“Thật sao?”, gã thận trọng trì hoãn, đầu óc bắt đầu hoạt động.
Sự tức giận khiến đôi mắt màu xám xinh đẹp tối lại - dù vậy Max thừa khôn ngoan để không nói cho January biết trông nàng đẹp như thế nào khi giận dữ!
Gã nhớ Jude từng kể anh ta đã nói như vậy với một người phụ nữ - và kết quả là anh ta luyên một vết thâm tím trên má chứng minh cho sự giận dữ của cô ta!
“Anh sẽ không thể đuổi chúng tôi ra khỏi trang trại bằng cách này đâu, Max”, January tỏ ra hết sức khinh bỉ. “Tôi sẽ tìm công việc khác và anh sẽ phải quay lại điểm xuất phát của mình!”
Nàng cho rằng gã cố tình!
Gã mím chặt môi, cảm thấy cơn giận đang bùng lên.
“Nghe đây.”
“Không, anh nghe đây”, nàng mạnh mẽ ngắt lời gã. “Anh có thể tìm cách làm tôi mất việc, nhưng chỉ khiến tôi thêm quyết tâm chặn đứng kế hoạch của anh thôi.”
“January.”
“Anh có phủ nhận anh chính là người đã khiếu nại tới cảnh sát rằng tôi thường một mình rời khỏi đây rất muộn không?”, nàng thách thức, cái cằm nhọn ngẩng cao bướng bỉnh. “Phàn nàn rằng những vụ tấn công thường xảy vào lúc nửa đêm và họ đã thông báo ngay cho Peter Meridew.”
Max bởi lời buộc tội của nàng. Thực sự gã không hẳn khiếu nại với cảnh sát mà chỉ gợi ý với họ là sẽ rất nguy hiểm nếu một phụ nữ đi ngoài đường vào thời gian đó. Làm sao gã có thể biết được gã quản lý ngu ngốc đó lại sa thải January vì lý do này.
Thêm nữa, nếu những suy đoán của gã là đúng thì hành động này của ông ta khiến gã hoàn toàn mất phương hướng...!
Nếu tất cả đều đúng...
Thì hiển nhiên gã nghĩ Peter Meridew phải giữ January tiếp tục làm việc ở đây.
Trừ khi ông ta cố tình đánh lạc hướng. Dù thế, trong suốt cuộc đời mình, gã không cho rằng điều đó có thể xảy ra!
Gã hít một hơi thật sâu. “Coi nào, tôi thừa nhận trong suốt cuộc nói chuyện với cảnh sát, khi trình bày về cuộc cãi lộn với Josh, có thể tôi đã nói đến việc em lái xe về muộn.
“Chà, anh ‘thừa nhận’ đã làm thế phải không?”, nàng bùng lên khinh miệt, “Được lắm, tôi...”.
“January, vì Chúa, hãy nghe tôi nói.”
“Không!”, nàng lớn tiếng cắt ngang, ánh mắt tóe lửa, toàn thân run lên vì giận dữ. “Anh hãy nghe đây!”, nàng rít lên thậm chí còn dữ dội hơn. “Hãy biến khỏi cuộc đời tôi, Max. Biến khỏi cuộc sống của các chị tôi. Hay đừng có can thiệp gì vào cuộc sống của chúng tôi!”, nàng như nghẹt thở vì cơn xúc động của bản thân.
Nàng sẽ không bao giờ nghĩ tốt đẹp về Max nữa!
“January...!”, gã ՐêՈ Րỉ, giơ tay lên theo bản năng.
“Đừng có chạm vào tôi!”, nàng lùi nhanh lại phía sau như thể chạm phải lửa.
Hay chỉ cần một ngón tay gã chạm vào sẽ khiến toàn thân nàng bị bẩn thỉu vậy!
Như thế là quá đủ với Max, mọi ý định giữ khoảng cách về mặt tình cảm với January hoàn toàn tan thành sương khói. Gã không thể chịu đựng được ánh mắt nàng nhìn gã như vậy. Gã hoàn toàn không thể!
Gã cố gắng ôm nàng trong tay, mặc kệ nàng vùng vẫy, đấm thùm thụp vào иgự¢.
“Để - tôi - đi - Max”, nàng rít lên qua hàm răng nghiến chặt, đẩy mạnh vào иgự¢ gã, cố gắng thoát ra khỏi đôi tay cứng như thép của gã.
“Anh không thể”, giọng gã khàn khàn xúc động.
“Để tôi đi, Max. Nếu không tôi sẽ... tôi sẽ...”
“Em sẽ làm gì?”, gã cau mày.
Nàng vẫn đang trong vòng tay gã, nước mắt đột nhiên tuôn rơi khi ngước lên nhìn gã. “Tôi không muốn, Max”, nàng run run nói. “Anh không hiểu sao?”, nàng lắc đầu, nấc lên.
Quá tệ! Nàng không thể đợi đến lúc thoát khỏi vòng tay gã, tránh xa gã!
Max cảm thấy một nỗi đau đớn gã chưa từng trải qua trong đời, biết rằng lúc này chẳng thể làm hay nói gì để xóa bỏ sự ghê tởm - đối với gã - hằn trên khuôn mặt nàng.
Gã hít mạnh một hơi. “Đó là vì em không hiểu, gã nói lớn. Tôi làm tất cả chuyện này, nói với cảnh sát về việc em lái xe một mình về nhà vào lúc đêm khuya, chỉ vì một lý do và một lý do duy nhất...”
“Và chúng ta đều biết đó là lý do gì đúng không?”, nàng lại bùng lên với ý nghĩ lúc trước.
“Tôi làm vậy là vì tôi lo lắng, January!”, gã căng thẳng hét lên, hai tay túm chặt vai nàng lắc mạnh. “Bởi vì tôi lo lắng!”, gã cay đắng nhắc lại.
Nàng lắc đầu không tin. “Điều duy nhất mà anh quan tâm, Max. Đó là bản thân anh!”, nàng khinh miệt đáp trả.
Có thể điều này đã từng đúng. Có thể bây giờ nó vẫn đúng ở khía cạnh nào đó. Nhưng chắc chắn không phải theo cách nàng nghĩ.
Gã lại lay nàng. “Em là đồ ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ...”
“Phải, tôi là đồ ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ đây”, nàng không chịu thua. “Nhưng tôi thà như thế còn hơn là kẻ lạnh lùng và không có trái tim... như anh!”
Max đột nhiên lặng người, hai tay thõng xuống lúc gã lùi lại, ánh mắt trở nên dè dặt vì cố kìm nén cảm xúc. “Đây chính xác là những gì em nghĩ về tôi sao?”, cuối cùng gã lẩm bẩm.
January nhếch mép khinh bỉ, “Còn gì khác nữa à? Nhưng đó chẳng phải là điều anh muốn sao?”, nàng thách thức. “Tất nhiên là đúng rồi! Suy cho cùng anh là Max Golding, tay sai trung thành của Jude Marshall mà và các người đã bí mật tìm đủ mọi cách để anh không bị tống giam!”
Gã đã trở thành người như thế sao? Không giống những gì gã biết. Đó chắc chắn không phải là người gã trong suốt mười lăm năm qua...
Nhưng liệu có thật gã trở nên như vậy không? Chẳng biết sao, nhưng đó không phải ý tưởng không thể chấp nhận được.
“Tôi đã nói hết những gì cần nói, January thô lỗ khi thấy gã không có phản ứng gì, chụp lấy chiếc túi nàng đã quăng lên mặt bàn lúc nãy. “Nhưng tóm lại là hãy tránh xa khỏi tôi và gia đình tôi trong tương lai”, nàng cảnh cáo.
Max hiểu ý, nhận thấy sự giận dữ đáng sợ trong mắt và sự khinh bỉ mà nàng không thèm che giấu.
Nỗi đau ngấm sâu vào người gã, tới nỗi gã hoàn toàn bất động đứng nhìn January rời đi, cánh cửa êm ái đóng lại sau lưng nàng.
Max hiểu rõ nàng không chỉ bước ra khỏi dãy này mà còn hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời gã.
Mãi mãi.
Chưa bao giờ trong suốt ba mươi bảy năm trong đời, gã từng nói với ai đó là gã quan tâm đến họ. Và gã lo lắng cho January hơn hết thảy mọi người.
Còn hơn cả lo lắng nếu gã thành thật. Chí ít là với bản thân mình.
Và ngược lại, sau tất cả những lời nói của nàng, gã biết nàng chẳng có tình cảm gì với gã ngoài sự ghê tởm...