Kết thúc Trải qua rất nhiều nỗ lực của các đơn vị, những người bị kẹt đã được cứu ra ngoài. Đoạn đường sụp đổ gây tắc nghẽn cũng đang tu sửa, vài ngày nữa là xe cộ lại có thể lưu hành. Các nhân viên bị thương trong vụ tuyết lở đều được đưa tới bệnh viện gần nhất thuộc địa khu Lâm Chi, do có khá nhiều người bị kẹt cộng thêm đợt tuyết lở thứ hai nên bỗng chốc có rất nhiều người bị thương, bệnh viện phải kê thêm giường bên ngoài hành lang mới có thể sắp xếp ổn thỏa cho hết thảy bệnh nhân. Dưới sự chỉ đạo của chính quyền địa phương, qua một hồi chữa trị tận tình, không ít bệnh nhân đã khỏe mạnh xuất viện.
Đến thời điểm này, một thảm họa xem như đã hoàn toàn lắng xuống. Thế nhưng một số vấn đề còn sót lại sau trận tuyết lở vẫn đang gây ra phiền nhiễu cho một số người.
Chẳng hạn như, Nghiêm Chân.
Hai giờ chiều, đúng vào lúc mặt trời rực rỡ, Nghiêm Chân nằm trên giường bệnh, buồn bực không vui. Cô gặm một miếng táo, nhìn sang phía Cố Hoài Việt ngồi cạnh mình đọc báo, nói: “Em muốn ra viện, em muốn về nhà.”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn cô, đáp: “Không được, mấy hôm nữa rồi tính.”
“Em đã khỏe rồi mà.” Nghiêm Chân lặp đi lặp lại câu nói này không biết đã bao nhiêu lần.
Nhưng Cố Hoài Việt chỉ xoa đầu cô vỗ về rồi cúi xuống tiếp tục đọc báo. Không hiểu sao, động tác này của anh lại khiến Nghiêm Chân hơi đỏ mặt, giống như cô vẫn là một đứa trẻ con vậy. Thực tế, từ sau lần trước cô ôm chặt chân anh mếu máo gào khóc giữa đại sảnh bệnh viện, thái độ của anh với cô đã nghiêng hẳn theo chiều hướng này rồi, trong sự dịu dàng có pha chút nuông chiều.
Nghiêm Chân mới đầu còn chưa thích ứng, nhưng dần dần cũng quen. Kỳ thực, anh vẫn luôn là một người đàn ông như thế, có điều trước đây không bộc lộ rõ ràng mà thôi. Như bây giờ thật tốt.
Thế nhưng, với chuyện Cố Hoài Việt không để cô được về nhà, Nghiêm Chân vẫn cứ phải kín đáo phê bình. Cô lại gặm thêm một miếng táo, úp úp mở mở: “Chắc không phải anh nhân cơ hội này báo thù lần trước chứ hả? Lúc trước em trông coi anh nghiêm ngặt là tại vì anh bị thương rất nặng, nhưng em có thế đâu, em có bị thương to tát gì đâu, nghỉ ngơi mấy ngày mình về nhà đi được rồi.”
Dứt lời, liền thấy Cố Hoài Việt không có vẻ gì là vội vàng đưa mắt nhìn cô. Anh còn chưa kịp nói, bỗng có một y tá vào gọi anh, nói rằng có người tìm. Cố Hoài Việt gật đầu, dém chăn lại cho cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Nghiêm Chân nhìn bóng lưng anh, thờ dài não nề. Xem như cô đã thấu hiểu được tâm trạng Cố Hoài Việt từng trải qua, những ngày tháng bị người ta quản thúc, thực sự là rất khó chịu.
Chị gái giường bên nhìn vẻ mặt cô, cười điềm đạm: “Chị thấy em hãy cứ ngoan ngoãn nằm viện đi. Hôm đó em làm chị sợ hết hồn.”
Nghiêm Chân vén lại tóc, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Chị nằm ở giường bên này chính là người phụ nữ hôm đó Nghiêm Chân nhìn thấy trong phòng bệnh sau khi tỉnh lại. Ngày hôm ấy chị cũng vừa mới chuyển tới phòng bệnh này, còn chưa nắm rõ được tình hình, thấy cô muốn tìm người bèn buộc phải đi gọi y tá giúp cô. Cũng may lúc chị tìm được y tá thì Cố Hoài Việt đang có mặt ở đó, vừa nghe nói cô đã tỉnh liền tức tốc chạy về phòng bệnh. Không ngờ, Nghiêm Chân còn đang yếu sức, lê lết đôi chân đã bị nhiễm lạnh lại có thể chạy xa đến vậy.
“Em không biết chứ, cậu ấy chạy về phòng không thấy em ở đó, mặt thoáng cái đã biến sắc, sau đó chạy vụt ra ngoài, cũng không thèm quan tâm xem bệnh nhân như chị đây có đuổi kịp hay không.”
Mặt Nghiêm Chân phớt hồng, nhoẻn cười đáp: “Em còn chưa kịp nói cảm ơn chị ạ.”
Chị gái xua tay: “Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.”
Vả lại, quả thực ngày hôm đó chị cũng bị hai người họ làm cho cảm động một phen, đứng bên cạnh không kìm được len lén lau nước mắt.
Chuyện trò thêm một lúc, chị gái nằm trên giường đã ngủ. Nghiêm Chân lật giở tờ báo Cố Hoài Việt để trên giường, chốc lát sau anh đã trở về. Cô trông thấy anh, hạ nhỏ giọng hỏi: “Ai thế anh?”
“Một người không quen.”
Lại giở trò bí mật, Nghiêm Chân bĩu môi. Cố Hoài Việt trông vậy tươi cười, ôm cô vào lòng, kề sát bên tai cô, nói khẽ: “Là bố của một cô bé con, anh ấy cũng nằm trong viện này, đến để cảm ơn chúng ta.”
Nghiêm Chân thoáng ngạc nhiên: “Vậy sao anh ấy không vào đây?”
“Nói là bị cảm chưa khỏi, sợ lây sang em, nên nhờ anh truyền lời lại.”
“Họ đều ổn cả chứ?”
“Ổn cả.” Cố Hoài Việt nắm bàn tay cô, trêu đùa, “Em xả thân bảo vệ cơ mà, làm gì có chuyện không ổn được?”
Nói xong liền thấy Nghiêm Chân trừng mắt lườm. Anh khẽ cười, vuốt mái tóc dài của cô và nói: “Sau này đừng làm thế nữa, làm anh sợ ૮ɦếƭ khi*p, có chuyện gì, cứ để anh.”
Nghiêm Chân đáp “dạ”, ngồi thẳng người dậy, nhìn anh nói: “Anh cũng làm em sợ ૮ɦếƭ khi*p, mảng tuyết lớn như thế, nhiều tuyết lăn như thế, em còn tưởng...”
Trước khi ngất đi, cô biết là anh che chắn cho cô, bao nhiêu tuyết đều đổ xuống người anh, sau khi tỉnh dậy lại không tìm thấy người đâu, không lo lắng cuống quýt mới lạ.
“Anh không sao.” Anh nghiêng đầu lại, hôn lên trán cô, làm cô yên lòng.
Nói ra thì họ cũng thật may mắn. Họ ở đúng khu vực được xem như tuyết lở cuộn qua, nhưng tuyết tích lại không dày, trận sạt lở ngưng lại thì tự mình cũng có thể thoát thân được.
“Vâng.” Thời điểm này Nghiêm Chân đã hoàn toàn yên tâm, cuộn tròn vào lòng anh lần nữa, còn ngáp dài một tiếng.
Cố Hoài Việt nhìn cô, mỉm cười, “Buồn ngủ rồi thì ngủ một lát đi, đợi em thức dậy anh sẽ đưa em về nhà.”
“Thật không?” Cô nhìn anh mà không dám tin.
“Thật.” Anh dỗ dành cô, “Ngủ đi.”
Nghiêm Chân hừ một tiếng, chui vào trong chăn. Ánh nắng ban chiều chói chang chiếu vào phòng ấm áp, lúc Nghiêm Chân mơ màng buồn ngủ, cô chợt nhớ tới một vấn đề, không quan trọng cho lắm, lúc này lại cực kì muốn biết câu trả lời. Cô giật giật gấu áo Cố Hoài Việt, hỏi: “Nếu như, nút thắt trong lòng em được gỡ bỏ rồi, nhưng trong lòng vẫn còn có vật cản, bỏ lại mình anh ở Lâm Chi thì anh sẽ làm thế nào?”
Đối với vấn đề này, dường như Cố Hoài Việt chẳng hề thấy bất ngờ, thậm chí nghĩ ngợi không bao lâu đã trả lời: “Anh là quân nhân, chuyện vượt chướng ngại vật với anh mà nói quá đơn giản.”
Nghiêm Chân bối rối: “Em nói thật đấy!”
Cố Hoài Việt đành đặt tờ báo xuống, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô, giữa hai đầu mày tràn ngập sự dịu dàng, “Chẳng làm thế nào cả. Em đến đâu anh sẽ đến đó, cho dù là khoảng cách so với chạy marathon, thì cũng chỉ chạy thêm mấy lần năm cây số là cùng thôi, có gì mà phải sợ nào.”
Câu trả lời này khiến Nghiêm Chân ngây ra một thoáng. Rồi cô như đã ngộ ra điều gì, nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ.
Phải rồi, chẳng có gì đáng sợ hết.
Bởi vì, chuyện hạnh phúc nhất trên đời này chính là trải qua khoảnh khắc sinh tử, anh vẫn còn ở bên cạnh em.