Lôi Kéo - Chương 07

Tác giả: Lục Manh Tinh

Mắt cô dần thích nghi với bóng tối của căn phòng, nên cô cũng có thể nhìn rõ hơn.
Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, sau đó cô hoàn toàn sững sờ.
“Ai, là ai đã đánh cậu?” Sau khi cô định thần lại một lúc, cô mới khó tin mà mở miệng hỏi.
Gương mặt của Hứa Đinh Bạch vẫn không có cảm xúc gì: “Tôi bảo cậu đi ra ngoài, cậu không hiểu sao.”
“Tớ hỏi là ai đã đánh cậu...” Trái tim Lâm Thanh Nhạc bỗng thắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cô nắm lấy tay áo anh không buông, nói: “Là ai đánh, tại sao lại như vậy, Hứa Đinh Bạch cậu nói đi.”
Hứa Đinh Bạch lau khóe môi dưới, giọng nói của anh có chút trầm xuống vì mệt mỏi: “Rốt cuộc thì có liên quan gì đến cậu chứ... cậu có thể đừng đến đây nữa hay không.”
Lâm Thanh Nhạc hoảng loạn lắc đầu, cô nắm lấy cổ tay của anh và nói: “Không được, không thể như vậy được, cậu đi theo tớ, chúng ta đến bệnh viện, đến đồn cảnh sát, đến...”
“Lâm Thanh Nhạc!” Anh đưa tay ra gạt bỏ tay cô, nhưng cô gái vẫn cố chấp mà nắm chặt, cô dùng sức đến mức anh nhất thời không thể kéo ra được.
Cả người Hứa Đinh Bạch đều đau nhức, nhưng cho dù bây giờ anh như thế này thì sức mạnh của nam và nữ vẫn chênh lệch rất nhiều.
Anh không gạt cô ra được nên đã kéo cô lại, Lâm Thanh Nhạc vì thế đã dễ dàng bị túm lại và ngã xuống sàn nhà, sau đó còn bị anh ép vào tường.
Hứa Đinh Bạch siết chặt lấy tay cô, nghiến răng nói: “Không, liên, quan, gì, đến, cậu.”
Lâm Thanh Nhạc bị anh siết một cách thô bạo, cả người cô khẽ run lên, nhưng ánh mắt của cô vẫn cố chấp nhìn anh: “Có liên quan đến tớ.”
“Ha.” Hứa Đinh Bạch cảm thấy hơi buồn cười, ánh mắt của anh trống rỗng, mặt đầy mỉa mai nói, “Cậu tại sao lại muốn làm như vậy, hả? Chỉ là vì khi còn nhỏ tôi đã đối xử tốt với cậu sao? Thật buồn cười, tôi đối xử với ai cũng tốt như vậy cả, không phải chỉ một mình cậu đâu. Cậu có cần phải làm đến mức này không...”
“Cần.”
“...”
Lâm Thanh Nhạc cố gắng hết sức để kiềm chế, thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã luôn cố gắng chịu đựng. Nhưng đến lúc này, cuối cùng nước mắt của cô cũng không nhịn được nữa mà tuôn ra.
Cô nói: “Cần, cần mà.”
Cậu đối xử với ai đều tốt sao... nhưng lúc đó, người duy nhất đối xử tốt với tớ, chỉ có một mình cậu mà thôi...
Có một chất lỏng nào đó nhỏ xuống mu bàn tay của anh, nó rất ấm, nhưng Hứa Đinh Bạch như thể bị bỏng vậy, anh đột nhiên rụt tay lại.
Anh không thể nhìn thấy, nhưng anh có cảm giác như người trước mặt mình đang khóc, cô không thể kiềm chế nỗi mà khóc nức lên, khi nói chuyện còn mang theo một sự nghẹn ngào.
“Hứa Đinh Bạch, chúng ta hãy đến bệnh viện trước đi.” Lâm Thanh Nhạc lau nước mắt nói.
“Không cần.”
“Vậy báo cảnh sát được không?”
“Báo cảnh sát? Bắt ai?” Đầu Hứa Đinh Bạch đau đến nỗi như sắp nứt ra, nhưng anh lại cười nói, “Đừng nghĩ đến việc làm cứu tinh nữa, càng đừng nghĩ đến việc tự cho mình là thông minh, tôi không cần cậu cứu tôi.”
Anh không muốn nói ra ai đã làm điều đó, cũng không muốn tiết lộ một chút nguyên nhân nào.
Lâm Thanh Nhạc đột nhiên hiểu ra rằng chính Hứa Đinh Bạch là người không có ý thức sinh tồn, anh không quan tâm và cũng không phản kháng, như thể anh đang tự ngược đãi bản thân vậy.
“Tớ không muốn trở thành cứu tinh của cậu, chỉ là cậu rất quan trọng với tớ mà thôi.” Lâm Thanh Nhạc đưa tay lên che mắt, giọng nói của cô có vẻ trầm, lúc đó cô thực sự rất bất lực, “Chỉ là vì cậu rất quan trọng, cho nên tớ muốn cậu được tốt...”
Khoé miệng đang mỉa mai của Hứa Đinh Bạch đột nhiên cứng lại, nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái bên cạnh, cổ họng anh như bị Ϧóþ nghẹt lại.
Quan trọng?
Anh sao.
Thật kỳ lạ... tại sao vẫn còn người nghĩ rằng anh quan trọng chứ...
Rõ ràng có rất nhiều người vốn cho rằng anh quan trọng, nhưng rồi tất cả đều chán ghét anh.
Tại sao...
Rốt cuộc... là tại sao...
“Người cậu rất nóng, chắc là sốt rồi.” Lâm Thanh Nhạc khịt mũi, kiên quyết nói, “Nếu cậu đã kiên quyết không đi bệnh viện rồi thì sẽ không đi, vậy để tớ giúp cậu chắc là được chứ...”
Không ai đáp lại.
“Được không?”
“Hứa Đinh Bạch?”
Bịch—
Một tiếng động vang lên.
Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc đưa lòng bàn tay ra khỏi đôi mắt, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đã gục xuống sàn vì kiệt sức.
Cô rất hoảng sợ, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh anh, lúc nãy khi cô chạm vào tay anh đã cảm thấy rất nóng, bây giờ chạm vào trán của anh, trong lòng cô càng chắc chắn rằng anh đang bị sốt.
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc rất lo lắng, nhưng mà ngay cả khi bây giờ Hứa Đinh Bạch rất gầy, nhưng đối với cô thì vẫn còn rất nặng. Cô cố gắng kéo anh lên giường, nhưng lại không có cách nào kéo anh lên được.
Cuối cùng không còn cách nào, cô quyết định lấy chăn bông và gối trên giường xuống và quấn anh vào trong chăn.
Sau khi làm xong những việc này, cô mới đi tìm hộp thuốc, cô rất nhanh đã tìm thấy hộp thuốc mà lần trước anh đã cho cô dùng, nhưng trong đó chỉ có một số loại thuốc dùng để bôi vết thương bên ngoài, không có những loại thuốc cảm và sốt nào cả.
Cơn sốt không thể cứ để như vậy được, Lâm Thanh Nhạc quyết định chạy ra hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt.
Trên đường đi, cô còn gọi điện cho Tưởng Thư Nghệ, nói rằng cô không được khỏe nên nhờ cô ấy giúp cô xin nghỉ buổi tự học tối nay.
Thành tích của Lâm Thanh Nhạc rất tốt và bình thường cũng rất ngoan ngoãn, nên giáo viên chủ nhiệm đã đồng ý ngay mà không chút do dự.
Đợi đến khi cô quay lại nhà Hứa Đinh Bạch sau khi mua thuốc xong thì trời đã tối.
Lâm Thanh Nhạc tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác, lúc trước khi Lâm Vũ Phân bị bệnh hoặc bị thương đều là cô ở bên cạnh chăm sóc.
Cô bật đèn trong phòng của Hứa Đinh Bạch lên, đo thân nhiệt cho anh trước, rồi dán miếng hạ sốt cho anh, sau đó lại còn cho anh uống chén thuốc hạ sốt.
Nhưng quá trình cho anh uống thuốc diễn ra không hề suôn sẻ, thuốc đã bị rỉ ra rất nhiều và chảy từ má xuống cổ của anh. Sau khi uống xong cả chén thuốc, chiếc gối đã bị ướt cả một mảng.
Vì vậy, Lâm Thanh Nhạc phải lấy chiếc gối khác ở trên giường xuống, một tay nâng đầu anh lên, còn một tay thì thay gối.
Anh ngủ rất say và người anh cũng rất nặng. Sau khi làm xong bước này, cô mệt đến mức hơi thở không còn ổn định.
