Đó là ba tiếng đồng hồ dài nhất trong cuộc đời, Max quyết định sẽ kiên nhẫn chờ cho đến khi January kết thúc bài hát cuối cùng. Gã thậm chí không thể lại gần nàng lúc đồng hồ điểm mười hai giờ nên đành phải quan sát từ xa khi nàng thực hiện đếm ngược thời gian để đón chào năm mới. Sau đó nàng lại bị bao vây bởi những người hâm mộ, phần lớn họ là đàn ông, gã bực bội thầm nhận xét. V gã muốn đấm vỡ mũi của tất cả bọn họ khi họ đòi hỏi nàng một nụ hôn mừng năm mới.
Viên quản lý khách sạn đã yều cầu January gặp ông ta suốt lần nghỉ giải lao tiếp theo của nàng. Cả hai đã trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi nàng phải quay lại biểu diễn. Trong khi đó, Max đang ngồi tại bàn hết sức chán nản, mong chờ nàng liếc nhìn về phía mình. Nhưng nàng đã không làm vậy.
Nàng cố tình chăng? Sau khi bị săn đón quá nồng nhiệt thì gã cũng không ngạc nhiên chút nào nếu nàng làm vậy!
Không hiểu Jude, người bạn thân lâu năm và cũng là sếp của gã, sẽ chế giễu thế nào nếu nhìn thấy bộ mặt gã lúc này! Hoặc khả năng cao hơn là anh ta sẽ chiếm lấy January cho riêng mình nếu gặp nàng...
Đó là một ý nghĩ gã không nên có bây giờ!
Bình thường gã chẳng bao giờ bận tâm nếu Jude cũng mê mẩn người phụ nữ mà gã đang hẹn hò, nhưng January là trường hợp hoàn toàn khác. Thậm chí mối quan hệ này có thể là thước đo tình bạn lâu bền của gã với Jude nếu gã có thể tán tỉnh được nàng.
Cuối củng thì nàng đã kết thúc công việc, gã đứng dậy, tiến về phía nàng và khó chịu nhận thấy January cực kỳ mệt mỏi. Gã cảm thấy không muốn nghỉ ngơi gì hết, sự mệt mỏi sau chuyến bay dài đã được bù đắp bởi giấc ngủ ban chiều và hiện giờ gã thấy khá tỉnh táo.
“Cô đang định đi đâu thế?” Gã vội hỏi khi thấy nàng đang định bỏ đi mà không hề nhìn lên.
Đôi mắt màu xám khói với làn mi dày kiêu kỳ nhìn gã đầy vẻ cảnh giác. “Về nhà”, nàng mệt mỏi trả lời.
Nàng thực sự trông rất kiệt sức, Max buồn bực thầm nghĩ. Những quầng thâm quanh đôi mắt xám tuyệt đẹp, bờ vai gầy mỏi mệt cho thấy đã lâu rồi nàng chưa có một ngày nghỉ. Viên quản lý khách sạn và những khách được mời đêm Giao thừa đang hò hét ầm ĩ ở quầy bar.
“Tôi đã nói là sẽ chờ cô”, gã nhắc lại v giọng trầm khàn quyến rũ.
Nàng cau mày định phản đối, nhưng khi nhận thấy vẻ mặt kiên quyết của gã thì nàng đành nhún vai đầu hàng. Tôi phải đi lấy áo khoác và túi xách”, nàng nói nhỏ.
“Tôi sẽ đi cùng cô.” Max quả quyết, khó khăn lắm mới gặp được nàng nên bây giờ gã không thể để nàng dễ dàng thoát khỏi tay gã.
ặp lông mày đen mượt rướn lên chế giễu. “Tới phòng dành cho nhân viên nữ sao?”
Gã nhăn nhó. “Tôi sẽ chờ ngoài cửa.”
Một sự tức giận thoáng qua vầng trán mịn màng trước sự dai dẳng của gã. “Tốt thôi”, cuối cùng nàng đành chấp nhận. “Cho tôi vài phút”, nàng nhẹ nhàng nói thêm trước khi đi vào trong căn phòng được đề biển “Chỉ dành cho nhân viên”.
Gã không chắc mình có thể chờ đợi bao lâu nữa để được ở riêng cùng nàng. Kiên nhẫn chưa bao giờ là ưu điểm của gã, thậm chí bây giờ gã còn nôn nóng hơn nữa.
Nhưng từng phút cứ thế trôi qua mà không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự trở lại của nàng và gã thì không có lựa chọn nào ngoài chờ đợi cả. ૮ɦếƭ tiệt, nàng đang ở đâu chứ?
“Tôi có thể giúp gì được không?” Viên quản lý - Peter Meridew, dừng lại hỏi một cách lịch sự.
Max tức giận quay sang ông ta, ký ức về việc người đàn ông này đã độc quyền trò chuyện với January trong suốt giờ giải lao tiếp theo và cũng là cuối cùng của vẫn còn in đậm trong đầu gã. “Liệu có lối đi khác để rời khỏi phòng này không?”, gã cáu kỉnh chỉ tay vào căn phòng. Giả thiết này càng trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết khi mà mỗi phút trôi qua lại càng không thấy bóng dáng nàng đâu. Tại sao nàng lại cố tìm cách lảng tránh gã.
Viên quản lý liếc nhìn cửa phòng, rướn mày ngạc nhiên quay sang Max. “Sao cơ, à vâng, có lối khác”, ông ta trả lời chậm rãi, tất nhiên là hết sức khó hiểu tại sao vị khách này lại có hứng thú tìm hiểu về căn phòng dành riêng cho nhân viên. “Nó có lối ra ở hành lang bên cạnh, nhưng... tôi có thể giúp gì cho ngài không?”, viên quản lý chú ý ngay tới vẻ mặt hung dữ của Max.
“Không, trừ khi tên của ông là January”, Max lẩm bẩm một cách thiếu kiên nhẫn. “Hiện giờ chẳng còn ai trong đó phải không?”, gã chán nản hỏi thêm.
Khỉ thật, nàng đã bỏ đi, gã có thể chắc chắn như vậy. Nàng đã cố tình rời khỏi căn phòng này bằng lối đi kia.
Tại sao mi lại kinh ngạc đến vậy? Một giọng nói nhỏ giễu cợt vang lên trong đầu gã. Mi đã săn đón nàng quá nhiệt tình khiến mi như thể gã doanh nhân buồn chán muốn tìm một cô gái chỉ để làm ấm giường trong một đêm.
Có phải đó chính xác là những gì gã muốn?
Không, ૮ɦếƭ tiệt, chắc chắn không phải vậy! Gã biết rằng một đêm với January là không bao giờ đủ. Và nếu có thêm chút thời gian, gã có thế thuyết phục nàng tin vào điều đó.
Đừng có quá chắc chắn như thế, giọng nói giễu cợt lại vang lên.
“Xin lỗi?”, viên quản lý trông cực kỳ lúng túng trước những lời lầm bầm của Max. “Có phải January là bạn của ngài không?”, ông ta thận trọng mở lời.
Max hít một hơi thở sâu để trấn tĩnh, hiểu rằng trước đó January đã rời bàn gã ngay khi nàng được thông báo về sự có mặt của viên quản lý. Tóm lại có thể nói rằng “Ngày mai là một ngày mới”...? Và trong trường hợp này, ngày mai là thứ Bảy, ít ra Max cũng có thể biết tối mai nàng sẽ ở đâu...
“Không hẳn”, gã trả lời ông ta đầy bí ẩn. “Nhân đây”, bây giờ gã sẽ tập trung vào người đàn ông trước mặt, nở nụ cườiất. “Tôi thực sự ngưỡng mộ ngài đã quản lý hiệu quả và trôi chảy khách sạn này. Vì công việc, tôi đã phải đi nhiều nơi trên thế giới và có thể khẳng định nơi này xứng tầm đẳng cấp quốc tế.”
Viên quản lý rõ ràng hết sức hãnh diện với lời tán dương khéo léo này - như thể ông ta cho rằng đó là điều đương nhiên. Điều cuối cùng Max muốn làm đó là gây khó khăn cho January tại nơi làm việc của nàng. Với một chút may mắn, lời ca ngợi của Max đã đập tan những tò mò trước đó của viên quản lý rằng tại sao gã lại quá quan tâm đến January như vậy.
“Ngài thật quá khen.” Ông ta tươi cười.