Lọ lem bướng bỉnh - Chương 18

Tác giả: Carole Mortimer

“January...?”
Nàng bối rối nhìn quanh lúc vượt qua khu vực lễ tân, hơi nhíu mày khi nhận ra John - người phục vụ quầy bar, hin nhiên là anh ta vừa tới để làm ca đêm nay.
Anh ta nhìn nàng với vẻ lo ngại, “Này, cô ổn không?”.
Ổn? Nàng có thể sẽ không bao giờ “ổn” được nữa!
“Tôi ổn”, giọng nàng khàn khàn quả quyết, hy vọng trông nàng đừng tệ như lúc này.
Trong thang máy, nàng đã kịp vuốt thẳng mái tóc đôi chút, nhưng không thể làm gì cho khuôn mặt bớt tái nhợt hay môi nàng bớt đỏ.
“Trông cô chẳng ổn tí nào.” Rõ ràng là John đã đột xuất trở nên thông minh, vẫn lo lắng nhìn nàng. “Cô hãy ghé qua quầy bar và làm một ly rượu nhé”, anh ta gợi ý đầy quan tâm.
Nàng nở nụ cười méo xệch, lắc đầu. “Tôi không uống đâu, anh đừng lo. Tôi vừa bị tai nạn hôm nay”, nàng rầu rĩ giải thích. “Chị tôi sẽ Gi*t tôi nêu lại làm hỏng xe của chị ấ
Mắt anh ta mở to, “Cô vừa bị tai nạn hả?”.
“Chỉ là một cái rãnh thôi.” Nàng nhăn nhó. “Tôi thực sự phải đi rồi, John”, nàng nhẹ nhàng xin lỗi. “Mà tuyết vẫn đang rơi phải không?” Thực sự nàng không hề biết mình đã ở căn hộ của Max bao lâu rồi hay hiện giờ thời tiết ra sao!
“Không, nó ngừng rơi rồi”, John lơ đãng trả lời. “Trông cô thực sự không khỏe, cô có chắc là không cần tôi nhờ ai đó coi giùm quán bar một hai tiếng và đưa cô về chứ?”
“Anh thật tốt bụng.” Nàng xúc động nắm tay anh ta. “Nhưng không cần đâu, tôi đã đến được đây thì tôi sẽ về được thôi.”
“Meridew không gọi cô tới phải không?” John thầm thì vẻ chán ghét.
“Ồ, không, không phải thế”, nàng lảng tránh ánh nhìn lo âu của anh ta và nhanh nhảu nói. “Tôi thực sự phải đi rồi, John. Chúc buổiối vui vẻ!”, nàng nói rồi vội vàng chạy đi trước khi anh ta giữ nàng lại. Hay kịp hỏi thêm bất cứ câu nào. Càng ít người biết nàng đã dại dột tới gặp Max tại căn hộ của gã đêm nay càng tốt!
Những gì nàng biết đã quá đủ tồi tệ rồi. Nàng đã hoàn toàn nhận thức được sự ngu ngốc cùng cực của mình. Hay nàng đã đánh giá sai toàn bộ bản chất con người Max.
Nàng sẽ không bao giờ mắc sai lầm như vậy nữa. Thực sự nàng có ý này khi nói với gã rằng nàng hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại gã nữa!
Tốt, Max. Rất tốt, gã tự chúc mừng bản thân khi nằm dài trên giường. Gã đã cố ý khiến January ghét gã và gã đã thành công!
Cực kỳ thành công.
Ánh nhìn ghê tởm của nàng trước khi bỏ đi khiến gã hiểu rằng nàng không chỉ chán ghét mà phải nói là căm thù gã.
Tốt, chẳng phải là điều gã muốn đó sao?
Tất nhiên là gã muốn.
Gã đã chú tâm sắp xếp để cắt đứt mối quan hệ tình cảm mỏng manh với nàng, để chắc chắn rằng sẽ không còn mâu thuẫn giữa công việc và cuộc sông riêng của gã. Giờ gã đã biết January là một trong ba chị em nhà Calendar và Jude từ chối hủy bỏ ý định mua trang trại của họ. Vậy nên đây là điều duy nhất gã có thể làm.
Nhưng sao gã lại cảm thấy khổ sở đến vậy khi đạt được điều mong muốn mà gã dày công sắp đặt? Bởi vì gã quá đau khổ. Đau khổ hơn tất cả những nỗi đau gã đã từng nếm trải trong suốt cuộc đời, kể cả lúc mẹ gã dứt áo ra đi, bỏ lại cha con gã khi gã mới năm tuổi.
Gã không ngây thơ, hiểu rằng ký ức đau thương đầu đời sẽ ảnh hưởng tới tất cả ối quan hệ của gã với phụ nữ trong tương lai. Do đó, gã quyết định sẽ không bao giờ yêu, không bao giờ tin tưởng vào bất kỳ người phụ nữ nào đủ để gã có thể mở lòng về sự tổn thương đó.
Nhưng kỳ thực, gã thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ mình. Chỉ nhớ sự cô đơn hủy diệt tâm hồn gã ra sao khi bà bỏ đi. Luôn thường trực trong gã.
Chắc chắn gã sẽ chẳng còn phải lo lắng xem January có liên quan gì không, nàng đã thực sự có ý như vậy khi nói rằng không bao giờ muốn nhìn thấy gã nữa.
Nhưng tại sao lại đau lòng đến thế?
Vì gã không chỉ ham muốn nàng, vì gã...
Gã phải rời khỏi phòng, Max quyết định và miễn cưỡng đứng dậy, thậm chí lúc này gã còn chẳng có tâm trí nào quan tâm tới vẻ bề ngoài! Gã cần phải làm gì đó hoặc đi bất cứ đâu để làm xao nhãng ý nghĩ của gã về January và cách đã làm tổn thương nàng.
Khi xuống tới quầy bar, gã nhận ra dù đã gần chín giờ tối nhưng vẫn chỉ có mình John ở đó. Thật phù hợp với tâm trạng gã, điều mong muốn cuối cùng của gã trong lúc này là phải nghe những câu chuyện vui vẻ của mọi người xung quanh.
“Một ly whisky to”, gã yêu cầu lúc ngồi xuống một trong những chiếc ghế cao ở quầy bar.
“Thời tiết thật là tồi tệ?” John đặt cốc rượu xuống trước mặt Max.
“Dường như cậu có một buổi tối buồn chán nhỉ.” Max gật mạnh đầu, ung ngụm lớn thứ chất lỏng cay xè đó. “Cậu có được nghỉ buổi nào không?”, gã đột ngột hỏi, có thế gã không muốn trò chuyện với ai, nhưng cũng không muốn chìm đắm trong tâm trạng chán nản!
John cười toe toét. “Tôi được nghỉ thứ Hai và thứ Ba hằng tuần.”
Max cau mày, “Công việc này sẽ phá hủy các mối quan hệ xã hội của cậu mất thôi”.
“Quan hệ xã hội?” John gạt đi. “Đây là một công việc mà khối người mơ ước đó.” Anh ta nhún vai. “Tiện thể, anh đã gặp January lúc trước phải không?”, anh ta nói nhỏ khi đi dọc quầy bar đế đổ đầy hạt hạnh nhân vào bát.
Max cứng người khi nghe đến tên nàng. Mục đích gã rời khỏi phòng và làm gì đó để xao nhãng khỏi January thành ra vô nghĩa.
“Cô ấy có vẻ... đau khổ”, John cau mày nói thêm.
“Thật sao?” Max giữ giọng nói của mình dửng dưng, không muốn nghe bất kỳ điều gì về January. Tất nhiên bao gồm cả lý do nàng đau khổ!
John chợt hiểu ra. “Có thể...”
“Ngài Golding!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay