January thở hổn hển vì kinh ngạc, còn March thì nuốt khan một cách khó nhọc. Tất cả đều hiểu rằng trang trại của họ còn xa mới đáng giá con số đó. Nhưng câu hỏi là tại sao viên luật sư lại đề nghị mức giá quá cao như vậy chỉ cho một khoảnh đất mười sáu hecta, vài chuồng trại và một ngôi nhà cũ?
“Họ muốn gì?” March sắc sảo hỏi lại.
“Ngoài việc phải rời khỏi đây ngay lập tức, thì có lẽ còn vài yêu cầu nữa”, May chậm rãi trả lời.
“Ngoài... nhưng tất cả chúng ta đều được sinh ra ở đây”, January ngập ngừng phản đối.
“Đây là nhà của chúng ta!” March đồng thời lên tiếng.
May nở nụ cười méo xệch. “Chị cũng nói với anh ta như vậy. Nhưng có vẻ anh ta chẳng thèm để ý.” Cô nhún vai.
“Có lẽ do anh ta luôn sống trong một căn hộ penthouse[1] sang trọngắt tiền.” March lầm bầm bất mãn. “Nên không thể nhận ra ‘một ngôi nhà’ là như thế nào nếu được mời vào. Em hy vọng chị không mời anh ta vào nhà.” Cô nói gay gắt.
[1] Penthouse là những căn hộ sang trọng, có nhiều phòng, thường được đặt trên tầng cao nhất của các khu chung cư cao cấp.
May lắc mạnh đầu. “Anh ta đến lúc chị đang chất cỏ khô lên xe chuẩn bị cho gia súc ăn. Chị thề là suốt thời gian giới thiệu và nói lý do đến đây, anh ta đều được đứng ở ngoài sân. Bộ com lê được cắt may khéo léo của anh ta rõ là không thích hợp để đến thăm một trang trại vào tháng Một. Và đôi giày làm thủ công bóng loáng của anh ta thì dính bê bết bùn”, cô thích thú nói thêm.
January bật cười trước vẻ mãn nguyện của chị gái. “Em mong là chị đã khiến anh ta tiu nghỉu.”
“Hừm”, May hắng giọng, nỗi lo âu xuất hiện trở lại trong đôi mắt xanh lục sáng long lanh. “Tuy nhiên, chị có cảm giác anh ta sẽ quay trở lại.”
“Đó là tất cả những gì chị lo lắng à?” January băn khoăn với mối bận tâm riêng của nàng.
“Ồ, bình tĩnh đi.” March khẳng định. “ Công ty này cũng đã mua hết cả đất đai của nhà Hanworth hai tháng trước để kinh doanh gì đó. Mà có vẻ trang trại của chúng ta nằm giữa khu đất của Hanworth...”, cô nhún vai. “Em hy vọng chúng ta sẽ không chịu chung số phận với họ.”
James Hanworth vừa qua đời sáu tháng trước, được coi là một “địa chủ” trong năm mươi lăm năm qua. James không có vợ con nên nửa tá bà con họ hàng xa của ông được thừa hưởng toàn bộ vùng đất đai rộng lớn này. Và họ đã quyết định bán vùng đất đó đi rồi chia nhau tiền.
“Sao trước đây em không nói cho bọn chị biết?” May nóng nảy quay sang March. “Rõ ràng họ đang cố đuổi chúng ta ra khỏi đây!”, cô ghê tởm nói thêm.
Đúng vậy, không nghi ngờ gì, January âm thầm đổng tình với người chị cả. Nhưng trang trại này là do ông bà nội nàng lập ra, sau đó cha mẹ nàng được thừa hưởng và giờ là ba chị em nàng. Mặc dù đôi khi phải đối mặt với tình trạng tài chính khó nhăn nhưng cả ba chị em nàng đều không hề có ý nghĩ sẽ bán nó đi. Đây là ngôi nhà duy nhất mà ba chị em từng biết...
Nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Coi kìa, em phải đi làm bây giờ, nhưng chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này kỹ hơn vào bữa ăn sáng mai nhé.”
Nàng nhoài vào lòng chị gái, thân thiết ôm lấy cô. “Nếu chúng ta không muốn thì chẳng ai có thế ép chúng ta bán trang trại cả.”
“Không”, chị cả nàng thở dài. “Nhưng bị kẹt ở giữa khu kinh doanh của họ sẽ khiến cuộc sống của chúng ta thêm khó khăn nếu họ định như vậy.”
“Điều này còn phụ thuộc việc họ định kinh doanh cái gì”, March trầm ngâm. “Ngày mai em sẽ kiểm tra và xem có thể tìm ra được điều gì không.”
“Đừng để xảy ra rắc rốì gì với em vì chuyện này đấy”, May cảnh cáo với giọng điệu của một bà mẹ. Mẹ nàng mất từ khi cả ba đều còn rất bé, là chị cả nên May phải đảm trách vai trò của mẹ từ khi còn rất nhỏ. Sau khi cha nàng qua đời năm ngoái thì trách nhiệm của cô càng trở nên nặng nề hơn.