Lộc Môn Ca - Chương 33

Tác giả: Ngưng Lũng

Tim Bình Dục đột nhiên nảy lên, trên mặt nóng như nước sôi, nóng lan đến tận sâu bên trong, quả thực không chốn dung thân. Dưới tình cảnh cực kỳ chật vật, hắn vừa hận sao vách động phía sau không lõm vào một khối lại vừa nắm lấy cánh tay Phó Lan Nha, cố sức đẩy nàng ra xa.
Đáng tiếc cái bẫy này đào vừa sâu vừa rộng, tuy hắn đã tìm mọi cách đẩy nàng ra xa nhưng hai người vẫn không thể tránh được mà kề sát.
Phó Lan Nha bị cánh tay hắn đẩy ngửa ra sau thì cảm giác chật chội kia cũng giảm bớt vài phần. Nàng thở nhẹ nhàng, nhưng sau một lát nàng mới phát hiện chuôi đao của hắn vẫn hiên ngang kề lên người mình, không hề có ý rời đi. Nàng bất mãn mà nghiêng nghiêng người, lại nhắc nhở hắn: “Bình đại nhân, ngài có thể dịch đao của ngài ra chút không?”
Nói xong, thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng, nàng nghi hoặc ngước mắt nhìn thì thấy hắn nhắm mắt, trán đầy mồ hôi, sắc mặt cũng ửng hồng hơn bình thường, giống như đang bị bệnh vậy.
“Bình đại nhân?” Lòng nàng tràn đầy kinh ngạc, vừa muốn mở miệng thì Bình Dục đã nghiến răng nghiến lợi đánh gãy lời nàng: “Không thể!”
Phó Lan Nha bị lời này của hắn dọa sặc, nàng không hiểu vì sao lại không thể dịch đao sang chỗ khác. Sau một chớp mắt trầm mặc, nàng chỉ cho rằng tính tình khó ở của hắn lại phát tác nên mới cố ý đối nghịch với nàng vì thế nàng liếc nhìn hắn một cái. Nếu hắn không chịu động thì nàng sẽ tự mình động, nàng duỗi tay xuống sờ soạng, muốn lặng yên đẩy chuôi đao của hắn sang bên cạnh.
Ai ngờ nàng mới vừa động thì Bình Dục giống như phát hiện ra ý đồ của nàng nên đột nhiên túm lấy tay nàng, trừng mắt gần như quát lên: “Bảo ngươi đừng có lộn xộn, ngươi có hiểu không?”
Vì động tác này quá lớn nên cả cánh tay Phó Lan Nha đều bị hắn kéo lên trên đầu, dây áo trước иgự¢ vốn được buộc lỏng lẻo lúc này không kịp phòng ngừa mà tuột ra, lộ cả áo lót và một mảng da thịt trắng nõn nà.
Hai người đều bị tình huống bất thình lình này làm cho ngây người. Trong đầu Phó Lan Nha lập tức trống rỗng, đợi hoàn hồn nàng vội chật vật vội tránh khỏi tay hắn, luống cuống tay chân sửa lại vạt áo. Lúc buộc lại dây buộc lòng nàng cảm thấy bị sỉ nhục và quẫn bách đến phát khóc.
Bình Dục kinh ngạc nhìn trước иgự¢ nàng một hồi sau đó như bị sét đánh mà quay mặt đi. Nhưng vừa quay đi hắn đã cảm thấy có chỗ nào không đúng. Tuy chỉ vội vàng nhìn thoáng qua nhưng hắn để ý thấy áo lót của nàng cũng không bằng phẳng, hình dạng quá mức vuông vắn, giống như giấu cái gì đó.
Hắn cực lực xem nhẹ trái tim đang đập như nảy ra khỏi иgự¢ của mình mà quay đầu túm lấy bàn tay đang sửa sang xiêm y của nàng nói: “Ngươi giấu gì trong áo?!”
Phó Lan Nha vốn không trông cậy có thể giấu di vật của mẹ mãi, trải qua biến cố vừa rồi trong lòng nàng tràn đầy nổi giận. Vừa nghe thấy vậy nàng lập tức không nhường nhịn mà trừng mắt nhìn hắn: “Ta ẩn giấu cái gì? Sao, có phải Bình đại nhân muốn lặp lại chuyện vừa rồi không?”
Bình Dục không nghĩ tới nàng chẳng những không hoảng hốt mà còn dám chất vấn hắn. Mắt thấy nàng đang trừng mắt nhìn mình, nước mắt càng lúc càng dày đặc, giống như đã tủi thân lắm rồi thì đáy lòng hắn chợt dâng lên hoảng loạn, đầu lưỡi cũng giãy dụa một lát mới mạnh miệng nói: “Ngươi biết rõ vừa rồi ta không cố ý.”
Lông mi đen dài của Phó Lan Nha không giữ được hạt nước mắt, trong nháy mắt hai giọt nước thật to theo mặt nàng rơi xuống. Nàng yên lặng giơ tay lau nước mắt, con ngươi đỏ ửng nhìn về một bên.
Lần đầu tiên Bình Dục thấy nàng mất khống chế như thế, nhất thời hắn không tìm thấy lời nào để nói vì thế chỉ có thể trầm mặc nhìn nàng lau nước mắt. Không biết qua bao lâu hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, mình thế mà lại bị nàng càn quấy lừa gạt cho qua. Mặt hắn tối sầm lại, túm lấy tay nàng ép hỏi: “Phó Lan Nha, ngươi đừng có mà đánh trống lảng, mau nói ra, rồi nhân lúc này giao đồ ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Không khách khí? Phó Lan Nha vẫn nghiêng mặt, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung, không hé răng. Dọc theo một đường này hắn chưa từng khách khí với nàng, đặc biệt là hành động vừa rồi của hắn, tuy không phải cố ý nhưng sớm đã đem ba chữ “Không khách khí” phát huy đến cực điểm. Hiện tại nàng khó chịu, không muốn nói gì với hắn, muốn thế nào thì thế ấy.
Bình Dục thấy nàng mềm cứng không ăn thì khó có lúc sinh ra do dự. Hắn trừng mắt nhìn nàng một hồi, đang định liều mạng không màng gì mà lục thứ giấu trong áo của nàng. Tay hắn vừa giơ lên thì nhớ tới vừa rồi nàng khóc thương tâm như thế vậy nên hắn lại hậm hực thả tay xuống.
Nhưng bảo hắn cứ thế từ bỏ thì không có khả năng, hắn vừa muốn nói vài lời dọa nạt nàng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng của đám Trần Nhĩ Thăng: “Bình đại nhân! Bình đại nhân!” Hình như bọn họ vẫn đang tìm hắn.
Đã không còn nghe thấy tiếng dơi đập cánh bên ngoài, giọng Trần Nhĩ Thăng cũng không có nửa điểm hoảng hốt nên Bình Dục ngưng thần nghe ngóng một hồi. Lúc chắc chắn đám dơi kia đã tạm rút lui, sợ đám Trần Nhĩ Thăng tới nhìn thấy tình hình của hắn và Phó Lan Nha nên hắn ôm lấy eo nàng, một tay bám vách động, đề khí, gian nan nhảy ra ngoài.
Lần này hai người vẫn dán vào nhau như cũ, nhưng có lẽ vì trước иgự¢ Phó Lan Nha có giấu đồ nên Bình Dục không nhận thấy đường cong trên người nàng dán sát hắn, so với hai lần trước ôm nàng thì cảm giác không khỏe đỡ hơn một chút.
Sau khi ra khỏi động, xiêm y trên lưng hai người đều bị đất bùn cọ đến dơ bẩn, nhưng bọn họ không rảnh mà lo cái đó. Vừa ngẩng đầu bọn họ quả nhiên không nhìn thấy con dơi nào, mùi tanh hôi dày đặc trong không khí gần như không còn.
Nghe thấy Trần Nhĩ Thăng lại gọi một tiếng, Bình Dục đáp: “Ta ở chỗ này.” Sau đó hắn kéo Phó Lan Nha xuống núi. Không nghĩ tới vừa đi được hai bước thì nghe thấy bang một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống.
Lòng Bình Dục rung lên, trong phút chốc hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn thì quả nhiên thấy có thứ gì đó rơi xuống mép váy của Phó Lan Nha.
Trong lòng nàng nhảy dựng lên, vội xoay người muốn nhặt nhưng phản ứng của Bình Dục nhanh hơn nàng nhiều, hắn giành trước đoạt được thứ kia. Cầm thứ kia lên, hắn liếc nhìn một cái rồi nhàn nhạt nhìn nàng hỏi: “Đây là bảo bối ngươi giấu hả?”
Phó Lan Nha cắn cắn môi, trầm mặc không lên tiếng. Bình Dục lạnh lùng thu lại ánh mắt, đang muốn nhìn kỹ cuốn sách kia thì chợt nghe có tiếng bước chân truyền tới. Hắn giật mình, nhanh chóng nhét cuốn sách vào lòng, rồi lôi kéo Phó Lan Nha đi về phía trước.
Không đi được hai bước đã thấy đám Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân chạy tới, nhìn thấy hắn bọn họ mới thở phào gọi, “Bình đại nhân.”
Phó Lan Nha thấy rất nhiều người tới thì lặng lẽ muốn rút tay khỏi tay Bình Dục. Hắn phát hiện ra động tác của nàng thì do dự một lát. Tuy sợ đám dơi kia đột nhiên quay lại nhưng hắn vẫn buông lỏng tay nàng ra, đi về phía trước hỏi: “Có người bị thương không?” Lúc nói chuyện ánh mắt hắn đảo qua đám người Lý Mân.
Trên người bọn họ bẩn thỉu lung tung, hẳn là vì lúc nãy né tránh đám dơi kia. Nghe thấy hắn hỏi bọn họ lắc đầu đáp: “Đều không việc gì.”
Bình Dục gật gật đầu, trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc: vừa rồi đám dơi kia thế tới rào rạt, đến người của Tần Môn đều phải né tránh sợ hãi, vậy vì sao chúng nó lại nhanh chóng rút lui như thế?
Nhớ tới Vương Thế Chiêu, hắn lướt qua Lý Mân đi về phía trước, miệng hỏi: “Vương Đồng Tri đâu?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ đều bận đối phó với với đám dơi vừa béo vừa to kia, sau đó lại hoảng loạn mà né tránh đám dơi độc, nào có ai còn hơi sức quản Vương Thế Chiêu vì thế tất cả trăm miệng một lời nói: “Không biết.”
Bình Dục lập tức đi về phía trước vài bước thì thấy ven hồ đã lục tục xuất hiện không ít người, duy chỉ có Vương Thế Chiêu là không thấy. Lúc hắn còn đang trầm ngâm thì bỗng nhiên nhớ tới Phó Lan Nha ở phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy chân nàng bị thương hình như vẫn chưa khỏi, lúc này đang rất gian nan mà bước từng bước xuống núi.
Mắt hắn ngừng chớp một giây, nhưng lại nhanh chóng quay đầu nhìn quanh tìm Lâm ma ma. Ngay sau đó hắn thấy Tần Yến Thù đang dẫn Lâm ma ma đi qua bên này. Vừa rồi hai người bọn họ trốn trong lùm cây nên trên người còn tính sạch sẽ. Đến nơi Tần Yến Thù chào hỏi Bình Dục trước sau đó lập tức dẫn Lâm ma ma đi về phía Phó Lan Nha.
Lâm ma ma thấy Phó Lan Nha đi đứng gian nan thì nhanh chóng chạy tới đỡ nàng, gọi: “Tiểu thư.”
Phó Lan Nha vừa thấy Lâm ma ma thì những cảm xúc nàng cố đè nặng lại ngo ngoe rục rịch, nhịn mãi mới nén được chua xót trong иgự¢ xuống mà nhẹ giọng nói: “Ma ma.”
Nàng đang muốn nhìn kỹ Lâm ma ma xem bà có bị thương không thì phát hiện bên cạnh có một người nữa. Vừa ngước mắt đã thấy một nam tử trẻ tuổi đang rũ mắt nìn nàng, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt mang theo ý tốt.
Nàng thấy hắn hiên ngang, quần áo cũng cực kỳ có thể diện thì đoán hơn phân nửa là con cháu danh môn trên giang hồ. Nhớ tới đã nhìn thấy hắn trước cửa khách điếm ở Lục An, vừa rồi may có hắn tương trợ nên Lâm ma ma mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh vì thế nàng cười cười cảm tạ hắn: “Đa tạ công tử đã tương trợ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc