Lộc Môn Ca - Chương 10

Tác giả: Ngưng Lũng

“Còn sau đó ngài và thuộc hạ ở dưới lầu uống rượu rồi giả vờ say thì đơn giản là để bọn họ hiểu lầm ngài ngoài mạnh trong yếu, thủ đoạn vụng về từ đó đánh mất nghi ngờ.”
Lúc nói chuyện mắt nàng lơ đãng đảo qua đôi ủng của Bình Dục, đột nhiên nàng thấy mép ủng vốn trắng tinh nay lại vương vài cánh hoa màu vàng kim, nhìn có vài phần quen mắt. Ánh mắt nàng ngưng trọng nhưng sau đó lại làm như không có việc gì mà dời ánh mắt đi nói tiếp: “Như thế ngài chẳng những chỉ rõ phòng ta ở cho những kẻ theo dõi, đồng thời ám chỉ rằng bọn chúng không cần quá kiêng kị Cẩm y Vệ, cứ thế thoải mái mà tới lấy mạng ta. Ta đoán, mới vừa rồi lúc tên kia lẻn vào phòng thì Bình đại nhân cũng sớm phát hiện ra nhưng chậm chạp không ra tay là để dụ kẻ đồng lõa đến đủ và tóm luôn một mẻ. Còn chuyện sống ૮ɦếƭ của chủ tớ chúng ta với ngài chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nàng ngước mắt nhìn về phía Bình Dục hỏi, “Bình đại nhân, ta nói có đúng không?”
Lúc nàng nói chuyện Bình Dục vẫn luôn ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt giống như giếng sâu không hiện cảm xúc. Hắn vốn tưởng sẽ nghe được tức giận hoặc châm chọc từ trong miệng nàng nhưng ai ngờ giọng nàng lại bằng phẳng, biểu cảm trầm tĩnh không có nửa điểm oán giận. Nhớ tới việc nàng mới còn đang ở tuổi mới chớm thiếu nữ mà đã am hiểu lòng người như thế thì đáy lòng hắn không khỏi kinh ngạc hơn vài phần.
Hơn nữa, từ hai năm trước trở lại kinh thành, bởi vì tư tâm nên không ít lần hắn cố ý vô tình tiếp xúc với Phó Băng. Theo hắn thấy thì người này tuy rất có năng lực và tài cán nhưng làm việc quá mức cứng nhắc, ít khi để lại đường sống cho kẻ khác.
Sau đó Vương Lệnh ra tay đối phó với Phó Băng, ông ta lại gây thù chuốc oán với nhiều người trong triều khiến bọn họ bất mãn, trong khoảng thời gian ngắn ông ta bị chúng bạn xa lánh, nếm đủ trăm sắc thái nhân gian.
Lúc ấy hắn chỉ ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn, mắt thấy ông ta sắp mất chức, còn trở thành tù nhân thì hắn cũng thống khoái không nói nên lời. Phải biết rằng năm đó toàn nhờ vị Thủ Phụ đại nhân vẻ mặt nghiêm khắc này buộc tội nên cả phủ Tây Bình Hầu mới bị đoạt tước vị, cơ nghiệp trăm năm hủy trong một sớm.
Hắn là con út trong nhà nên phải theo cha và anh sung quân đến đại doanh Tuyên Phủ. Trong lúc đó Ngoã Lạt nhiều lần đến quấy nhiễu, hắn là binh sĩ cấp thấp nhất nên luôn phải chịu khổ canh giữ tuyến đầu.
Trong hai năm, mũi đao liếm máu, sống mái nơi xa trường nên tâm tính hắn đã sớm bị rèn luyện đến vô cùng cứng rắn. Lại cũng vì chiến sự không ngừng, nhân sinh khúc khuỷu nên vài lần hắn cũng suýt mất mạng.
Nếu không phải sau đó hắn trăm phương ngàn kế cứu được tiên hoàng, lại được tiên hoàng hạ chỉ đặc xá tội danh cho cha hắn thì đời này hắn sẽ mãi chỉ là một binh lính cấp thấp nơi Tuyên Phủ, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người……
Nghĩ đến những chuyện trong ký ức, thần sắc hắn trở nên nhạt nhẽo. Bình Dục đi tới cạnh bàn phất vạt áo ngồi xuống nói: “Chỉ sợ Phó tiểu thư đã quên thân phận của mình. Ta phụng chỉ áp tải ngươi hồi kinh nhưng không có nghĩa vụ giúp ngươi phòng tai trừ nạn. Ngươi nên biết Vân Nam hiện giờ không thái bình, cho dù trên đường ngươi có mất mạng thì ta cũng có muôn vàn lý do để báo cáo kết quả với triều đình. Ta nên làm thế nào còn không tới phiên ngươi chỉ bảo đâu.”
Tuy lời hắn tùy tiện nhưng lại lộ ra cỗ lạnh lẽo xem thường, Lâm ma ma nghe thấy thì trên mặt có chút không nhịn được, âm thầm lo lắng mà nhìn về phía Phó Lan Nha. Bà ta e sợ tiểu thư chịu không nổi thái độ này nên nói ra lời xúc động.
Nhưng Phó Lan Nha lại không hề bực bội, nàng chỉ di chuyển ánh mắt về phía ngọn nến bên cạnh. Ngọn lửa nhảy lên trong mắt nàng, một lát sau nàng mỉm cười mở miệng nói: “Bình đại nhân nói rất đúng. Một tội quyến như ta tự nhiên không có lập trường yêu cầu Bình đại nhân làm việc thế nọ thế kia. Nhưng Bình đại nhân chớ có quên, nếu chủ tớ chúng ta thật sự gặp độc thủ thì thứ ngài muốn biết chỉ sợ…… Vĩnh viễn đều không thể biết được.”
Lời này vừa nói ra thì ánh mắt Bình Dục rốt cuộc cũng để lộ một tia chấn động khó thấy. Giây lát sau hắn lại khôi phục như thường, cười nhạo nói: “Phó tiểu thư quá xem trọng chính mình rồi, ta không có nửa phần hứng thú với chuyện của chủ tớ các ngươi.”
Phó Lan Nha than nhỏ một tiếng, ánh mắt sâu kín mà nhìn đôi ủng của Bình Dục, “Bình đại nhân, nếu ta không nhìn lầm thì cánh hoa dính trên ủng của ngài chính là Hoa Kim Tước phải không?” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bình Dục liếc liếc mắt nhìn ủng của mình, đáy lòng như có sấm sét nổ ra. Trong nháy mắt hắn đã hiểu hàm nghĩa câu nói của Phó Lan Nha. Hắn kinh ngạc đến cực điểm mà nhìn nàng, nữ tử này thận trọng từng bước, thật sự là tâm địa thâm sâu, khó đối phó hơn rất nhiều nam tử hắn từng gặp.
Phó Lan Nha bình tĩnh nhìn hắn nói, “Hoa Kim Tước được dùng làm thuốc, có mùi thơm ngọt nên dân bản xứ còn dùng để lấp đầy bụng. Hiện giờ Vân Nam toàn là loạn dân, Hoa Kim Tước bên đường hơn phân nửa đã sớm bị hái sạch, chỉ có vài chỗ rừng sâu không có dấu chân người may ra mới còn. Lúc chạng vạng vào ở khách điếm ta có từng đánh giá cảnh trí trên đường, nếu ta nhớ không nhầm thì trong vài dặm quanh khách điếm này không hề có rừng cây, nói cách khác vừa rồi Bình đại nhân đã đuổi theo tên ‘lưu dân’ kia tới tận nơi cách đây khá xa.”
Nói đến chỗ này khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười cực kỳ nhạt rồi nói tiếp, “Bình đại nhân, nếu đúng theo lời ngài rằng ngài không có hứng thú với chuyện của chủ tớ ta vậy sao còn đuổi theo tên tặc tử kia mãi không bỏ?”
Bình Dục trải qua sợ hãi ngắn ngủi đã khôi phục lại thái độ bình thường. Hắn nghe vậy thì lông mày cũng không nhíu lại mà chỉ cười cười, lười biếng dựa vào lưng ghế nhìn Phó Lan Nha nói: “Phó tiểu thư nói lời này sai rồi, ta bá đạo đã quen, đối với những tên ςướק to gan dám qua mặt Cẩm Y Vệ như thế này ta chưa bao giờ chịu buông tha dễ dàng. Thật sự chẳng liên quan gì tới chủ tớ các ngươi.”
“Đúng không?” Phó Lan Nha nhướng đôi mày đẹp nói, “Chẳng lẽ đêm đó Chu tổng quản ૮ɦếƭ đột ngột mà Bình đại nhân lại lựa chọn kết án qua loa cũng chỉ vì duyên cớ này sao?”
Nàng tinh tường biết đêm đó Bình Dục rõ ràng đã đoán được thủ pháp nàng dùng để hạ độc nhưng vẫn lựa chọn buông tha không phải vì hắn lương thiện mà vì có ý đồ khác. Hiện giờ thi thể Chu tổng quản đã chuyển cho nha môn Khúc Tĩnh, độc phấn trên móng tay nàng cũng đã biến mất, coi như vụ án không thể lật lại. Cho dù Bình Dục có tâm muốn truy cứu thì nàng cũng không sợ hắn có thể làm gì.
Sở dĩ nàng nhắc lại chuyện này là vì nàng có một suy đoán mơ hồ. Bình Dục tựa hồ đã đoán được kẻ đứng sau mua chuộc Chu tổng quản, thậm chí có thể vì nguyên nhân này mà hắn mới nổi lên tâm tư dùng chủ tớ hai người làm mồi nhử.
Bình Dục nghe được lời này thì trầm mặc mà nhìn về phía Phó Lan Nha, ánh mắt kích động gợn sóng không ngừng. Đúng như lời nàng nói, đêm đó sau khi hắn đoán ra được Vương Lệnh là người mua chuộc Chu tổng quản rồi mới nổi lên ý niệm buông tha cho Phó Lan Nha. Bởi vì so với đối phó với con gái của một tội thần thì hiển nhiên hắn càng cảm tháy hứng thú với nguyên nhân Vương Lệnh mua chuộc Chu tổng quản hơn.
Theo những gì hắn hiểu biết về Vương Lệnh thì người này làm việc kín đáo, không làm chuyện dư thừa. Nhưng vì sao lão lại phải lo lắng trù tính đối phó với một kẻ cách ngàn dặm như Phó Lan Nha như thế? Cái này khiến hắn tò mò.
Phó Lan Nha nhìn hắn chăm chú, tóm lấy mỗi biến hóa nhỏ trên mặt hắn sau đó thấp giọng nói: “Bình đại nhân cũng tò mò đúng không?”
Đúng vậy, hắn tò mò, hắn thừa nhận. Nguyên nhân chính là vì hắn tò mò nên hắn mới cố ý dùng chủ tớ bọn họ làm mồi nhử dẫn dụ đối phương ra tay. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hắn cũng chẳng đặt an nguy của hai người này trong lòng, bởi vì theo hắn thấy nếu rắn đã ra khỏi hang thì hà tất còn phải lo cho an nguy của “con mồi”.
Sau khi kẻ nọ ra tay hắn đuổi theo một đường là sợ kẻ đó đào tẩu mất. Vốn tưởng rằng tối nay có chuẩn bị thì nhất định có thể một lưới tóm được thủ hạ của Vương Lệnh, tiện đà tra ra mục đích của lão ta. Ai ngờ kẻ đối phó với Phó Lan Nha không phải người của Đông Xưởng mà là người Di.
Càng làm cho ra hắn thấy ngoài ý muốn là lúc hắn sắp bắt được tên kia thì hắn lại biết mất không có tung tích, không biết là dùng bí thuật gì.
Phó Lan Nha thấy hắn không nói tiếp mà chỉ lo nhíu mày nhìn mình yên lặng thì đột nhiên nói: “Bình đại nhân, như ngài đã thấy rồi, kẻ muốn đối phó với ta trốn rất kỹ, ngài muốn tìm ra kẻ đứng phía sau màn thì tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai. Một là phải lo lắng bố trí, hai là cần chủ tớ chúng ta kiên nhẫn phối hợp, nếu thiếu một trong hai đều không được. Nếu Bình đại nhân chỉ lo chuyện của mình mà bỏ mặc chúng ta không lo thì dù có tìm được chút manh mối sợ là cũng sẽ giống như cát chảy qua kẽ tay, không thể nào nắm bắt được chân tướng.”
Nàng gãi đúng chỗ ngứa rồi dừng lại, chờ Bình Dục nói ra câu hứa hẹn kia. Lâm ma ma nghe được đến đây mới hiểu vì sao tiểu thư phải loanh quanh lòng vòng nói nhiều lời với vị Bình đại nhân này như thế.
Phó gia gặp nạn, tiểu thư vốn đã không có ai để dựa vào, trải qua chuyện tối nay bà mới biết còn có kẻ ác rình rập, hai người tùy thời đều có thể rơi vào độc thủ. Tiểu thư không có đường lùi nên chỉ đành đánh chủ ý lên người vị Bình đại nhân này. Biết rõ hắn có hận cũ với lão gia, hắn lại là người thông minh tự phụ không dễ dàng chịu đi vào khuôn khổ nhưng nàng vẫn khéo léo dẫn dắt người này cam tâm tình nguyện bảo hộ chủ tớ bọn họ chu toàn.
Trong lòng bà choa xót đến muốn khóc, tiểu thư của bà sao lại khổ thế này? Rõ ràng mấy ngày trước nàng vẫn là vị tiểu thư ngàn kiều vạn sủng, trong nháy mắt đã giống bông hoa rơi vào bụi bặm. Trước mắt vì mạng sống nàng còn phải vắt óc suy nghĩ tính kế đảm bảo an toàn cho hai người.
Phó Lan Nha vẫn chăm chú nhìn Bình Dục, thấy hắn tuy không nói tiếp nhưng rõ ràng đã thả lỏng thì cười nói: “Bình đại nhân là người thông minh. Lời ta muốn nói đã nói hết, canh giờ cũng không còn sớm, chủ tớ chúng ta không quấy rầy đại nhân nữa. Ngài nghỉ tạm, chúng ta xin cáo từ.”
Nói xong nàng đứng dậy liếc nhìn Lâm ma ma sau đó đi ra cửa.
Vừa muốn kéo cửa ra thì chợt nghe Bình Dục ở phía sau nói: “Vừa rồi kẻ ám toán ngươi có ám khí rất lợi hại, lúc này ngươi về phòng mà hắn quay lại thì cho dù ta có muốn bảo vệ ngươi cũng lực bất tòng tâm ——”
Lâm ma ma lộ vẻ mặt sợ hãi, đúng thế, quái nhân kia lợi hại như thế, nếu hắn lại tới thì chủ tới bọn họ sợ là không may mắn như lúc nãy nữa, hơn phân nửa sẽ bị hại.
“Chuyện tới hiện giờ, đành phải để ta chịu thiệt thòi ở cùng phòng với các ngươi vậy.” Bình Dục dời ánh mắt khỏi người Phó Lan Nha, biểu tình trên mặt hắn hoàn toàn không được tự nhiên. Hắn đứng dậy nói, “Đương nhiên, nếu phó tiểu thư khoe khoang thân phận thà ૮ɦếƭ cũng không chịu để danh tiết có tổn hại thì coi như ta chưa nói lời này.”
Lâm ma ma nghẹn họng nhìn trân trối một hồi lâu, chờ bà phản ứng thì vội quay đầu nhìn Phó Lan Nha. Nếu là bình thường bà làm sao có thể chấp nhận để nam tử khác ở nói lời này trước mặt tiểu thư nhưng nay đã khác xưa, tên quái nhân kia lại đáng sợ như thế nên bà cũng chẳng dám để tiểu thư mạo hiểm tính mạng.
Thấy Phó Lan Nha thật lâu không nói gì bà âm thầm nắm chặt tay nàng đau lòng không thôi nhưng vẫn thấp giọng nói: “Tiểu, tiểu thư, trước mắt mạng sống quan trọng hơn.”
*****
Lúc chủ tớ hai người đang định nằm xuống giường thì Bình Dục đi ra khỏi nhà tắm. Động tác của hắn lưu loát, mặc kệ nước đã lạnh ngắt hắn vẫn nhanh nhẹn tắm gội sau đó đi ra. Gió đêm thổi tới mang theo một mùi hương mát lạnh.
Mành trướng trên giường đã được buông, Lâm ma ma nằm ở bên ngoài, che chở Phó Lan Nha đến kín mít. Nghe thấy cửa phòng tắm mở ra bà vội mở mắt, trong lòng run sợ mà theo dõi mỗi động tĩnh của Bình Dục.
Cách màn giường hơi mỏng, bà ta thấy hắn đi tới trước giường, không nói một lời nằm xuống chăn đệm đã trải sẵn sau đó vươn tay, một tiếng phụt vang lên sau đó ngọn nến lập tức bị dập tắt.
Căn phòng nhất thời rơi vào bóng tối. Phó Lan Nha nhắm mắt lại lẳng lặng nằm một hồi mới phát hiện cả người Lâm ma ma căng thẳng, tay nắm chặt tay nàng. Biết bà ấy phòng bị Bình Dục nàng than khổ trong lòng. Tội gì phải thế, nếu đã cầu Bình Dục che chở bọn họ thì còn bày ra thái độ phòng bị này làm gì.
Đừng nói Bình Dục hiển nhiên không có tâm tư với nàng, dù có thì với bản lĩnh của hắn bọn họ có thể làm gì chứ?
Nàng lật tay cầm tay Lâm ma ma, thấp giọng trấn an bà: “Ma ma ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường đó.”
Lâm ma ma nghe được giọng nói bình tĩnh của Phó Lan Nha thì chần chờ một lúc rồi cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Ngoài cửa sổ côn trùng kêu vang, ánh trăng như sương bạc chiếu qua cửa sổ, rải trên mặt đất.
Bình Dục nghe được động tĩnh rất nhỏ trên giường, không khí trong phòng có chút ngưng trọng. Hắn đột nhiên xoay người đưa lưng về phía giường, bấy giờ mới cảm thấy sảng khoái hơn một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc