quen với những cuộc đối thoại thường ngày kiều như vậy.
“Để tôi đi lấy nước.” Anh không biết phải trả lời như thế nào, theo bản năng đứng dậy kiếm cớ trốn tránh.
“Để tớ giúp cậu.” Lâm Thanh Nhạc lo anh không nhìn thấy, đứng dậy đi theo.
“Không cần.”
“Cứ để tớ giúp cậu.”
Một tay cô nắm lấy cốc nước nóng, một tay đặt trên tay anh. Tay cô ấm áp, và như thường lệ, rất mềm.
“Cậu buông ra đi.” Hứa Đinh Bạch cảm thấy mu bàn tay của mình bị nhiệt độ vừa mềm vừa ấm của cô làm cho tê dại, nhưng anh nhất thời cũng không dám rút ra, sợ cô cầm không chắc rồi làm đổ nước nóng.
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu buông ra đi, tớ rót cho.”
Mất đi khả năng nhìn, nhiệt độ kì lạ kia dường như bò lên cánh tay anh, nung nóng mạch máu của anh.
Hứa Đinh Bạch: “Tôi nói cậu buông ra, chút chuyện này tôi còn không làm được sao!”
Lâm Thanh Nhạc bị giọng nói lớn tiếng của anh làm cho rút tay lại, cô nhìn anh, cho rằng cô như thế đã đả kích lòng tự trọng của anh.
“A... tớ không nói cậu làm không được.”
Giọng Lâm Thanh Nhạc chợt yếu hẳn đi, Hứa Đinh Bạch mím môi, anh biết lời nói lúc nãy của mình khá là nặng. Anh cũng không biết mình đã lớn tiếng, chỉ cảm thấy tay cô quá nóng, đè lên tay anh... không ổn lắm.
Anh hít nhẹ một hơn, lấy ly bày bên cạnh rót hai ly nước.
“Cậu tức giận à?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.
“Không có.”
“Nhưng nhìn cậu có vẻ rất tức giận.”
“... Tôi không tức giận.”
“Nếu tức giận thì nói cứ ra, có thể, có lúc cậu hiểu lầm ý của tớ không chừng.”
Hứa Đinh Bạch ngược lại còn tốt bụng đẩy một ly nước tới trước mặt cô, sau đó cầm ly của mình tới bàn ăn: “Tôi không tức giận.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng bưng ly nước lên, rón ra rón rén đi theo sau anh: “Nhưng mà...”
“Được rồi, im lặng, ăn mì đi...”
“Ồ...”
Hứa Đinh Bạch ngồi xuống, cầm nĩa lên lần nữa, ăn một miếng mì.
“Hứa Đinh Bạch...”
“Tôi thật sự không giận, cậu đừng có đoán mò.” Anh ngắt lời.
“Không phải... Tớ không nói cái đó.” Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm cái nĩa cô đã ngậm qua và hộp mì ăn liền cô từng ăn trong tay anh, ngượng ngùng nói, “Hộp mì đó, là của tớ...”