“Hứa Đinh Bạch, cậu cũng lớn lên nhiều quá rồi đó, nặng quá...”
Lông mày của người đang ngủ say vẫn cau chặt lại, không thể nghe thấy những gì cô nói.
Lâm Thanh Nhạc khẽ thở dài và ngồi trên sàn nhà nhìn anh.
Có lẽ, không ai biết được rằng tại sao cô lại cố chấp với anh như vậy.
Cũng giống như không ai biết rằng mấy năm trước cô đã mong ước mẹ cô có thể sớm thay đổi công việc đến mức nào, để cô có thể sớm trở về Khê Thành gặp lại cậu bé rạng rỡ đó thêm một lần nữa.
Cô không biết rõ trước đây Hứa Đinh Bạch đối xử với người khác như thế nào, nhưng đối với cô mà nói, lúc đó anh rất tốt và anh chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
——
Khi Hứa Đinh Bạch tỉnh dậy, anh cảm thấy đau nhức khắp cả người, nhưng cơn đau này có vẻ như đã dễ chịu hơn một chút.
Anh giơ tay định cử động một chút, nhưng tay anh đã bị thứ gì đó giữ chặt lại.
Anh sửng sốt trong giây lát, sau đó nắm lại theo bản năng. Vừa mềm mại, vừa nhỏ, anh đã phân biệt được nó, là một bàn tay người.
Nhưng bàn tay này lại cứ nắm chặt lấy anh, như thể sợ rằng anh sẽ rút tay lại...
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong những năm gần đây, khi anh tỉnh lại, lại có người ở bên cạnh anh.
“Cậu...”
“Ưm… cậu đã đỡ hơn chưa, sẽ mau khỏi thôi…” Một giọng nói lẩm bẩm như chưa tỉnh ngủ.
Hơn nữa giọng nói này còn rất gần, như đang... nằm bên cạnh anh vậy.
Hứa Đinh Bạch bỗng giật mình, lập tức rút tay lại và ngồi dậy, nhưng động tác lớn này khiến những vết thương trên người anh càng thêm đau.
Anh khẽ rên rỉ và đưa tay sờ vào bụng mình, nó vừa ướt vừa mát, hóa ra là đã được bôi thuốc.
Đợi đã...
Sau khi sờ xong Hứa Đinh Bạch bỗng nhận thấy có điều gì đó không đúng, bởi vì, anh đang không mặc quần áo?!
“Cậu tỉnh rồi à.” Lúc nãy Lâm Thanh Nhạc cứ cách một lúc là đo thân nhiệt cho anh, sau đó thì ngồi canh anh rồi ngủ thiếp đi.
Bây giờ khi vừa thấy anh ngồi dậy, cô liền cầm nhiệt kế ở bên cạnh lên đo cho anh, “37,3 độ, tốt quá, đã giảm đi rất nhiều rồi! Cậu cứ ngủ tiếp đi, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
Cô vui vẻ đặt nhiệt kế xuống, nhưng khi đưa mắt lên nhìn anh lần nữa, cô phát hiện ra sắc mặt của anh không được tốt lắm.
“Sao vậy? Vẫn còn khó chịu trong người sao?”
“Quần áo của tôi đâu?” Hứa Đinh Bạch mặt mày nhăn nhó, giọng nói căng thẳng.
“Tớ, tớ cởi ra rồi.”
“...”
Thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, cô liền vội giải thích: “Bởi vì trên người cậu bị thương nên tớ phải cởi ra xem rồi bôi thuốc cho cậu.”
“Cậu...” Hứa Đinh Bạch hoảng loạn mò mẫm xung quanh, nhưng vẫn không mò được quần áo.
Anh âm thầm nắm chặt nắm đấm lại, vành tai cũng kiềm chế không được mà ửng đỏ lên.
Nhưng trên mặt anh lại cố tình hiện lên vẻ xa cách: “Buổi tối mà lại ૮ởเ φµầɳ áo cho một đứa con trai sao? Xem ra giáo viên trong trường không dạy cho cậu mấy cái này rồi, không có ý thức như vậy.”
Anh nói không hề giấu diếm, khiến Lâm Thanh Nhạc đỏ mặt ngay lập tức, hai tay có chút sợ hãi mà nắm chặt lại, “Nhưng mà cậu bị thương.”
“Những vết thương này không đến nỗi làm cho tôi không động đậy được.”
Hứa Đinh Bạch cảm thấy mình đang nói những điều không hay với cô, nhưng khi anh vừa nói xong liền nghe thấy cô hoảng hốt nói: “Nhưng mà tớ chỉ là bôi thuốc thôi, không có sờ bậy đâu!”
“...”
“Thật mà, tớ thề!”
“...”
“Thôi được rồi, sau này tớ sẽ không tùy tiện cởi là được.” Cô khẽ thở dài, nhưng vẫn có chút bất lực, “Vậy chắc cậu đã đói rồi, tớ ra ngoài xem thử nhà cậu còn có món gì có thể làm được không.”
Sắc mặt Hứa Đinh Bạch đột nhiên thay đổi khó lường, sau khi Lâm Thanh Nhạc đi một lúc lâu, anh mới đứng dậy khỏi sàn nhà.
Cô đây là loại mạch não gì thế?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô cho rằng anh đang trách cô vì đã ăn đậu hủ của anh sao?!
——
Hứa Đinh Bạch lóng ngóng ra khỏi phòng, khi vừa ra khỏi phòng liền ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp.
Lần cuối cùng có người vào bếp là khi nào?
Anh đã quên rồi.
Ngay khoảnh khắc đó, cảm giác có người trong nhà đang nấu ăn cho mình khiến anh có chút mơ màng, thậm chí còn khiến phản ứng của anh có chút chậm chạp hơn.
“Sao cậu lại đi ra vậy, cậu phải nghỉ ngơi chứ.”
Giọng nói của Lâm Thanh Nhạc vang lên, Hứa Đinh Bạch im lặng một lúc, sau đó mới trả lời về hướng có giọng nói, “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là thứ tư.”
“Hả? Có... có chuyện gì sao?”
“Vậy tại sao cậu còn ở đây?”
Lâm Thanh Nhạc nhận ra rằng anh đang nói đến việc cô nên ở trường học: “Cậu, đang quan tâm đến việc tớ có lên lớp hay không sao?”
Hứa Đinh Bạch quay đầu đi, nói: “... Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Cậu yên tâm đi, tớ đã xin nghỉ phép rồi, giáo viên cũng đã đồng ý.” Lâm Thanh Nhạc đặt mì vừa mới làm xong lên trên bàn, “Hứa Đinh Bạch, bây giờ cậu có thể qua đây ngồi ăn món mì tớ làm không?”
Trong giọng nói của cô có một chút hưng phấn, có thể là do anh bị bệnh nên lắm miệng hỏi câu này nên khiến cho cô sinh ra một sự ảo tưởng nào đó. Nhưng cũng mang thêm một chút do dự, khả năng cao chắc là sợ sẽ bị anh từ chối.
Còn Hứa Đinh Bạch cũng cho rằng mình nên từ chối.
Nhưng không biết tại sao, khi anh ngửi thấy mùi thơm và nghe thấy giọng nói của cô, không biết bằng cách nào đó mà anh đã ngồi xuống.
“Đây này!” Lâm Thanh Nhạc rất vui mừng khi nhìn thấy anh ngồi xuống, cô nhanh chóng đặt đôi đũa vào tay anh.
Hứa Đinh Bạch im lặng nắm lấy.
Anh đột nhiên suy nghĩ, nếu cô đã thích làm thì cứ để cho cô làm... nhưng mà chỉ lần này thôi, nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ không cho cô tới đây nữa.
Lâm Thanh Nhạc vốn không biết rằng anh đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy có chút lo lắng và nhìn vào bát mì. Vừa rồi cô đã tìm kiếm khắp phòng bếp, mọi thứ đều trống trơn, thứ duy nhất cô có thể làm món ăn kèm đó chính là trứng gà.
Cô cũng đã nếm thử món mì này sau khi làm xong, nước dùng nhạt nhẽo, thực sự cũng không ngon lắm.
“Trong mì chỉ có trứng, cậu ăn thử đi. Ừm… Thật ra thì cũng không ngon lắm.” Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ rằng với tài nấu nướng hôm nay của cô, cô cảm thấy có chút ngại ngùng, “Nếu không, nếu không thì để tớ đi ra ngoài mua đồ cho cậu ăn nhé, quầy hàng của chú Dương có lẽ...”
“Không cần.” Hứa Đinh Bạch đưa mắt nhìn xuống và nuốt miếng đầu tiên.
“Cũng được.” Hơi nóng từ mì phả lên trên mặt làm ướt hai má của anh, anh chịu đựng sự thấp thỏm trong lòng và dửng dưng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc