Vệ Kiêu, Trình Diệu Duyệt hắc y che mặt, nhẹ tay nhẹ chân lẻn vào Lạc Lâm sơn trang.
Vượt qua mấy đội hộ vệ, hai người nhảy vọt vào hậu viện, trốn ở trong bụi cây.
“Là gian phòng nào?” Trình Diệu Duyệt nhíu mày.
“Nếu không tìm từng cái từng cái đi.” Vệ Kiêu phân vân mà đề nghị.
“Ngu ngốc, ngươi không suy nghĩ chỗ trụ này đều là những người nào, người nào võ công chẳng cao hơn so với chúng ta, còn chưa tìm được Yên Hoài Tuyết, hai ta đã giao đãi ở đây!”
“Cô nương nói có lý.”
“Tất nhiên.” Mới gật đầu một cái, Trình Diệu Duyệt đột nhiên quay đầu lại.
Tay trái Ϧóþ chặt cổ Vệ Kiêu, tay phải che miệng Trình Diệu Duyệt, mắt hoa đào cười đến cong cong, Loạn Vũ ngồi xổm xuống phía sau hai người.
“Ô, chuột nhỏ đã lâu không gặp.”
Vệ Kiêu hung hăng trừng con mắt, cái tên đầu sỏ cầm đầu hại hắn chạy trốn lâu như vậy, hắn nào có thể quên.
“Hai người các ngươi ngoan ngoãn không lên tiếng, ta sẽ buông tay ra.”
Trình Diệu Duyệt gật đầu, Vệ Kiêu trong lỗ mũi hừ một tiếng, xem như là đáp ứng.
“Chuyện Ngụy Lập Nam bị Gi*t Cung chủ đã biết, nghe người Liên Khung môn miêu tả cũng biết là hai người các ngươi cái trứng xui xẻo.” Loạn Vũ đồng tình vỗ vỗ vai hai người. “Ta là đến mang nhị vị đi gặp Cung chủ, theo ta.”
Vệ Kiêu Trình Diệu Duyệt hai người liếc nhau, liền đi theo sau Loạn Vũ.
Quanh co khúc khuỷu thật lâu, mấy người tới một tòa tiểu lâu gần hồ.
Trong hồ toàn cảnh hoa sen, theo gió nhè nhẹ đung đưa, hương hoa sen nhàn nhạt tràn ngập xung quanh tiểu lâu.
“Nơi này là…” Trình Diệu Duyệt hít sâu một ngụm hương sen, dò hỏi.
“Cũng thuộc hậu viện chiêu đãi tân khách, chẳng qua vị trí hẻo lánh u tĩnh, bố trí cũng tương đối lịch sự tao nhã. Là chỗ ở khách quý chân chính của Lạc Lâm sơn trang.”
Trình Diệu Duyệt hơi nheo lại mắt. “Ý của ngươi là…”
“Ở nơi này, là Cung chủ Triêu Hoàng cung Yên Hoài Tuyết, cũng không phải là cái gì… phốc… ha ha… Trương Đại Trụ…” Loạn Vũ cười ha ha.
“Được rồi, mau dẫn chúng ta gặp Yên Hoài Tuyết đi!” Vệ Kiêu không muốn cùng Loạn Vũ nói nhiều, mỗi lần nhìn thấy hắn lửa giận lại dâng lên.
Có loại thâm ý mắt nhìn Vệ Kiêu gọi thẳng đại danh Triêu Hoàng Cung chủ, Loạn Vũ mang hai người vào lâu, sắp sửa vào lâu thì mấy cái bóng trắng vọt đến trước mặt, Loạn Vũ nhẹ vung tay áo.
“Lui ra, khách nhân của Cung chủ.” Bóng trắng liền tiêu thất không thấy gì nữa, im hơi lặng tiếng.
Đi vào trong lâu, Trình Diệu Duyệt bị Loạn Vũ ngăn lại.
“Cung chủ ở trong phòng nghỉ ngơi, đi qua thiên sảnh là tới, nhưng kính xin Vệ Kiêu công tử tự mình đi vào.”
“Vì sao ta không thể vào!”
“Mệnh lệnh của Cung chủ, ta đây làm thuộc hạ dù sao vẫn phải dựa theo phân phó làm việc.” Loạn Vũ trên mặt không có vui đùa.
“Hừ, được rồi, vậy ta ở chỗ này, ngươi tiến vào đi.” Trình Diệu Duyệt thở phì phì ngồi ở trên ghế.
Vệ Kiêu xuyên qua thiên sảnh, thì thấy một nam tử tuấn tú hướng hắn cười ôn hòa.
“Cung chủ ở bên trong.”
Vệ Kiêu sửng sốt, gật đầu đi vào.
Yên Hoài Tuyết tựa trên giường, cầm trong tay thư quyển, quầng sáng màu vàng in vào trên sườn mặt hắn.
“Này, ngươi chạy đi đâu, ta cùng Diệu Duyệt đều rất lo lắng…” Nhìn thấy Yên Hoài Tuyết, Vệ Kiêu đột nhiên cảm giác vừa vào tiểu lâu thì thấy gò bó không được tự nhiên.
“Ừ, có chút việc.” Buông quyển sách trên tay xuống.
“Chuyện gì à.” Vệ Kiêu đặt ௱ôЛƓ ngồi cạnh giường, cúi đầu nhìn về phía Yên Hoài Tuyết.
Yên Hoài Tuyết tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều, chỉ nói cực ít: “Loạn Vũ và Thanh Sơ tìm được ta, Triêu Hoàng cung muốn tham gia võ lâm đại hội lần này.”
“Ngươi muốn dùng thân phận Triêu Hoàng Cung chủ tham gia võ lâm đại hội?”
“Đúng.” Phiền não mặt nhăn nhíu, Yên Hoài Tuyết hít một hơi.
“Mặt khác Lạc Lâm Chấn Quân đồng ý bỏ đi lệnh truy nã khắp nơi của ngươi, trả lại trong sạch cho ngươi.”
Vệ Kiêu tim loạn nhịp đã lâu, bỗng nhiên bắt lấy hai vai Yên Hoài Tuyết: “Ha ha, thực sự, lão tử rốt cuộc khỏi cần trốn đông núp tây, khỏi cần mang nhân bì diện cụ chó má nữa!”
“Đương nhiên.” Thấy Vệ Kiêu vui vẻ như vậy, Yên Hoài Tuyết cũng lơ đãng cong khóe miệng.”Chỉ bất quá hắn có chuyện cần dùng Chiếu Uyên đao, đến lúc đó còn muốn cho ngươi mượn đao dùng một chút.”
“Hảo, không thành vấn đề. Không phải là mượn đao sao!” Bích Tiêu cửu thức hắn cầm trong tay, mượn đao một chút mà thôi, đường đường Lạc Lâm gia tứ thiếu chẳng lẽ lại còn mượn đao không trả? “Yên Hoài Tuyết, ngươi lại giúp ta một lần, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này ngươi chính là hảo huynh đệ của ta, lên núi đao xuống chảo dầu, chỉ cần ngươi một câu nói, là huynh đệ tuyệt không mặt nhăn mày nhíu.”
Ánh nến chiếu lên, Yên Hoài Tuyết nhìn thấy con mắt đen láy của Vệ Kiêu, môi độ dày vừa phải hơi hơi vểnh lên, vươn tay trắng nõn xoa trán hắn, theo mũi cao thẳng vẽ xuống ấn tại trên môi hắn.
“Làm sao vậy?” Vệ Kiêu nhìn về phía không lên tiếng Yên Hoài Tuyết, ngón tay ấm áp đặt ở trên môi hắn, nhẹ nhàng khẽ động, ngón tay đã chen giữa hai cánh môi.
Tay nắm lấy cằm Vệ Kiêu kéo xuống, Yên Hoài Tuyết hơi ngẩng đầu lên, hôn lên.
Hai mắt đối diện.
Chỉ ba ngày không gặp mà thôi, vì sao tưởng niệm như thế. Yên Hoài Tuyết khó hiểu, lại thuận theo tâm ý, tay phải nắm sau gáy Vệ Kiêu, đôi môi ở trên nghiền áp, thường thường vươn đầu lưỡi liếm ẩm môi khô ráo của Vệ Kiêu.
“Ngươi làm gì!” Vệ Kiêu cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, lấy lưng tay chà chà đôi môi đã hơi sưng đau, hai tay đẩy ra Yên Hoài Tuyết, mẹ ôi thật mất mặt, cư nhiên bị một nam nhân hôn đến thất thần.
Yên Hoài Tuyết hai tay ôm lưng eo Vệ Kiêu, thuận thế nhẹ kéo, đem hắn đè ở trên giường.
“Ta không cho ngươi lên núi đao, cũng không cho ngươi xuống chảo dầu, để cho ta hôn!”
“A?” Gần như nghĩ muốn ngoáy ngoáy cái lỗ tai, Vệ Kiêu cho là mình nghe lầm.
“Ngươi, ngươi nhìn rõ ràng, ta là nam nhân, nam tử hán chân chân chính chính!”
Yên Hoài Tuyết mang theo vài phần khó hiểu vài phần không kiên nhẫn, nói: “Ta muốn luyện kiếm liền luyện, muốn hôn ngươi liền hôn, với ngươi có phải nam tử hán hay không có cái quan hệ gì?”
Vệ Kiêu cứng họng không trả lời được, luyện kiếm với hôn ta có quan hệ gì …
Thấy Vệ Kiêu không phản kháng, Yên Hoài Tuyết hôn tới, đầu lưỡi đẩy ra khớp hàm Vệ Kiêu.
Bị ánh mắt thẳng tắp của Yên Hoài Tuyết trừng đến cả người nóng cháy, Vệ Kiêu đơn giản nhắm hai mắt lại.
Hôn thì hôn đi, đại lão gia, bị hôn hai cái cũng không tính là có hại.
Đầu lưỡi linh hoạt ẩm nóng đảo qua các góc trong miệng, không ngừng cuốn động đầu lưỡi Vệ Kiêu, cùng giao triền.
“Ngô…” Vệ Kiêu ngẩng đầu lên, một tay bắt lấy tay áo Yên Hoài Tuyết. Hai cỗ thân thể không ngừng ma sát, Vệ Kiêu cảm thấy tựa như bắt lửa.
Nhẹ nhàng tại đầu lưỡi khẽ cắn Vệ Kiêu, Vệ Kiêu mạnh nhẹ run, xoạt một tiếng, nửa bả vai Yên Hoài Tuyết lộ ra.
“Ách… thật xin lỗi…” Vệ Kiêu mặt đỏ ngồi xuống, liền muốn xuống giường, bị Yên Hoài Tuyết từ phía sau ôm lấy.
“Ngươi muốn làm gì a!” Vệ Kiêu thẹn quá thành giận.
“Không biết.” Yên Hoài Tuyết khẽ cắn cổ Vệ Kiêu, tay cũng vươn đến trong vạt áo Vệ Kiêu, trả lời gọn gàng.
Phi ngươi một cái không biết! Nếu như là một nữ tử, Vệ Kiêu nghĩ hắn tình huống hiện tại kêu thất thân!
Dùng khuỷu tay chống иgự¢ Yên Hoài Tuyết, bắt lấy cổ tay hắn quăng qua một bên, Vệ Kiêu nhảy xuống đất.
“Hai…hai cái đại lão gia, dính méo cái gì, thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ sớm một chút đi.” Vệ Kiêu trừng mắt, rống lớn nói. Chỉ tiếc hai má vẫn hồng đến bên tai, làm cho người ta chỉ cảm thấy tiếng rống mang theo vài phần cậy mạnh.
Dùng sức đẩy cửa ra, Vệ Kiêu nhỏ giọng nói thầm: “Mắc cỡ ૮ɦếƭ người đi được mắc cỡ ૮ɦếƭ người đi được, ngươi nói ngươi mặt đỏ cái gì!” Nói xong còn dùng tay dụng sức vỗ vỗ mặt, vẻ mặt tức giận lao ra, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy nam tử tuấn tú đến cửa.
Mấy câu vừa nãy sẽ không nhượng hắn nghe thấy đi, Vệ Kiêu vẻ mặt xấu hổ, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng.
“Ta hỏi một chút, cái kia… Diệu Duyệt đi đâu rồi…”
“Trình cô nương hẳn là còn cùng Loạn Vũ ở tiền sảnh.” Thanh Sơ tươi cười khiến người ta như tắm gió xuân, chỉ tiếc da mặt Vệ Kiêu đã nhanh hồng thấu, cũng nhìn không ra gió xuân gì hơn, nói tiếng tạ ơn liền vội vã vọt nhanh.
Vệ Kiêu đi rồi, cửa bị lực mạnh đóng còn đang lung lay lắc lắc, Yên Hoài Tuyết nhìn chằm chằm phương hướng người nọ ly khai, hơi nheo lại con mắt, khóe miệng gợi lên độ cung, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua môi trên.
Lần sau còn muốn hôn…
“Chuyện Ngụy Lập Nam rốt cuộc là ai làm, hung thủ bắt được chưa, Yên Hoài Tuyết vì sao phải lấy thân phận Triêu Hoàng Cung chủ ở nơi này, còn có…” Trình Diệu Duyệt ngồi đối diện Loạn Vũ, liên tiếp đặt câu hỏi.
“Từ từ tới, ngươi muốn ta đáp cái nào trước …” Loạn Vũ cười tủm tỉm phe phẩy Thúy Ngọc Cốt Phiến, nếu như bộ dạng vậy ngồi ở trong thanh lâu, thì hiển nhiên là một phong lưu tử ngâm gió ngợi trăng.
“Từng cái từng cái đáp!”
“Hừm, chuyện này phải từ Vệ công tử bị hiểu lầm trộn Hàm Quang kiếm nói lên. Cái này… ta lúc đó cũng không ngờ tới hắn sẽ cùng Cung chủ nhấc lên giao tình, nên cũng không có thể trách ta, đúng hay không.” Loạn Vũ ủy khuất bĩu môi.
“Nói trọng điểm!” Trình Diệu Duyệt xém muốn một quyền vung tới trên mặt hắn.
“Bởi vì một ít nguyên nhân, Triêu Hoàng cung muốn tham gia võ lâm đại hội lần này, cho nên Cung chủ cùng Lạc Lâm Chấn Quân trao đổi điều kiện.
Cung chủ hỗ trợ y đợt kế nhiệm võ lâm minh chủ, mà y phải huỷ bỏ lệnh truy nã Vệ Kiêu khắp nơi, trả lại trong sạch cho hắn. Dù sao Lạc Lâm Chấn Quân khẳng định biết người trộm Hàm Quang cũng không phải Vệ Kiêu, cái này với hắn mà nói vừa không chịu thiệt, đồng thời còn chiếm được một người ủng hộ mạnh mẽ, cớ sao mà không làm nhỉ.”
“Vậy chuyện Ngụy Lập Nam bị Gi*t…”
“Các ngươi lúc đó đều mang theo nhân bì diện cụ, bọn Trần Mộ Lâm cũng không biết tướng mạo của các ngươi. Huống chi Trương Đại Trụ cùng Lý Thiết Chùy đã biến mất không thấy, muốn tìm người cũng không có chỗ tìm. Lạc Lâm Chấn Quân cùng chúng ta làm liên minh, tự nhiên sẽ không lắm miệng. Hơn nữa, là trọng yếu nhất là, Liên Khung nội loạn, tiết mục tranh quyền đoạt lợi rất đặc sắc. Trần Mộ Lâm vội vã trở lại yên ổn nhân tâm, xử lý sự vật trong phái, tức thì nào còn có công phu xử lý chuyện này, vì vậy chuyện này hắn trước hết kính nhờ Lạc Lâm Chấn Quân đi đầu điều tra, tóm lại khẳng định tra không được người chúng ta.”
Trình Diệu Duyệt như có chút đăm chiêu suy nghĩ một chút, chần chờ hỏi: “Triêu Hoàng cung vì sao phải giúp Lạc Lâm sơn trang? Hiện giờ Triêu Hoàng thế đại, không nghĩ tới tự mình làm võ lâm minh chủ sao.”
“Cái này ta lại bất tiện nói cho Diệu Duyệt cô nương. Hiện tại mỗi một việc xảy ra, phía sau đều có lớp lớp nguyên nhân, các nguyên nhân giao nhau lẫn lộn, tạo nên thế cục sương mù như hiện tại. Y theo ý của tại hạ, Trình cô nương vẫn là không nên cùng Triêu Hoàng cung ta thân cận quá, để tránh phát sinh hiểu lầm không cần thiết.”
“Ngươi đây là ý gì! Ta đem Vệ Kiêu, Yên Hoài Tuyết coi là bằng hữu, chẳng lẽ còn có thể hại bọn họ hay sao!” Trình Diệu Duyệt giận dữ, mạnh mẽ đứng dậy, chuông leng keng rung động.
Loạn Vũ vẫn ngồi yên như cũ.
“Diệu Duyệt cô nương, Liên Khung phái là một danh môn đại phái, Ngụy Lập Nam tại trên giang hồ là có danh cương trực công chính, hiệp can nghĩa đảm. Trần Mộ Lâm chính là thủ đồ Ngụy Lập Nam, cùng Lạc Lâm Chấn Quân lại là bạn thân, nếu không ngoài ý muốn, lần võ lâm đại hội này Liên Khung hẳn là đồng minh của Lạc Lâm Chấn Quân. Nhưng tình cờ, ngoài ý muốn hết lần này tới lần khác lại xảy ra. Mà nếu Lạc Lâm Chấn Quân không được làm võ lâm Minh chủ, ai có khả năng nhất?” Loạn Vũ làm hình dạng minh tư khổ tưởng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, ta nghĩ hẳn là Vong Xuyên thành đi, giấu tài nhiều năm như vậy, sao có thể cam tâm an phận ở một góc ni.”
Trình Diệu Duyệt nghe được Vong Xuyên thành ba chữ, biểu tình phức tạp mấp máy môi.
“Kỳ thực, người trộm Hàm Quang là ai, người sát hại Ngụy Lập Nam là ai, người đứng đằng sau sai sử là ai, mặc kệ là Triêu Hoàng cung ta hay Lạc Lâm Chấn Quân, có lẽ trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ là hiện tại mà nói đều không trọng yếu mà thôi. Ta nghĩ người kia cũng không có vọng tưởng bằng vào những cái này là có thể một leo lên vị trí võ lâm Minh chủ.”
“Ta… ta thực sự không biết mấy thứ này, ca ca cũng không nói với ta, những chuyện trong giang hồ môn phái, ta chưa bao giờ hỏi đến. Ta là thực sự đem Vệ Kiêu cùng Yên Hoài Tuyết coi như bằng hữu, ngoại trừ tên, ta cái gì cũng không có lừa bọn họ.” Trình Diệu Duyệt vội vàng biện bạch.
“Cái này tại hạ nhưng cũng không biết, lòng người khó dò, ta đây làm thuộc hạ cũng chỉ bất quá là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Ngươi nói phải hay không, Trì Diệu Duyệt cô nương.”
Trì Diệu Duyệt, muội muội ruột của Vong Xuyên Thành chủ Trì Trọng Hành. Mười ba tuổi bái tại Quỷ Phủ Phủ chủ môn hạ, lấy thân phận Trình Diệu Duyệt bước chân vào giang hồ, giành được nhã hào Tố Thủ Trích Nguyệt. Chỉ là trong chốn giang hồ ít có người biết quan hệ của nàng cùng Vong Xuyên thành.
“Diệu Duyệt, làm sao vậy?” Vệ Kiêu vừa vào cửa, thì thấy Trình Diệu Duyệt sắc mặt không tốt. “Có phải ngươi khi dễ nàng hay không!” Vệ Kiêu chỉ vào Loạn Vũ.
“Ta nào dám a!” Loạn Vũ ủy khuất kêu sợ hãi. “Chẳng qua Diệu Duyệt cô nương nói nàng có việc muốn rời đi trước, phi thường không muốn mà thôi.”
“Diệu Duyệt, ngươi muốn đi đâu?” Vệ Kiêu truy vấn, nhiều ngày ở chung như vậy, hắn thật tình đem thiếu nữ nghịch ngợm khả ái này xem như là muội muội của mình.
Trình Diệu Duyệt phức tạp mắt nhìn Loạn Vũ, cúi đầu nói: “Ta có chuyện cần muốn xử lý, phải ly khai trước, ngươi… tự bảo trọng, thay ta hướng Yên Hoài Tuyết nói câu tạm biệt. Ta… về sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ lại tìm các ngươi cùng nhau bước chân vào giang hồ.” Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái nhập vào trong bóng đêm đen.
Vệ Kiêu đột nhiên quay đầu, trừng mắt Loạn Vũ.
“Nhất định là ngươi bắt nạt nàng!” Vệ Kiêu rất chắc chắn.
“Ta thế nào lại ức Hi*p bằng hữu của người trong lòng Cung chủ ni…”
Vệ Kiêu hiểu được ý tứ gì sau, đỏ mặt lại chửi bậy lên.
Thủ đồ : đệ tử đứng đầu, cao nhất.
Minh tư khổ tưởng : trầm tư suy nghĩ.