Bình Dục chỉ cảm thấy lời của Lục Tử Khiêm giống như dao sắc chém tới, trong nháy mắt đã đánh tan tầng tầng khôi giáp mà nhiều ngày nay hắn vây quanh mình. Tâm tư lừa mình dối người của hắn rốt cuộc không còn chỗ che đậy, áy náy và thẹn với lòng như bóng ma chụp lên đầu hắn.
Mọi vật xung quanh giống như cảm nhận được dày vò trong lòng hắn nên đến tiếng gió cũng an tĩnh lại. Một lúc thật lâu hắn chỉ đứng đó nhìn đôi mắt an tĩnh như đầm cổ của Lục Tử Khiêm. Sau đó hắn xem nhẹ cảm giác sỉ nhục trầm trọng trên vai, miệng châm chọc mỉa mai nói, “Lục công tử, nếu ta nhớ không lầm lúc án của Phó Băng bắt đầu, lệnh tôn thân là bạn cũ nhiều năm của Phó Băng nhưng chưa bao giờ thay ông ta cầu tình. Phụ tử Phó Băng bị nhốt vào đại lao, có lần bị nhiễm phong hàn nhưng Lục gia cũng chẳng gửi được một tấm áo. Không biết lúc này Lục công tử ngàn dặm xa xôi tới Vân Nam làm bộ làm tịch cho ai xem? Nếu ngươi thật sự muốn cứu Phó Lan Nha thì không bằng nhân lúc còn sớm mau nói những việc ngươi biết ra chứ đừng có ở trước mặt ta mà giở trò này nọ.”
Sắc mặt Lục Tử Khiêm bỗng dưng trở nên tái nhợt. Bình Dục cười nhạo một tiếng rồi không thèm để ý tới hắn nữa mà quay đầu đi luôn. Nhưng trong lòng hắn lại chẳng có chút thống khoái nào bởi vì hắn biết tâm tư của mình với Phó Lan Nha nhưng áy náy với cha mẹ như dòi bám trên xương, bám chặt trên lưng. Chỉ cần một ngày hắn còn có khát vọng với Phó Lan Nha thì một ngày còn chưa thể thoát khỏi cảm giác thẹn với gia tộc và cảm giác phản bội song thân.
Phó Lan Nha rúc trong phòng đọc sách, ngửi mùi mực đã lâu không thấy thì trong lòng an ổn, cả ngày đều vui vẻ. Trong lúc đó nàng nghe thấy trong viện có tiếng người đi lại, giống như có rất nhiều người không ngừng ra vào. Nàng tò mò nên từng đi tới bên cửa sổ nhìn. Chỉ thấy ngoài Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đang canh cửa còn đám Cẩm Y Vệ còn lại đều bị Hứa Hách gọi tới ngoài viện, giống như đang đi làm cái gì đó quan trọng.
Đến chạng vạng, ngay cả Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng cũng bị gọi đi, thay bằng Lâm Duy An và Hứa Hách cả người đều là mồ hôi, giống như mới ở bên ngoài luyện tập hồi lâu.
Nàng nghi hoặc, cười tươi hỏi thăm bọn họ nhưng hai tên kia đã từng bị Bình Dục dặn không được tiếp xúc gần với tội quyến nên dù mặt đỏ bừng bọn họ vẫn không thèm đáp một lời nào với nàng.
Phó Lan Nha thấy bọn họ không mắc mưu thì cũng chẳng làm được gì mà chỉ đành trở về phòng. Nàng ngồi lên giường, chống cằm nhìn ra ngoài viện, thấy trong tiểu viện hoa cỏ xanh um, lao xao lãng đãng cực kỳ đẹp đẽ vui vẻ. Kếu cấu ở đám hoa cỏ ở đây chính là sắp xếp theo cửu tinh, người thiết kế ra biệt viện này quả thực đã tốn không ít công sức, quả không hổ là Tần Môn lừng lẫy trên giang hồ.
Sau khi ngây người một lúc nàng nghe thấy ngoài viện ẩn ẩn truyền đến tiếng đánh quyền, cùng tiếng hô khi ra chiêu thì linh quang chợt lóe. Nàng nhớ tới đêm qua có vị Hồng bang chủ có thể chống đỡ được tiếng đàn của Lâm Chi Thành. Phải chăng đám Lý Mân đột nhiên thao luyện là để đối phó với Lâm Chi Thành chăng?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Các suy nghĩ nảy lên, bỗng nhiên nàng tràn đầy tin tưởng với con đường phía trước. Bất kể những kẻ kia vì cái gì mà muốn bắt nàng làm thuốc dẫn nhưng nếu nhờ có sự trợ giúp của đám nhân sĩ giang hồ này bọn họ bắt được Lâm Chi Thành, vậy lo gì không hỏi ra chân tướng?
Đáng tiếc cả ngày hôm nay không thấy Bình Dục đâu, hôm qua có nhiều thứ Hồng bang chủ nhắc tới nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn không thông. Nếu tối nay có thể gặp Bình Dục một lát thì tốt, ít nhất cũng có thể thảo luận với hắn vài câu.
Nàng suy nghĩ một hồi rồi lại ngồi xuống bên bàn, cầm cuốn sách Bình Dục đưa mà đọc, hồn nhiên không phát hiện ra trên mặt mình là một tầng ý cười nhàn nhạt.
Đáng tiếc thẳng đến đêm khuya, lúc nàng đã đọc xong cuốn《 thiên công khai vật 》kia mà vẫn không thấy Bình Dục đâu. Nàng có chút mất mát, nhưng sau đó lại nhớ tới hiện tại bọn họ ở trong biệt viện của Tần Môn, tai mắt xung quanh quá đông đảo nên Bình Dục không thể tự tiện tới đây. Hơn nữa hắn bận đối phó với Nam Tinh phái, sự tình lại phức tạp nên chưa chắc đã nghĩ đến nàng.
Tuy thế nàng vẫn mang theo một tia hy vọng mà chờ đến tận đêm khuya. Cuối cùng nàng không chịu nổi Lâm ma ma thúc giục nên đành đứng dậy đi tới phòng tắm lau rửa rồi nằm xuống giường. Nàng suy nghĩ hồi lâu sau đó cơn buồn ngủ ập đến.
Có lẽ trước khi ngủ nàng uống nửa chén trà Thanh Lộ mà Tần Môn đưa tới nên tới nửa đêm nàng mơ màng tỉnh lại. Nàng bò qua người Lâm ma ma, sờ soạng đi tới nhà vệ sinh. Đến khi đi ra, không đợi nàng đi tới bên giường đã nghe thấy đằng trước giường vang lên tiếng hít thở thô nặng.
Lông tơ cả người nàng dựng đứng lên, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không còn một mảnh. Nhưng đứng yên một lát nàng mới nhận ra người kia là Bình Dục, vì thế lòng nàng lại an tâm. Nhưng vì sao tiếng hít thở của hắn lại hỗn loạn như thế? Trong lòng nàng xẹt qua một tia bất an, chờ đôi mắt thích ứng với bóng đêm trong phòng, nàng nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn về phía giường.
Ánh trăng rất sáng tỏ, càng đến gần cửa sổ thì cảnh vật trước mắt càng thêm rõ ràng. Chờ Phó Lan Nha đến gần mới thấy rõ tình hình của Bình Dục. Nàng cả kinh, vội cúi người xuống nhìn kỹ hắn, thấp giọng gọi: “Bình đại nhân.”
Chỉ thấy Bình Dục nghiêng người nằm, mày nhíu lại, mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, rõ ràng là biểu hiện của người bị bệnh cấp tính và đang sốt cao. Nàng gọi hai tiếng nhưng Bình Dục không đáp vì thế trong lòng cực kỳ lo âu. Nàng do dự một lát lại không nhịn được duỗi tay thăm dò trán hắn, quả nhiên thấy nóng bỏng.
Không ngờ Bình Dục lại bị bệnh, cái này khiến nàng càng thêm nóng vội. Nàng đứng lên, lặng yên lo lắng xoay quanh, không biết nên làm gì. Nói dối Lâm ma ma bị bệnh cấp tính nên nhờ đám Lý Mân đi lấy thuốc ư? Không được, sự tình liên quan tới chủ tớ bọn họ Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng sẽ không dám tự chủ trương mà chắc chắn sẽ đi xin chỉ thị của Bình Dục. Nếu bọn họ phát hiện ra hắn không ở trong phòng thì chuyện ba người dùng chung phòng sẽ bị truyền ra ngoài mất.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, hoảng hốt hồi lâu nàng mới nhớ ra nước trà có thể giúp giảm sốt. Nàng vội sờ soạng đi tới cạnh bàn, rót một chén trà đi tới bên giường, định nâng Bình Dục lên đút cho hắn uống.
Tuy Bình Dục sốt đến mơ màng nhưng lại bị động tĩnh của Phó Lan Nha đánh thức. Kỳ thật sau khi giao thủ với Lâm Chi Thành ngày hôm qua hắn đã biết mình bị nội thương. Hai ngày nay hắn vận khí điều tức thì cảm thấy huyết mạch không thoải mái, nhưng trước mắt có quá nhiều việc cần lo, hắn căn bản không có thời gian để điều trị.
Buổi sáng sau khi gặp Lục Tử Khiêm, Bạch trưởng lão có mang Bảo Ninh hoàn trị nội thương tới cho hắn. Bình Dục kinh ngạc nhưng vẫn cảm tạ mà ăn viên hoàn đan kia. Bạch trưởng lão cũng dặn dò nói Bảo Ninh hoàn tuy có thể nhanh chóng đả thông huyết mạch bị tắc nghẽn nhưng dược lực quá mạnh, trong lúc uống thuốc không nên lo lắng tức giận, nếu không sẽ thôi thúc nhiệt tính trong người, nếu nặng sẽ bị sốt cao.
Sau đó hắn bận rộn cả ngày để sắp xếp việc lên đường, không có lúc nào được rảnh rỗi. Chờ đến khi hắn về viện thì bóng đêm đã dày đặc. Vừa đến hắn đã không nhịn được liếc nhìn đông sương phòng. Chỉ thấy trong phòng có ánh đèn, nhớ đến nỗi vui sướng ẩn ẩn dâng lên khi ăn sáng với Phó Lan Nha sáng nay là hắn lại cảm thấy ánh đèn kia sinh ra một cái móc vô hình lôi kéo hắn đi tới.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn có tự chủ, chỉ giãy dụa một lát hắn đã cố nén xúc động trong lòng sau đó về phòng mình. Nhưng chờ tới khi hắn tắm gội xong lại không nhịn được mở cửa đi đến hành lang, đuổi Hứa Hách và Lâm Duy An về phòng nghỉ.
Mắt thấy hai người bọn họ đã về phòng, lại nhớ tới lời của Lục Tử Khiêm nên lòng Bình Dục lại hối hận. Hắn biết rõ tên kia có tâm địa khác nhưng mỗi lời của tên đó lại như một ngọn roi quật mạnh lên mặt hắn, nóng rát đau đớn.
Nỗi hổ thẹn của hắn khó lòng dằn nổi. Sau khi quay lại phòng hắn nằm xuống giường nhưng cơn giày vò kia vẫn như sóng biển dồn dập từng lớp không ngừng nghỉ trong tâm trí hắn. Bình Dục phải dùng toàn lực mới có thể giữ bản thân ở trên giường, không đến nỗi tự mất khống chế mà chạy tới phòng nàng.
Đến nửa đêm hắn thi*p đi trong cơn dày vò, nhưng sau khi ngủ thân thể đánh mất chút lý trí cuối cùng. Rốt cuộc Bình Dục không chống cự nổi dược tính bá đạo của Bảo Ninh đan mà phát sốt. Cả người hắn cực kỳ lạnh nhưng hơi thở lại nóng như lửa, đầu giống như bị cái gì đó kẹp, đau đến không thở được.
Trong quá khứ hắn từng bị ốm nhiều lần, vì thế hắn vốn không để cơn bệnh vặt vãnh này vào mắt, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ tới nàng ở trong phòng bên cạnh là hắn lại cảm thấy bệnh mình thật là nặng, vô cùng bất lực, rất cần người chăm sóc.
Hắn mê man lăn lộn trên giường, càng về sau khát vọng muốn đến bên người nàng càng lớn. Đến cuối cùng hắn lảo đảo lắc lư đứng lên, đi một đường ra ngoài, đến dưới cửa sổ phòng nàng bò vào.
Đúng vậy, hắn bị bệnh, nếu cứ tiếp tục nằm một mình trong phòng nửa ૮ɦếƭ nửa sống thì cũng chẳng ai biết được. Hơn nữa vừa rồi hắn đã đuổi người canh bên ngoài đi, không có ai bảo vệ lỡ người của Tần Môn có ý đồ xấu với tội quyến thì hắn phải làm sao? Chính vì thế hắn bò từ cửa sổ vào phòng nàng là đúng lý hợp tình.
Kỳ quái nhất chính là vừa nằm lên giường ở phòng nàng, nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp mà đã hai đêm hắn không nghe thấy là Bình Dục lập tức cảm thấy khó chịu trên người như giảm bớt. Hắn vừa nhắm mắt đã nhanh chóng ngủ thi*p đi.
Nhưng một khi dược tính đã nổi lên thì sẽ không lui đi chỉ vì tâm tình người bệnh tốt lên. Chỉ nửa canh giờ sau dược lực ở trong thân thể hắn càng thêm tàn sát bừa bãi. Ý thức của hắn mơ hồ, cả người nóng bỏng, cổ đau như nuốt phải cát sỏi.
Bởi vì thói quen cảnh giác hàng năm nên lúc Phó Lan Nha đi về phía này hắn đã lập tức bừng tỉnh. Nhưng mí mắt của hắn giống như nặng ngàn cân, dù cố mở ra nhưng huyệt Thái Dương lại nảy lên đau đớn vô cùng. Sau đó Phó Lan Nha mềm mại vỗ về trán cho hắn, trong lúc hoảng hốt hắn chỉ như thấy có cơn gió nhẹ thổi qua người, cơ bắp vốn đang căng cứng cũng theo đó thả lỏng không ít.
Nhưng chờ đến khi nàng đi tới đút trà cho hắn thì lòng Bình Dục lại xao động. Hắn chỉ cảm thấy mỗi một cử động nhỏ giống như sẽ khiến cả người long ra, một cỗ khó chịu dâng lên. Thuốc này quả thực quá mạnh, hắn chưa từng sốt cao như thế này trước đây, ý thức và tầm mắt hắn đồng thời trở nên mơ hồ. Trong lúc hoảng hốt hắn ngửi được một mùi ấm ngọt. Chỗ sâu trong ý thức của hắn bị mùi hương này đánh thức, trong lòng càng thêm nóng bỏng. Hắn mở mắt ra thì thấy cái cằm tinh xảo của nàng ở ngay trước mặt, lại nhìn lên chính là đôi môi anh đào.
Nguồn nước suối ngọt ngào hắn khát vọng đã lâu đang ở ngay trước mắt khiến mắt hắn như bốc lên ngọn lửa, cổ họng càng thêm khô khốc đến bốc khói. Vì khát vọng cầu mà không được này mà hắn bị dày vò cả ngày, đến cuối cùng mới bị bệnh.
Mắt hắn tối sầm lại, đầu lệch qua một bên hôn lên môi nàng. Bình Dục giống như kẻ đi lạc trong sa mạc đã lâu nay chợt thấy có nguồn nước. Cổ họng khát khô khiến hắn chẳng thể do dự thêm chút nào.
Phó Lan Nha vất vả lắm mới đút được trà cho Bình Dục, thấy hắn cuối cùng cũng mở mắt nên nàng rất vui sướng. Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng an ủi thì hắn đã đột nhiên ôm lấy nàng rồi hôn tới. Hơi thở cực nóng của hắn phất lên mặt nàng khiến Phó Lan Nha kinh sợ, cả trái tim đều đập thình thịch. Chỉ chớp mắt sau trái tim của nàng không chịu khống chế mà đập bang bang.
Tên khốn này!
Nàng ngây ra một lát rồi tức giận vô cùng. Chén trà trong tay nàng rơi xuống phát ra một tiếng vang như sấm trong đêm đen yên tĩnh.