Lọ lem bướng bỉnh - Chương 31

Tác giả: Carole Mortimer

Dù vậy, đi bộ về khách sạn có lẽ không phải là ý tưởng hay ho, gã buồn bực thừa nhận sau khi đã phải lê bước khó nhọc trong băng tuyết hàng nửa giờ đồng hồ và phải ngâm mình trong bồn tắm nước nóng khoảng một tiếng để xua tan giá lạnh.
Chuông điện thoại reo vang khi gã đang nằm trong bồn, nhưng đoán là Jude gọi lại nên gã lờ đi. Cuộc đi bộ vừa rồi không giúp làm sáng tỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu gã!
“Anh không lúc nào ở nhà sao?” Gã mỉm cười với John khi bước vào quầy bar hai tiếng sau đó, quyết định rằng một chút rượu có lẽ là thứ gã cần để làm ấm người.
Anh chàng cười toe toét, “Tôi nghĩ đây là nhà mình rồi!”.
Max cười êm ái lúc gọi đồ ng. Ít nhất John cũng luôn luôn niềm nở chào đón gã - hơn bất kỳ người nào trong cái thị trấn này!
Dù vậy, nếu suy nghĩ kỹ thì cũng thật đáng buồn khi người duy nhất ở đây luôn có gương mặt thân thiện với gã lại là người phục vụ quầy bar!
John đặt ly rượu whisky xuống trước mặt gã, “Tôi lấy làm ngạc nhiên là anh vẫn còn ở đây”.
Max nhún vai và lảng đi, “Công việc của tôi kéo dài hơn dự kiến một chút”.
Gã vẫn chưa có quyết định cụ thể về những kế hoạch sắp tới, nên gã tắt điện thoại để Jude không thể làm phiền. Gã cần yên tĩnh suy nghĩ mà không ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.
John cau mặt. “Với tình trạng bão tuyết thế này thì chẳng làm gì được. Tôi... À... Ồ...”, anh ta lẩm bẩm chán nản. “Meridew lại lảng vảng quanh đây”, anh ta nói nhỏ khi thấy vẻ mặt thắc mắc của Max. “Dù tôi nghỉ hai đêm vừa rồi, nhưng có vẻ ông ta lại đi lang thang quanh khách sạn suốt cả tuần với vẻ mặt cáu kỉnh!”
John đi tới lau các kệ phía sau, cố tỏ ra bận rộn lúc viên quản lý “đi tuần” qua chỗ họ.
“Ngài Golding! Tôi tin là ngài vẫn cảm thấy thích thú với kỳ nghỉ ở đây.”
Max quay sang Peter Meridew, mắt gã nheo lại khi thấy cánh tay phải của ông ta bị quấn băng. “Tất nhiên r”, gã cam đoan một cách trôi chảy. “Ông vừa gây lộn à?”, gã chỉ cánh tay bị băng hỏi.
Khuôn mặt viên quản lý trở nên đỏ rực. “Chỉ bong gân thôi”, ông ta trả lời qua quýt. “À, nếu không có gì tôi có thể giúp ngài...” Ông ta định rời đi.
“Tôi không nói là không”, Max nhẹ nhàng nói phía sau ông ta, một ý nghĩ đáng sợ đang dần thành hình trong đầu gã.
Josh khẳng định anh ta từng nghe giọng nói của kẻ tấn công ở đâu đó, chẳng phải Peter Meridew đã có vài lời với Josh và đám bạn anh ta về vụ gây rối của họ tối thứ Bảy vừa rồi đó sao? Và sự thực là viên quản lý này cũng thường xuyên lảng vảng xung quanh lúc January đang hát ở quầy bar... Thêm một điểm đáng ngờ nữa là cánh tay phải của ông ta đang bị băng bó và nếu xâu chuỗi chúng lại thì...?
Suy luận là tất cả những gì mi có, Max à, một ông già!
Và với vai trò là một luật sư, gã hẳn phảiiết rõ điều đó.
“Sao?”, viên quản lý tươi cười.
Sao... Cái gì? Theo bản năng, gã đã gọi ông ta lại và bây giờ gã chẳng biết phải nói gì cả.
“Ơ... Có thể tôi sẽ rời khỏi đây trong một hai ngày tới”, gã lấp liếm. Chẳng ra đâu vào đâu hết, gã biết vậy nhưng lại không nghĩ ra bất kỳ điều gì để nói vào lúc này.
“Không vấn đề gì, ngài Golding”, viên quản lý cam đoan. “Ngài chỉ cần gọi xuống quầy lễ tân vào buổi sáng ngài rời đi và họ sẽ chuẩn bị hóa đơn sẵn sàng lúc ngài đi xuống.”
“Cảm ơn”, Max gật đầu với một nụ cười khinh khỉnh.
“Thật buồn khi nghe thấy thế”, John lẩm bẩm khi viên quản lý đã đi khỏi. “Với công việc này, rất hiếm khi tôi được gặp một người hai đêm liên tiếp, ở một mình suốt cả tuần”, anh ta buồn ru giải thích.
Max cau mày, biết rõ công việc của gã chẳng tiến triển chút nào. Trừ Jude và hai nhân viên chính thức khác, gã cũng hiếm khi gặp gỡ ai đến hai lần. Nhưng chị em nhà Calendar với quyết tâm không bán trang trại của họ là một ngoại lệ hơn là thói quen thông thường.
“Vậy thực sự chuyện gì đã xảy ra với cái tay của Meridew?” gã gợi chuyện.
“À...” John cười toe toét vẻ thạo chuyện. “Ông ta nói là bị bong gân khi đang kê mấy cái tủ đồ, nhưng tất cả chúng tôi đều cho là bà Meridew đã đánh hoặc quăng thứ gì đó vào ông ta!”
Max rướn cặp lông mày đen nhánh lên, “Có bà Meridew sao?”.
“Ồ, vâng”, người phục vụ xác nhận với vẻ mặt xúc động. “Ông ấy thường đưa bà ta tới buổi tiệc Giáng sinh được tổ chức cho nhân viên, đó là một mụ đàn bà đanh đá, anh sẽ mong không bao giờ gặp phải. Bà ta cao to gấp đôi Meridew, chắc chắn là chủ trong nhà. Có lẽ vì thế mà ông ta luôn hách dịch ở đây!”, anh taủ rủ kết luận.
Nếu trong hoàn cảnh khác, Max sẽ cảm thấy câu chuyện của người phục vụ về cuộc sống hôn nhân của Meridew thật buồn cười. Nhưng trong lúc này...
Josh nói là đã nghe giọng của gã tấn công anh ta dù không nhớ là ở đâu. Rõ ràng Peter Meridew đã để mắt đến January. Ông ta cũng có mặt trong phòng lúc Josh hôn nàng. Ông ta đã đi quanh quẩn cả tuần với bộ mặt cáu kỉnh. Đồng thời ông ta lại bị thương ở một cánh tay. Và mụ vợ ghê gớm có lẽ đã khiến cuộc sống ở nhà của ông ta vô cùng khổ sở.
Vẫn chỉ là suy diễn nhưng chắc chắn sẽ giúp ích để điều tra sâu hơn.
“Tôi phải về phòng và gọi điện thoại”, gã nói với Johnống nốt ngụm whisky cuối cùng. “Chúc vui vẻ với thời gian còn lại của buổi tối nhé”, gã đùa cợt.
“Không có khả năng đó đâu!” John nhăn nhó mặt mày.
Max mỉm cười đồng cảm, rời quầy bar trở về căn hộ của gã. Vẫn còn một số thông tin gã cần xác minh trước khi gọi điện cho cảnh sát, nhưng nếu lập luận của gã là đúng...!
May là người nhận cú điện thoại gọi đến trang trại Calendar, giọng nói tháo vát của cô dễ dàng phân biệt với giọng khàn khàn của January và giọng châm chọc của March.
“Chào May, Max đây”, gã vội nói. “Tôi có thể nói chuyện với January được không?”
“Nó không có ở đây”, May trả lời gã và dường như có vẻ thỏa mãn trong giọng nói của mình.
Max nhăn mày bởi sự kích động, “Cô ấy đi đâu?”.
“Max...”
‘“May, tôi cần phải biết”, gã nghiêm túc nói.
“Tại sao?”, cô ngờ vực hỏi lại.
Bởi vì gã cho rằng January có thể là tâm điểm của cuộc tấn công mới nhất. Bởi vì gã nghi ngờ viên quản lý khách sạn là kẻ đã tấn công. Bởi vì gã cần biết January đang ở đâu lúc này để gã có thể yên tâm là nàng không gặp nguy hiểm!
Nhưng gã không thể giải thích cho May bất kỳ ý nghĩ nào mà không làm cô hoảng sợ, có thể điều đó là không cần thiết!
“Tôi vừa nghe tiếng xe ở ngoài sân”, May cáu kỉnh nói, “Anh chờ máy một chút...”.
Max đợi điện thoại tới hơn một phút và bắt đầu băn khoăn liệu có phải January từ chối nghe điện thoại hay không. Nhưng gã không thể trách cứ nàng, lúc tối họ đã chia tay nhau không mấy vui vẻ!
“Tôi đây”, cuối cùng thì January cũng nhấc máy và thận trọng trả lời.
Max thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của nàng. Dù Peter Meridew vẫn đang làm việc tại khách sạn, nhưng gã vẫn cảm thấy lo ngại cho sự an toàn của January.
“Em đã đi đâu thế?”, những suy luận vừa rồi khiến gã hết sức lo lắng và cao giọng hơn dự định. “Tôi nghĩ em đi thẳng về nhà chứ.” Gã cố gắng nói nhẹ nhàng hơn.
“Tôi ghé qua thăm Sara, nhưng đó không phải việc của anh”, nàng lạnh lùng.
“Cô ấy thế nào?”, gã hỏi han.
“Như anh mong muốn, rất đau khổ”, January chỉ trích gay gắt.
Gã sẽ đau khổ gấp đôi nếu như January là người bị tấn công và nỗi lo sợ của gã thành sự thực!
“Max, tại sao anh gọi điện cho tôi?”, nàng nóng nảy hỏi.
Gã thở dài, qua giọng nói của nàng gã biết nàng đang rất bực bội, có lẽ là do sự thô lỗ của gã lúc tối. Tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi, January”, gã nói nhanh.
“Max...”
“January, chỉ một câu thôi”, gã kiên quyết khi thây nàng tỏ ra không kiên nhẫn, “Sau đó, tôi sẽ không làm phiền em nữa. ít nhất là trong đêm nay...!”.
Nàng im lặng hồi lâu, trước khi thận trọng đồng ý, “Thôi được, chỉ một câu thôi đấy”.
“Em làm việc ở khách sạn được bao lâu rồi?”
“Bao lâu? Max!”, nàng thì thầm chán nản, “Chuyện quái này quan trọng gì cơ chứ?”
Nó sẽ trở nên cực kỳ quan trọng nếu suy luận của gã là đúng. Nhưng không định nói cho nàng biết để tránh làm nàng sợ hãi.
“Tôi chỉ muốn biết thôi”, gã lảng tránh.
January thở dài đầu hàng. “Khoảng bảy tháng”, nàng cáu kỉnh. “Đúng rồi, là bảy tháng”, nàng xác nhận. “Tôi bắt đầu làm vào khoảng tháng Năm. Nhưng sao?”
“Đó là tất cả những gì tôi muốn biết”, gã nhanh nhảu cắt ngang, đầu óc bắt đầu hoạt động.
Bảy tháng. Bảy vụ tấn công. Có vẻ từ sự nghi ngờ thái quá của gã bây giờ đã dẫn đến một giả thiết khủng khi*p.
“Max...”
“Tôi đã hứa là chỉ hỏi một câu thôi, January”, gã tươi tỉnh nói. “Hãy tận hưởng thời gian còn lại của buổi tối nhé!” Gã nhanh chóng cúp máy trước khi nàng kịp hỏi thêm.
Và chắc chắn nàng sẽ làm vậy! Nhưng lúc này chưa phải là thời điểm thuận lợi để có thể cho nàng biết những nghi ngờ của gã về Peter Meridew. Điều đó chỉ khiến nàng thêm sợ hãi và lo lắng.
Nó cũng là nguyên nhân khiến gã băn khoăn phải làm gì tiếp theo!
Tất nhiên không loại trừ khả năng là gã đã phản ứng thái quá, đã đặt ra những tình huống mà đơn giản là không có thật. Tóm lại, tất cả những chứng cứ gã có là sáu nạn nhân trước đó là phụ nữ, chỉ có Josh là ngoại lệ.
Gã nên đến gặp cảnh sát để nói về suy luận của mình, hay nên chờ cơ hội khác? Nhưng thời gian không phải là thứ gã dư thừa!
Một điều gã biết chắc chắn là ý nghĩ trở về Mỹ của gã sẽ bị hoãn lại, gã không định đi bất cứ đâu cho đến khi tình hình khả quan sự thật được phơi bày!
Cho đến khi gã biết rằng January đã được an toàn...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc