Nàng thở hổn hển khi tay gã мơи тяớи phần da thịt trần trụi ở đùi nàng, cảm nhận sự ấm áp của gã qua lớp ҨЦầЛ ŁóŤ bằng ren mỏng. Hơi thở dồn dập biến thành tiếng ՐêՈ Րỉ thích thú khi gã khám phá vùng bí ẩn của nàng, toàn bộ cơ thể nàng sôi sục như một dòng dung nham nóng bỏng.
“January, nếu em muốn anh dừng lại thì hãy làm ngay lúc này... trước khi quá muộn!”
Nàng sững sờ khi nghe giọng nói của Max, cảm giác như vừa bị hắt một chậu nước đá vào người, như thể trần nhà đã biến mất và những bông tuyết mát lạnh đang phủ lên làn da nóng rực của nàng, đánh thức nàng khỏi... Khỏi gì nhỉ?
Nàng quay sang nhìn Max chằm chằm bằng đôi mắt tối sẫm khi*p sợ. Đôi mắt gã vẫn tối đi bởi Dụς ∀ọηg khi gã nhìn nàng dò hỏi.
“Đừng nhìn tôi như thế!”, cuối cùng gã khàn khàn phản đối.
Nàng thở dốc, liếm đôi môi bỗng trở nên khô khốc. “Như thế nào?”
Cái giọng khào khào khó chịu này là của nàng sao? Nó hoàn toàn không giống giọng nói tự tin của nàng, như thể là giọng của một người xa lạ nào đó.
Và có lẽ đó là con người nàng đã trở thành, hay chính là bản thân nàng. Bởi nàng biết rõ rằng nếu Max không lên tiếng và đánh thức nàng khỏi sự đam mê thì chẳng bao lâu họ sẽ không còn có vẻ nữa, mà họ chính là hai nửa của một cơ thể thống nhất!
Max tiếp tục nhìn nàng dò xét hồi lâu trước khi bực bội quăng người xuống gối, nhìn chăm chú lên trần nhà. “Như thể tôi là con quái vật gớm ghiếc mà em cần phải tránh xa!”, gã nghiến răng lạnh lùng.
Thực sự nàng đã nhìn gã với vẻ mặt như vậy sao? Nếu nàng đã làm vậy thì quả thật không công bằng, vì người duy nhất mà nàng cần lảng tránh chính là bản thân nàng!
“Max.”
Gã vùng tránh khỏi tay nàng khi nàng nhoài tới, ngồi bật dậy ở một phía cạnh giường. “Tốt nhất là em nên rời khỏi đây, January”, gã thì thầm cương quyết. “Trước khi một trong hai chúng ta nói gì đáng tiếc!”
Chẳng phải họ đã làm rồi đó sao?
January hiểu rằng nàng đã làm thế. Trước biểu hiện dứt khoát đó của Max, nàng biết rằng gã cũng hoàn toàn không hài lòng về những gì xảy ra!
Nàng ngồi dậy, vụng về kéo khóa quần jean, túm hai tà áo len lại, tay run rẩy khi xoay xở cố móc khóa lại. Cái khóa thật là... Tại sao nàng không thể móc vào được?
“Đây... Để tôi.” Max căng thẳng lên ếng, đồng thời với tay tới - hoàn toàn bình tĩnh, January ngầm chú ý và tự chế giễu bản thân - móc hai nửa khóa lại và kéo cái chốt bạc lên.
January quan sát gã dưới hàng mi dày, thất vọng tìm kiếm dấu hiệu của người đàn ông vài giây trước đã run rẩy hòa cùng niềm khao khát với nàng. Tất cả những gì nàng thấy là Max Golding với mái tóc hơi gợn sóng, vẻ lạnh lùng - do giận dữ hay do sự thèm muốn bị gián đoạn - trên khuôn mặt cứng rắn, nhưng trông gã vẫn quyết đoán như bình thường!
“Trông em giống như một đứa bé xấu hổ vì đến lớp muộn hoặc làm gì sai trái vậy?”, giọng gã khô khan và chế giễu.
January điếng người như thể gã vừa đấm vào bụng nàng, những từ ngữ của gã dĩ nhiên là gây tổn thương cho nàng, không phải về cơ thể mà về tồn.
“Tôi phải rời khỏi đây.” Nàng hất mớ tóc rối tinh ra sau khi trườn qua phía cạnh giường
Đối diện, tự hỏi đã bao giờ nàng từng cảm thấy cay đắng như thế này chưa. Chưa bao giờ, câu trả lời chắc chắn đến ngay tức thì!
“Chạy trốn hả January?”, Max châm chọc khi nàng bước đến cửa phòng ngủ.
Nàng quay lại định đáp trả gã bằng một câu trả lời sắc bén, nhưng lời nói nghẹn trong họng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ chiếc gương trong phòng, một hình ảnh lẳng lơ nàng chưa bao giờ thấy.
Tóc nàng là một đám rối tinh rối mù phía sau vai, mắt nàng màu xám sẫm hoang dại, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi đỏ thẫm vì ham muốn. Trông nàng chính xác là những gì nàng vốn thuộc về... một người đàn bà vừa bị kích động bởi đam mê mà không bao giờ nàng có thể tìm lại đươc!
Nàng nuốt khan, ép mình rời mắt khỏi hình ảnh phóng đãng đó, hướng về phía Max khinh khỉnh. “Max, không phải chạy trốn mà là bước đi”, nàng đính chính cùng với nụ cười mỉa mai và chua chát nói thêm, “Đây là nơi không bao giờ tôi nên đến!”.
“Chính xác, không bao giờ cô nên đến đây”, gã khắc nghiệt đồng tình, tựa lưng vào đầu giường, gối lên một cánh tay. “Vừa rồi cô hỏi tôi ngủ thế nào hằng đêm”, gã nhắc lại với vẻ ch giễu. “Vậy tôi nói cho cô biết là cực kỳ hiếm khi tôi ngủ một mình’”, giọng gã kéo dài khiêu khích, đôi mắt màu xanh thẫm cười cợt nhìn nàng.
January cứng người tự vệ trước sự đau đớn do lời nói của gã gây ra, tưởng tượng gã nằm trên giường với một đám phụ nữ không rõ mặt, đặc biệt là hình ảnh gã nằm dài phóng túng như vừa rồi!
Nàng bĩu môi ghê tởm. “Có vẻ như anh không may mắn đêm nay nhỉ?”
Gã uể oải liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng ở cổ tay, nhún vai. “Giờ vẫn còn kịp.”
January thở hổn hển, phẫn nộ nhìn gã khi nàng hét lên. “Anh thật là đê tiện!”
Gã lại nhún vai, đôi mắt xanh sáng rực như ngọc sapphire. “Về nhà đi, January”, gã chế giễu. “Và trở lại đây khi nào cô lớn hơn chút nữa!”
Tay nàng nắm chặt tới nỗi có thể cảm nhận được móng tay đâm vào lòng bàn tay. “Đó là một vở kịch được dàn dựng từ đầu tới cuối phải không?”, nàng không kiềm chế được cảm xúc, bật ra câu hỏi. “Rằng câu chuyện về tình yêu sét đánh là một phần trong kế hoạch quyến rũ của anh phải không?”, nàng nghẹn ngào.
Gã nhíu mày. Tôi phát hiện ra là hầu hết phụ nữ sẽ thích thú với từ ‘tình yêu’ hơn là ‘ham muốn’.” Gã nở nụ cười nghiêm túc, “Nhưng tôi phải thừa nhận cô gây ấn tượng mạnh với tôi khi gọi tên nó một cách chính xác!” Gã gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
Nàng cảm thấy buồn nôn, tự thừa nhận với bản thân; nàng đã đoán đúng bản chất con người Max ngay từ đầu và không thể bào chữa gì cho những việc vừa xảy ra giữa họ.
“Nhưng ơn Chúa, cảm giác ham muốn lại không bị giới hạn ở một người”, Max tiếp tục nhạo báng. “Hơn nữa, January...”, mắt gã lấp lánh sự chế giễu. “Tôi cho rằng nếu một người trong hai chúng ta không ngủ được thì chắc chắn sẽ là cô!” Gã nhìn nàng thách thức.
Nàng phải rời khỏi đây. Rời xa khỏi Max, khỏi căn phòng này và những ký ức về việc gần như họ đã âи áι với nhau...!
“Tâm hồn tôi trong sáng, còn anh thì sao, Max?”, nàng khinh miệt, ngẩng cao đầu.
“Tôi cũng vậy”, gã nhăn mặt khinh khỉnh.
Nàng lắc đầu chán ngán. “Vậy thì hẳn anh có quan niệm khác xa tôi về cái gọi là hành vi được chấp nhận!”
Gã nhún vai. “Khác biệt so với năm phút trước, giờ cô có vẻ chẳng vội vàng rời khỏi đây nhỉ?”, gã rướn mày châm chọc.
Nàng hít một hơi thật sâu trước sự chế nhạo của gã. “Đừng lo lắng, Max. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Và không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa!” Nàng tỏ ra kích động.
Gã mỉm cười nham hiểm. “Tôi e là cô không có cơ hội làm vậy đâu, January. Xét cho cùng, tôi vẫn tiếp tục thương lượng dưới danh nghĩa Tập đoàn Marshall để mua trang trại của gia đình cô.”
“Trừ khi anh bưóc qua xác chúng tôi!”, nàng căm tức đáp lại.
“Nếu cô khăng khăng lái xe trong cơn bão tuyết này... thì hẳn là cơ hội tốt để thực hiện điều đó”, gã châm biếm.
Nàng phải rời khỏi đây. Ngay lập tức. Trước khi nàng tự làm bẽ mặt mình và bật khóc nức n
“Cẩn thận, January”, Max ôn tồn. “Tôi hy vọng cô ngủ ngon”, gã nói thêm với vẻ châm chọc.
Nàng cau mày, đau lòng bởi câu nói cuối cùng, quay phắt người lại và gần như chạy ra khỏi phòng. Nàng chỉ dừng lại một chút để kịp chộp lấy áo khoác rơi trên sàn trước khi vội vàng rời khỏi căn hộ như là bị ma đuổi.
Gã thật là đáng ghét. Ghê tởm. Người đàn ông ghê tởm nhất mà nàng từng biết!
Làm sao nàng lại có thể ngu ngốc đến thế?
Làm sao nàng có thế đánh giá sai hoàn toàn một con người như vậy?
Làm sao...?