Trăng non tựa rèm mi.
Sao trời đan lấp lánh. Nơi hậ u hoa viên của Phẩm hoa lầu, phong cảnh đình các mang một nét yên tĩnh đến kỳ lạ, so với vẻ ồn ào náo nhiệt trong nội sảnh dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Dưới ánh trăng.
Như Ca đối diện với bóng ảnh màu trắng phía trước, cao giọng gọi:
- Hữu Cầm tiên sinh, xin ngài chờ cho.
Bóng trắng nọ thoáng chậm lại một chút nhưng vẫn không ngừng rảo bước.
Như Ca chỉ sợ y rời khỏi, vội vàng nâng váy, một mạch chạy đến, vừa chạy vừa hô to:
- Hữu Cầm tiên sinh, đợi ta với, ta có chuyện muốn nhờ ngài giúp! H ữu Cầm Hoằng nhíu mày, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa nóng đang xộc về phía mình, trước mặt có cảm giác ngột ngạt vì một đôi mắt trong veo đang mở to nhấp nháy nhìn y.
Thì ra là một tiểu cô nương mặc y phục đỏ. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng long lanh trong sáng, vẻ cười lanh lợi, giọng nói thánh thót:
- Hữu Cầm tiên sinh khỏe ạ!
Như Ca mỉm cười nhìn Hữu Cầm Hoằng. Y r ất gầy, đôi mày thường quen nhướng lên, trên trán đã hằn vài nếp nhăn nhợt nhạt. Ánh mắt của y tỏ vẻ xa lạ, giống như không thích bị người khác quấy rầy. Y đứng tại nơi đấy, tựa một dòng suối đã bị lãng quên suốt trăm nghìn năm, êm đềm lặng yên, không yêu không hận.
- Hữu Cầm tiên sinh, ta là nha đầu của Phẩm Hoa lầu, tên ta là Ca Nhi.
- Ta không quen cô!
- À à, thì bây giờ không phải đã quen rồi hay sao?
Nàng cười vẻ thuần khiết, không chút gian dối.
- Tránh ra nào!
Nụ cười của Như Ca se lại, nàng rầu rầu nói: - Tiên sinh, ch ẳng lẽ ngài không biết muốn nói chuyện với một người xa lạ phải cần dũng khí lớn như thế nào ư? Ngài cứ lạnh băng như thế, sau này sẽ khiến lòng tin của ta trong việc giao tiếp với người khác chịu sự đả kích rất lớn đấy.
- Không liên quan tới ta. Đố i với mỗi cô nương hay nha đầu trong Phẩm Hoa lầu mà nói, những kẻ họ tiếp đãi mỗi ngày chẳng phải là “người xa lạ” hay sao? Tiểu nha đầu này sao lại đi nói lời buồn cười như vậy.
-Ta là người mới tới mà.
Như Ca phô ra một vẻ mặt “âu sầu”, hy vọng có thể tranh thủ sự đồng tình của y, tuy nhiên dường như vẫn không có tác dụng nào.
Đã vậy, nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề…
- Tiểu thư của ta mong ngài tấu giúp cho nàng ấy một khúc đàn.
Phải, đây chính là kế hoạch “hoàn mỹ” của Phong Tế Tế. Phong T ế Tế am hiểu vũ đạo, từng được tài tử đề thơ, khen ngợi dáng múa của cô đẹp như “gió thanh nâng nhánh liễu gầy, phù dung cả thẹn giữa bầy bướm xinh”. Trường hợp đêm nay, cô tự nhiên muốn múa một bài để hấp dẫn ánh mắt mọi người. Có điều, tài ca múa xuất chúng ở Phẩm Hoa lầu này không chỉ có mỗi mình cô, Bạc Hà cô nương, Tử Tinh Đình cô nương và Hương Đào cô nương đều rất xuất sắc trong lãnh vực này, vì thế nếu muốn vượt trên tất cả thì cần phải xuất ra được kỳ chiêu!
Để cho Hữu Cầm Hoằng đệm đàn cho cô! Ai n ấy đều biết, Hữu Cầm Hoằng cao ngạo thanh tao, từ trước đến nay chưa từng hợp tác với ai chuyện gì. Nếu như có thể thuyết phục được y hỗ trợ, Phong Tế Tế có thể lợi dụng thanh danh của y mà trở thành tiêu điểm được chú ý nhất trong đêm nay.
Có điều, muốn thuyết phục được Hữu Cầm Hoằng là một chuyện muôn vàn khó khăn.
Phong Tế Tế cũng chỉ có thể đánh cược vào khả năng thành công của Như Ca. (Mà kể cũng lạ, cô ta đối với Như Ca có một sự tự tin rất lớn)
Như Ca và Hữu Cầm Hoằng đang đứng trong hậu hoa viên.
Từ hướng đại sảnh bất chợt truyền đến thanh âm của sáo trúc, có người con gái đang trầm bổng hát ca, lời ý du dương, đượm gan thấm ruột. Nàng bi ết, các cô nương hiện giờ trong Phẩm Hoa lầu đương tranh tài đấu nghệ, cuộc ganh đua thể hiện tài năng nhan sắc đã bắt đầu rồi. Phong Tế Tế hẳn là đang mong đợi tin tức tốt lành của nàng. Cho nên, nàng nhất định phải thành công!
Nàng thấp giọng nài nỉ:
- Xin ngài, Hữu Cầm tiên sinh, hãy đàn giúp cho tiểu thư của ta một khúc thôi, không lâu đâu, sẽ nhanh chóng kết thúc mà!
- Nằm mơ!
Y vòng qua nàng, lại muốn bỏ đi.
Như Ca giữ lấy cánh tay của y, gấp gáp bảo:
-Xin ngài đồng ý cho!
Lòng bàn tay của nàng thật nóng, xuyên cả qua lớp vải áo, ấp lên khuỷu tay phải của y.
Hữu Cầm Hoằng giật mình.
Kế đó, y vẫy nàng ra, cả giận quát:
- Làm càn!
-Đi mà, ngài đồng ý với ta nhé.
Như Ca le lưỡi, giấu hai tay về sau, không nản chí tiếp tục năn nỉ.
Hữu Cầm Hoằng trong lòng phiền nhiễu vô cùng.
Nàng rõ ràng đã buông tay y ra, nhưng sao y vẫn cảm giác được nơi khuỷu tay ấy rần rật lửa nóng, hệt như bị nàng để lại một vết nung vậy.
- Chỉ cần ngài đồng ý, ta có thể cho ngài một điều ước mà.
Ánh trăng nhu hòa soi tỏ, nụ cười Như Ca hệt như một tinh linh tiên nữ, dáng vẻ trịnh trọng chờ đợi y chấp thuận. - Ta ch ẳng có ước nguyện gì cả.
- Không thể nào, ai ai cũng có ước nguyện cả mà. Ngài khẳng định cũng sẽ có.
Hữu Cầm Hoằng cười lạnh.
-Dù có đi nữa, cô cũng không thực hiện được.
Như Ca mỉm cười thật đáng yêu:
- Vậy cũng chưa chắc, ngài tuyệt đối không nên xem thường bất cứ một ai trên đời này, năng lực của mỗi người đều có thể là vô hạn đó.
- Giao kết rồi chứ?
oOo
Lúc Như Ca bước chân trở lại Phẩm Hoa lầu, hai mắt của nàng thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Ôi trời, Bách Hợp cô nương đang làm gì vậy? Ch ỉ thấy Bách Hợp gương mặt đượm sắc xuân, mắt hạnh khép hờ, môi son hé mở, một mảnh sa mỏng màu vàng nhạt nơi váy quần trễ xuống phân nửa rồi rơi nhẹ trên nền đất. Bờ vai mềm của cô trần trụi, xiêm y mở lộ, rành rành có thể trông thấy lớp áo nhỏ vàng rực cùng khe bồng đào trắng nõn mê người đương run rẩy bên trong.
Chẳng lẽ đây chính là “thoát y vũ” ngày trước Phong Tế Tế từng nói qua mà đến giờ nàng vẫn chưa có dịp chứng kiến?
Như Ca mở bừng hai mắt, nhìn đến nỗi hô hấp ngưng cả lại. Bách H ợp khêu gợi nhảy múa, vòng eo thon nhỏ lắc lư như một chú cá vùng vẫy trong nước, một tay nhẹ cởi nốt chút y phục còn sót lại, một tay мơи тяớи trên khuôn иgự¢ căng mọng; kết hợp cùng giai điệu của đám nhạc sư, cô một mạch bước về phía bàn của ba người Đao Vô Hạ!
Như Ca quay trở lại đằng sau Phong Tế Tế, nén giọng thì thầm:
- Ổn rồi!
Phong Tế Tế gật đầu nói nhỏ:
- Xem trò vui trước đã. Bách H ợp nhẹ nhàng xoay lượn chẳng khác những đóa hoa tung bay khắp trời, đột nhiên cô như một con bướm gãy cánh, lạc hồn lạc vía ngã lên người Đao Vô Hạ.
Phẩm Hoa lầu rộ lên một tràng tán thán! H ầu như mọi khách nhân nơi đây đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào Đao Vô Hạ, hận không thể đổi ngược mình là y để hưởng thụ loại diễm phúc lớn như vậy.
Thế nhưng…
Gương mặt Đao Vô Hạ vẫn đăm đăm, y chau mày vụt đứng lên, không hề khách khí đẩy Bách Hợp lăn ra đất!
- Ôi!
Rất nhiều khách nhân kinh ngạc đứng cả dậy. Không thể nào, sao lại chà đạp mỹ nhân như vậy chứ?
-Đồ ngốc!
Phong Tế Tế cười khẩy, lẩm bẩm nói. Như Ca hiể u ý của cô. Trong hoàn cảnh giữa chốn đông người thế này, Thiên Hạ Vô Đao thành luôn cân nhắc đến thể diện và quy củ, Bách Hợp lại dùng đến chiêu “thoát y vũ” dâm mị để dẫn dụ Đao Vô Hạ, đương nhiên là không thể thành công rồi.
L ẽ nào, việc này cũng là do Bách Hợp đánh cược hay sao? Dựa vào nhan sắc của Bách Hợp, tại Phẩm Hoa lầu nhiều nhất cũng chỉ xếp vào hàng bậc trung, tên tuổi thì luôn quanh quẩn ở hạng trên dưới hai mươi, nếu muốn nổi danh thì chỉ còn cách đánh cược mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc! Tiếc thay, Bách Hợp đã thất bại, vì vậy cô bỗng hóa thành thứ ngốc nghếch.
Nhưng Bách Hợ p vẫn nở một nụ cười yêu mị, cô hệt như một con rắn quấn đến bên người Đao Vô Hạ, ngón tay trắng ngần ve vuốt đùi của y, từ từ, êm ái, lần tiến về phía trên.
Môi xinh của cô tha thiết gọi:
-Đao công tử…
Cô đã trót đánh cược rồi, nên quyết được ăn cả ngã về không!
Ở bên kia.
Như Ca nhìn Bách Hợp vẫn còn cố tranh thủ như vậy, trong lòng chợt hóa ra buồn bã.
Nàng nhớ một vị thiếu niên nơi phương xa. V ị thiếu niên ấy có một mái tóc xoăn màu xanh đen, đôi tròng mắt xanh đen, tai bên phải có một viên bảo thạch cũng màu xanh đen. Nàng đột nhiên rất muốn biết, trong mấy ngày nàng bỏ đi ấy, y có từng nhớ đến nàng hay không?
Vô tình, nàng lại liếc sang vị nam tử áo xanh kia.
Vị nam tử áo xanh cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Dường như y nãy giờ vẫn luôn quan sát nàng, đáy mắt còn thấp thoáng vẻ lo lắng.
Lần này, Đao Vô Hạ không phản ứng.
Người phản ứng chính là Đao Liệt Hương!
Cô tóm lấy mái tóc dài của Bách Hợp, giáng lên gương mặt ấy hai bạt tay. Gương mặt Bách Hợp nhất thời trở nên sưng phù, máu từ khóe miệng ứa ra!
- Tiện nhân!
Đao Liệt Hương lạnh lùng quát:
-Ngươi thích thoát y câu dẫn nam nhân đến vậy ư? Được, bà cô hôm nay sẽ giúp ngươi trút bỏ sạch sẽ nhé!
“Soạt”
Xiêm y của Bách Hợp bị Đao Liệt Hương xé thành từng mảnh nhỏ, chớp mắt chỉ còn lại lớp áo trong vàng rực và mảnh quần con bé xíu!
- Không!
Bách Hợp hoảng sợ đưa tay che lấy phần da thịt trần trụi, thân thể trắng noãn của cô trong đêm xuân run lên bần bật.
Đao Liệt Hương hừ lạnh:
- Còn chút vụn vặt này, nhất định phải cởi ra hết!
Nói rồi đưa tay chộp về phía mảnh áo nhỏ của Bách Hợp!
Như Ca chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xộc lên yết hầu!
Nàng siết chặt tay chực quát lên…
Bỗng đâu, một bộ xiêm y từ khoảng không bay đến, nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu mọi người, phủ lên thân thể đang run rẩy vì hoảng sợ của Bách Hợp.
Bách Hợp như kẻ ૮ɦếƭ đuối vớ được phao, dùng nó quấn chặt lấy thân thể của mình, nước mắt ràn rụa tuôn ướt vạt áo đen.
Đao Liệt Hương giận dữ! Đôi mắt phượ ng của cô mở to trừng về phía góc phải của đại sảnh, nơi ấy có một vị nam tử mắt mảnh mày thưa trên người còn lại mỗi bộ áo mỏng, dáng điệu chừng mực, tấm áo đen trên người Bách Hợp hiển nhiên là do y ném tới. Đao Liệt Hương không khỏi phẫn nộ quát lên:
-Ngươi thật to gan…
- Muội tử!
Đao Vô Ngân đột nhiên cắt ngang lời cô, gương mặt y lộ vẻ kinh ngạc, đánh mắt về phía Đao Vô Hạ.
Rất nhanh, y đã nhận ra vị nam tử mày thưa mắt mảnh kia chính là Huyền Hoàng!
Nhưng Huyền Hoàng cũng chưa thật đáng sợ.
Điều đáng sợ là Liệt Hỏa sơn trang.
Trên đời bấy giờ, ai ai cũng từng nghe qua câu nói.
“Nhân gian Liệt Hỏa, minh giới Ám Hà.” Li ệt Hỏa sơn trang vốn vững vàng trên ngôi vị số một của giới bạch đạo, còn tổ chức Ám Hà chính là đầu tàu thuộc phe hắc đạo lục lâm. Hai thế lực này minh tranh ám đấu với nhau đã mấy chục năm trời, phát sinh hơn bảy mươi tám chiến dịch lớn nhỏ, số tử vong hai bên cộng lại lên đến bảy trăm hai mươi sáu người, bị thương một ngàn chín trăm mười tám người, mất tích một trăm bốn mươi lăm người.
Th ế nhưng chín năm về trước, tổ chức Ám Hà đột nhiên tuyệt tích giang hồ chỉ trong một đêm mà không để lại bất kỳ tin tức hay động tĩnh nào, hệt như bốc hơi khỏi cõi đời này vậy.
Liệt Hỏa sơn trang từ đó cũng không còn đối thủ nữa.
Vài năm sau, Liệt Hỏa sơn trang vươn lên dẫn đầu toàn bộ võ lâm thiên hạ.
Trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang là Liệt Minh Kính tổng cộng có ba người đệ tử. Trong đó, nhị đệ tử Ngọc Tự Hàn rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, số người nhận ra y cũng rất ít, vả lại tư liệu có liên quan đến y do nhóm bồ câu của Thiên Hạ Vô Đao thành thu thập được cũng không nhiều.
Ng ọc Tự Hàn năm nay hai mươi tuổi, từ nhỏ đôi tai đã mất đi thính giác, hai chân bị tàn phế. Y hay vận áo xanh, dung mạo hiền hòa như ngọc, tay trái thường đùa nghịch một khối “dương chi bạch ngọc”. Tương truyền, y có sáu kẻ tùy tùng bên mình: Thanh Khuê, Xích Chương, Bạch Hổ, Huyền Hoàng, Hoàng Tông, Thương Bích. Trong đó, Huyền Hoàng và Hoàng Tông là hai kẻ người đời hay trông thấy nhất.
Đao Vô Ngân chính là đã nhận ra Huyền Hoàng.
Phẩm hoa lầu.
Không khí lặng phắc.
Nhạc sư quên cả đệm đàn.
Khách nhân quên cả hít thở.
Bọn họ người thì hưng phấn, kẻ thì tò mò, tên lại phấp phỏng chờ đợi tình thế biến đổi. Đao Vô hạ sửa lại cẩm bào, mặt ngọc lộ nét vui mừng, bước nhanh đến trước bộ bàn gỗ khắc hoa, hướng về phía vị nam tử tuấn tú áo xanh kia vái chào, kính cẩn nói lớn:
- Thiên Hạ Vô Đao thành Đao Vô Hạ ra mắt Ngọc công tử! L ời còn chưa dứt, y bỗng cảm giác không ổn. Ngọc Tự Hàn này là một người điếc, làm sao nghe được những lời y vừa nói, như thế chỉ sợ lại gây thêm nỗi hiềm bất kính. Có điều làm cách nào để giao tiếp với người điếc thì y nhất thời không nghĩ ra được, chỉ đành đứng ngây ra đó.
Lúc này, b ỗng có một cổ lực đạo nhu hòa như gió xuân nhẹ nhàng tác động lên thân thể của y. Đao Vô Hạ không dám cưỡng lại, thuận theo cổ lực đạo ấy ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Ngọc Tự Hàn.
Điềm đạm mà dễ chịu, hệt như hai hạt ngọc ấm áp giữa chốn linh sơn thủy tú thanh tĩnh.
Huyền Hoàng thưa:
- Đao công tử nếu muốn trò chuyện xin mời đối mặt với thiếu gia nhà ta, thiếu gia tự nhiên sẽ biết ngài đang nói gì!
Nói rồi, y rút từ trong người ra một mảnh giấy vuông và một cây 乃út than được chế tác khéo léo, bày tất cả ra bàn. Đao Vô Hạ thầm nghĩ, chẳng lẽ Ngọc Tự Hàn học được thần ngữ, có thể từ khẩu hình mà biết được nội dung lời nói hay sao, nếu đúng như vậy thì phải đặc biệt cẩn trọng mới được. Vừa nghĩ, Đao Vô Hạ vừa ôm quyền hướng về Ngọc Tự Hàn rối rít nhận sai:
- Ti ểu muội tại hạ trẻ người xốc nổi, hành xử không phân nặng nhẹ, để cho Ngọc công tử phải chê cười, khi trở về ta nhất định sẽ dạy bảo nàng thật nghiêm túc.
Ngọc Tự Hàn viết lên làn giấy mỏng như khói một câu:
“Lệnh muội ngây thơ, không nên trách cứ.”
Đao Vô Hạ thở phào một hơi đáp:
- Vâng! Huy ền Hoàng bảo:
- Vị nữ tử thanh lâu này cử chỉ phóng đãng, đúng là có chỗ thất lễ, Đao cô nương nhìn không thuận mắt cũng là điều dễ hiểu, tuy nhiên cần phải biết chừng mực.
Đao Vô Hạ nói:
-Đa tạ đã chỉ dạy!
Ngọc Tự Hàn khẽ lắc đầu, bảo y không nên khách khí như thế. Bên này, Phong T ế Tế nghĩ thầm, không biết Ngọc công tử là thần thánh phương nào lại có thể khiến cho Vô Hạ công tử danh chấn thiên hạ phải tỏ ra khiêm nhường như vậy. Chỉ tiếc, người mang dáng vẻ xinh như ngọc ấy hình như vừa câm vừa điếc lại vừa tàn tật, có thể thấy trời cao đúng là ganh đố người hoàn mỹ.
Như Ca vẫn một mực chú ý đến Bách Hợp đang bị mọi người quên lãng. Bách H ợp đã hoàn toàn thất bại, trên gương mặt kiều diễm của cô còn loang lổ dấu lệ hoen, mười ngón tay bấu chặt lấy lần vải đen trên người, không ngừng run rẩy liên hồi. Cuối cùng, cô từ mặt đất đứng dậy, lảo đảo muốn rời khỏi nơi chốn đã gây cho cô điều nhục nhã này. Không ai nhìn đến cô cả, cứ thế cô hy vọng mình có thể lặng lẽ rút yên khỏi sảnh đường.
Cô cúi g ầm mặt, nghiến chặt răng, không muốn nhìn đến vẻ mặt châm biếm của các cô nương khác trong lâu. Vậy mà lúc đi ngang qua bọn họ, cô vẫn có thể nghe thấy giọng cười khúc khích của Hương Đào, tiếng hừ lạnh của Khúc Du Du, cái liếc xéo của Bạc Hà, thanh âm phỉ nhổ của Liễu Nhứ… Rồi đột nhiên, một bàn chân từ đâu xoạc ngang, ngáng phía trước người cô!
Bách H ợp trong cơn bối rối làm sao tránh cho kịp, chân trái cô khuỵu xuống, thân thể mất thăng bằng ngã ra mặt đất. Cô đưa tay muốn níu lấy thứ gì đó nhưng lại bị người khác hất đi. Giữa lúc hốt hoảng, cô vội nhướng mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trước hiện ra một gương mặt tàn độc đắc ý, chính là Phượng Hoàng! Thường ngày Bách Hợp cùng cô ta nước sông không phạm nước giếng, cớ sao hôm nay cô ta lại giậu đổ bìm leo như vậy?
Bách H ợp không kìm được thế rơi, thân thể ngã nhoài xuống đất. Cô khép mắt lại, cõi lòng mịt mờ ảm đạm. Cô căm hận! Mọi người vì muốn leo cao mà có thể bất chấp thủ đoạn, miễn đạt được thành công. Cô đơn giản chỉ là chọn sai phương pháp, vì sao lại rơi vào hố sâu của sự nhạo báng và chà đạp đến vậy? Cô căm hận!
Một đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp vươn đến. B ạch Hợp còn chưa kịp ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp ấy đã giữ thắt lưng cô lại từ phía sau, dùng sức đỡ cô lên, giúp cô đứng vững bên cạnh kẻ đã ngáng chân mình là Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng tức giận vì có kẻ làm mình mất hứng, cúi đầu “phì” một tiếng, nhổ lên chéo áo của Bách Hợp, nhiếc móc:
-Đê tiện! B ạch Hợp vẻ như không nghe thấy gì, cũng không màng quay đầu lại xem ai đã đỡ cô lên, thân thể đờ ra, cứ thế lầm lủi đi thẳng ra khỏi Phẩm Hoa lầu rồi chìm ngập vào bóng đêm dày đặc ngoài kia.
Như Ca cúi đầu, quay trở lại sau lưng Phong Tế Tế, trong lòng không biết chứa đựng cảm xúc gì.
Phong Tế tế quay đầu trừng mắt nhìn nàng. Cô dùng khăn che miệng, khe khẽ gắt:
- Loại tiện nhân như thế, muội quan tâm tới ả làm gì, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức.
Như Ca lặng im không đáp. - Thân th ủ của muội nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã lẻn ra đằng sau ả tiện nhân kia, là dùng công phu gì thế?
Phong Tế Tế hoài nghi hỏi. Cô bất chợt cảm giác dường như mình vẫn chưa hiểu hết về Ca Nhi.
Như Ca hướng về giữa sảnh bảo:
- Tiểu thư, tiết mục cưỡi ngựa vẽ tranh của U Lan cô nương sắp kết thúc rồi, tiểu thư có phải là người tiếp theo không ạ?
Phong Tế tế vội vàng chỉnh trang y phục, sửa lại mạng che, cũng không cố gặng hỏi Như Ca nữa.
Bên trong Phẩm Hoa lầu.
Hữu Cầm Hoằng đang khảy đàn.
Phong Tế Tế đương nhảy múa.
Không ai chú ý đến một tiểu nha đầu…
Nơi hậu hoa viên.
Trăng mờ ảm đạm.
m thanh cổ cầm truyền truyền đến du dương êm ả, nhẹ nhàng mà tinh tế. Như Ca ngẩng đầ u nhìn sắc trời xanh sẫm. Gió đêm lay động bộ y phục màu đỏ của nàng, thổi vạt áo sau lưng phần phật tung bay. Vì không ai ở quanh đây nên trên gương mặt nhỏ xinh trắng mịn kia bỗng thấp thoáng một nỗi buồn thương hư ảo.
Có người lướt qua khiến nàng giật mình.
Trên tay người nọ đang cầm một túi đồ nhỏ, dáng lưng vươn thẳng, gương mặt vừa đẹp vừa lạnh lùng.
Như Ca thở dài bảo:
- Sao lại phải đi chứ? Nh ững đóa hoa đào đua nhau hé nở bên cạnh con người ấy, bóng hoa in lên mặt cô, hắt lên vết tát hai bên má một sắc đỏ rờn rợn. Cô nhìn chằm chằm vào Như Ca, hai mắt rực lên hận ý, thật lâu sau mới đáp:
- Ở lại, để các người sỉ nhục, chế nhạo ta à?
- Cô có dũng khí trêu ghẹo Đao Vô Hạ trước mặt mọi người, lại không có dũng khí đối mặt với những lời nhặt nhạnh ấy hay sao?
- Hai việc ấy không giống nhau.
- Không giống chỗ nào?
Bách Hợp cười lạnh:
- Tại sao ta phải nói với ngươi!
Như Ca nhìn cô, bình tĩnh bảo:
- Vì lúc nãy ta đã giúp cô, không để cô ngã dưới chân Phượng Hoàng.
Bách Hợp lại cười lạnh:
-Ngươi cho là ta sẽ cảm ơn ngươi sao?
- Cô sẽ làm vậy.
Như Ca mỉm cười nói tiếp:
- Vì nếu để loại phụ nữ như Phượng Hoàng sỉ nhục, sẽ rất mất mặt.
Ánh mắt Bách Hợp lộ ra vẻ kỳ lạ, khóe môi nở một nụ cười:
- Không sai, ta có hạ tiện đến đâu cũng không thể sánh được với ả Phượng Hoàng lẳng lơ gấp trăm lần ấy!
Dưới bóng hoa đào. Bách H ợp vuốt lấy vết tát bỏng rát trên gương mặt, căm hận nói:
- Tại Phẩm Hoa lầu, nếu chỉ dựa vào nhan sắc của ta mà muốn nổi bật thì còn khó hơn lên trời. Ta không cam tâm đợi đến khi hoa tàn cánh rụng để rồi mất đi sức sống, chẳng thể vui hưởng vàng bạc cả đời này nữa. Cơ hội hôm nay ta phải nắm chắc lấy, chỉ cần có thể câu dẫn được Đao Vô Hạ, ta nhất định sẽ moi ra được cả núi vàng hầm bạc từ người y. Với quyền thế mà y có, sau này cũng sẽ chẳng ai dám khi dễ đến ta, ta đương nhiên phải liều một phen rồi! Phì, bọn họ đều tưởng Đao Vô Hạ sẽ thích cái loại tiểu thư khuê các vờ vờ vịt vịt ấy cho nên mới đua nhau làm ra vẻ thanh cao. Buồn cười, nếu hắn thật sự yêu hoàng hoa khuê nữ thì còn đến thanh lâu làm gì?! Phàm những ai đến thanh lâu đều là thứ hư hỏng, thích xem nữ nhân thoát y cả! Ta đời nào lại chung giuộc với mấy ả ấy! Ta đơn giản chỉ là cởi cho hắn xem mà thôi!
-Nhưng rồi, cô cũng đã thất bại.
Như Ca nhắc nhở.
Bách Hợp ngẩn ra, nhắm mắt lại rồi lạnh nhạt bảo:
- Cho nên ta mới ra đi.
- Cô định đi đâu?
- Thay tên đổi họ, làm lại từ đầu.
Ánh mắt Bách Hợp se sắt lại:
- Kể từ đêm nay, cái tên Bách Hợp trong Phẩm Hoa lầu đã hóa thành trò cười cho mọi người, trở nên thối không ngửi được. Ta không thể không đi!
- Vẫn con đường cũ hay sao?
- Ta còn có bản lãnh nào khác chứ!
- Ta có quen một vài bằng hữu, có lẽ bọn họ sẽ giúp cô tìm…
-Thôi đi! Bách H ợp cắt ngang lời nàng:
- Một khi đã là người thanh lâu, thì suốt đời cũng là quỷ thanh lâu, ta không làm được chuyện gì khác đâu. Vả lại, nếu ngươi thật sự có hướng đi, tại sao còn phải vào Phẩm Hoa lầu làm gì?
Dưới bóng hoa đào, Như Ca lặng nhìn đôi gò má ửng hồng, ánh mắt gay gắt của Bách Hợp, bất dắc dĩ đành nói:
- Vậy, chúc cô may mắn.
Bách Hợp cười lạnh:
- May mắn hay không là do bản thân mình nắm bắt thôi!
- Cô nói rất đúng!
Như Ca gật đầu, lôi từ trong người ra một lọ sứ nhỏ màu trắng, chuyển đến tay Bách Hợp dặn dò: - Đây là linh dược trị thương, dùng thoa lên mặt, chẳng bao lâu sau vết thâm kia sẽ biến mất, như vậy bất luận cô có đi đến đâu để nắm bắt cơ hội may mắn thì khả năng cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Bách Hợp nhìn nàng trong giây lát rồi thu lọ sứ vào người, xoay bước rời đi.
Kể từ đây, Phẩm Hoa lầu cũng không còn vị nữ tử mang tên Bách Hợp kia nữa.
Cổ cầm đã ngừng tiếng.
Thanh âm vỗ tay hòa tán thưởng vang khắp Phẩm Hoa lầu như sấm dội. Như Ca lặ ng lẽ trở về, nàng biết dưới sự trợ giúp của Hữu Cầm Hoằng, Phong Tế Tế cuối cùng cũng đã tỏa sáng khắp sảnh đường, danh tiếng tăng cao, khiến cho những cô nương khác vừa ganh vừa sợ.
Phong T ế Tế dịu dàng thở nhẹ một hơi, gương mặt kiều mị giấu dưới mảnh sa trắng ửng hồng, đôi mắt quyến rũ lướt qua khắp nơi một lượt, thấy đám khách nhân bên dưới đều nhìn mình như si như dại thì lấy làm vui mừng lắm, tuy nhiên ngay lập tức cô lại ngồi xuống với vẻ đoan trang hơn, phô ra tư thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm hệt như tuyết trắng chốn Thiên Sơn.
Như Ca nói khẽ:
- Tiểu thư, chúc mừng người, danh hiệu hoa khôi đêm nay ngoài người ra chẳng còn ai tương xứng.
Phong Tế tế lườm nàng một cái, trong lòng tràn ngập nỗi hân hoan.
Đúng lúc này, trong sảnh đột nhiên có một người đứng dậy. Ngườ i ấy bên trong mặc một bộ váy xanh thêu hoa bó sát, phía ngoài mang một mảnh lụa đào trong suốt, mày cong mắt hạnh, ngũ quan xinh đẹp vô ngần, dáng vẻ cực kỳ buông thả. Đây chính là người tháng này xếp ở vị trí thứ tư của Phẩm Hoa lầu Phượng Hoàng cô nương.
Phượng Hoàng lớn giọng cười bảo: - Các t ỷ muội đêm nay sao lại buồn tẻ như vậy, chỉ biết ca múa vẽ tranh, một chút tiến bộ cũng không có, khiến cho những khách nhân nơi đây đều ngủ gà ngủ gật cả! Thôi thì để ta mang đến cho mọi người một tiết mục mạo hiểm để lấy lại hứng thú vậy, mọi người thấy thế nào?
- Hay!
Tiếng vỗ tay rộ lên từ bốn phía!
Những cô nương khác trong Phẩm Hoa lầu đều trừng mắt nhìn Phượng Hoàng.
Thứ cô muốn biểu diễn chính là “Bách Bộ Phi Đao”! (ném phi đao cách trăm bước) Để hấp dẫn hơn, cô ra lệnh cho nha đầu Hương Nhi ra đứng đằng xa, trên đầu đặt một quả táo, giả làm bia ngắm. Có điều trước nay Hương Nhi chưa từng trải qua chuyện như vậy, mặt mày sợ đến xám xịt, hai chân run lẩy bẩy, quả táo trên đầu cũng theo đó lắc đến lắc lui, khiến cho Phượng Hoàng không tài nào nhắm chuẩn xác được.
Phượng Hoàng nổi giận, giáng cho cô một bạt tay, mắng:
-Đồ vô dụng, còn run nữa là ta ném xuyên đầu ngươi đấy!
Nước mắt Hương Nhi lã chã rơi xuống, cô nhắm mắt lại, không dám nói lời nào.
Ở bên kia, Đao Liệt Hương lại không nhịn được, cất tiếng:
-Nè, ngươi ăn Hi*p tiểu cô nương như thế mà coi được à, sao lại đánh cô ta chứ!
Phượng Hoàng hai tay chống nạnh, cười chế nhạo: - Sao ch ứ, đại tiểu thư như cô có thể tát người khác được, còn ta thì không à? Với lại, đây là nha đầu của ta, ta muốn đánh muốn chửi thì nhằm nhò gì đến cô nào!
Đao Liệt Hương tức muốn ngất xỉu, nỗi giận quát:
- Ta vừa rồi là dạy dỗ tiện nhân, còn ngươi lại đi trêu đùa mạng sống của một tiểu nha đầu đáng thương, làm sao giống nhau được?
-Đáng thương ư?
Phượng Hoàng đưa tay Ϧóþ lấy khuôn mặt Hương Nhi, siết đến mặt mũi trắng bệch bảo: - Hương Nhi, ngươi nói đi, ngươi đáng thương ra sao, là ta không cho ngươi ăn hay không cho ngươi mặc? Chỉ bảo ngươi để một quả táo trên đầu thôi thì đã khóc rưng rức đến thế, hệt như có người ngược đãi ngươi vậy, có phải cố ý muốn làm ta mất thể diện hay không?
Hương Nhi cắn răng nuốt nước mắt, nức nở nói:
- Nô tỳ không dám.
Phượng Hoàng liếc xéo Đao Liệt Hương bảo:
- Có nghe thấy chưa, đây là việc giữa chủ tớ chúng ta, không liên quan đến người ngoài!
-Ngươi! Đao Liệt Hương làm sao chị u nổi cơn giận này, vừa muốn ra tay giáo huấn Phượng Hoàng thì bỗng bị người khác níu lấy, định dùng sức hất ra nhưng lại hất mãi không được, đến lúc này cô mới phát hiện người ngăn cản mình chính làĐao Vô Hạ.
Đao Vô Hạ mỉm cười bảo:
- Vị cô nương này, cho dù nha hoàn đúng là của cô đi nữa, thế nhưng tùy tiện đánh mắng người ta là không nên đâu.
Phượng Hoàng đối với y dường như không có chút hứng thú nào, nghe vậy thì hừ lạnh nói:
- Chỉ cần ả là nha đầu của ta thì không cần các người quan tâm! Đao Vô Hạ nhìn về phía Ngọc Tự Hàn đang ngồi yên phía xa, bắt gặp ánh mắt ấm áp của y, bên trong dường như còn ngầm mang vẻ tán đồng, lòng gã liền không khỏi vui mừng, lắc quạt cười bảo:
- Nếu như ta mua cô ấy thì sao?
oOo
Đêm ấy. Các danh hoa c ủa Phẩm Hoa lầu ai nấy đều phô diễn tuyệt kỹ, đua tài đấu sắc, những mong hấp dẫn được đại công tử Đao Vô Hạ của Thiên Hạ Vô Đao thành, thế nhưng ngoài ý liệu của mọi người, cô nương cuối cùng được chọn lại là vị tiểu nha đầu đáng thương không ai để mắt đến Hương Nhi. Khi y ôm Hương Nhi vào lòng, tuyên bố quyền sở hữu thì các cô nương khác đều lùng bùng cả đầu óc, trước mắt chỉ còn thấy mỗi hai chữ:
“Thất Bại!”
Dưới tàn tre xanh um mướt mắt.
Hữu Cầm Hoằng cả người trong trang phục trắng tinh đang xếp chân khảy đàn. Như Ca hai tay chố ng cằm, ngồi cạnh y trên một bãi cỏ xanh mượt, đôi mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dường như chẳng hề để tiếng đàn kia lọt vào vào tai mình một chút nào.
Hữu Cầm Hoằng liếc nhìn nàng, chợt hỏi:
- Nghĩ gì vậy? Như Ca giậ t mình tỉnh lại, le lưỡi nhìn y, mỉm cười ngại ngùng. Kể từ hôm nàng ra khỏi lâu mua đồ lặt vặt rồi ngẫu nhiên trông thấy Hữu Cầm Hoằng ở trảng rừng này luyện đàn, đến nay cũng đã gần nửa tháng. Trong nửa tháng này, nàng thường xuyên ghé sang đây nghe đàn, dần dà cũng trở nên quen thuộc với Hữu Cầm Hoằng, nàng phát hiện ra y cũng không đến mức lạnh lùng và khó gần như vẻ ngoài thoạt trông.
- Xin lỗi, ta vừa rồi không chú ý đến tiếng đàn của ngài.
Như Ca e dè nhận lỗi, hy vọng y sẽ không tức giận.
Hữu Cầm Hoằng bình tĩnh nói:
- Nói ta nghe, cô đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Như Ca ôm lấy gối, gương mặt nhỏ nhắn ngước cao, trông lên bầu trời xanh thăm thẳm đáp:
- Ta đang nghĩ, có một số việc thật là kỳ lạ.
Hữu Cầm Hoằng đợi nàng tiếp tục. - Hôm ấy, hôm mà Đao Vô Hạ xuất hiện lần đầu tiên tại Phẩm Hoa lầu ấy, ta đã trông thấy rất nhiều cô nương với sự chuẩn bị công phu, muốn cố gắng gây chú ý và tranh thủ sự xem trọng của y. U Lan cô nương thì có tài vẽ tranh, khí chất nổi trội; Phỉ Thúy cô nương thì lả lơi quyến rũ, ca kỹ xuất sắc; Phượng Hoàng cô nương lại biểu diễn kỳ chiêu, dùng phi đao khác người; Bách Hợp cô nương dám can đảm vượt rào, câu hồn nhi*p phách; Phong Tế Tế dành ra cả một buổi trưa tỉ mỉ trang điểm, cố ý đeo mạng che mặt, muốn ra vẻ cao sang bí ẩn, và vì để mọi người chú ý hơn còn nhờ cả ngài tấu đàn đệm nhạc…
Bầu trời trong vắt không một gợn mây.
Như Ca thở dài: - V ậy mà các cô nương ấy đều thất bại cả, người thành công lại là Hương Nhi vốn chẳng hề có sự chuẩn bị nào. Tại sao như vậy chứ? Không cần phải nỗ lực ư? Không cần nỗ lực cũng có thể thành công à? Hay bảo, có nỗ lực cũng không thể thành công?
Hữu Cầm Hoằng vừa tấu đàn vừa bảo:
- Sao cô xúc cảm nhiều như vậy, đấy chỉ là may mắn thôi mà.
- May mắn ư?
Như Ca đột nhiên âu sầu nói:
- Thế nhưng may mắn lại khó nắm bắt như vậy đấy!
- Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Như Ca nghe vậy, quay đầu lại tròn mắt nhìn y, nàng hỏi tiếp:
- Vậy nỗ lực có tác dụng gì không?
Hữu Cầm Hoằng vẫn chơi đàn, y cúi đầu đáp:
- Có khi có, có khi không.
Như Ca cười bảo:
- Câu nói rất chính xác: có khi có, có khi không! Nhưng ai mới biết được khi nào thì có khi nào thì không chứ?
Một lúc sau, nàng lại lắc đầu mà rằng:
- Thôi thì cứ nỗ lực, cho dù có không thành công cũng sẽ không hối hận.
Hữu Cầm Hoằng dường như bị câu nói của nàng tác động, y ngừng đàn, nhìn nàng gật gù:
- Cô nói có lý.
Như Ca nghe y tán đồng thì vô cùng cao hứng, cười tươi bảo:
- Cũng giống như ngài, vì luôn cố gắng luyện đàn, cho nên mới có thể trở thành Cầm Thánh vang danh thiên hạ!
Hữu Cầm Hoằng nhìn nàng đáp:
- Cô lầm rồi, ta không phải là Cầm Thánh.
- Sao chứ?” Nàng giật mình:
- Ngài không phải là Cầm Thánh ư?
- Ta chỉ là đệ tử của Cầm Thánh thôi.
Dưới tán tre rợp bóng xanh mướt. H ữu Cầm Hoằng trong trang phục trắng ung dung xuất thần, vô cùng thanh nhã. Như Ca thật sự không dám tin y không phải là Cầm Thánh. Nói vậy Cầm Thánh thật sự phải người như thế nào chứ? Nàng không khỏi ௱ôЛƓ lung suy tưởng.
Tiếng đàn tình tang.
Hữu Cầm Hoằng nhớ lại: - Năm ấy gặp được Cầm Thánh, ta chỉ mới mười hai tuổi. Cầm Thánh cả người vận y phục trắng muốt, tinh khiết hệt như tuyết trên đỉnh Thiên sơn, chói chang chẳng khác ánh mặt trời, khiến cho người ta thật sự không nhìn rõ được dáng vẻ của ngài.
Như Ca hiếu kỳ hỏi:
- Vậy cầm nghệ của người ấy so với ngài xuất sắc hơn chăng?
- Ta ngay cả một phần cũng không so được.
Nàng không tin.
Hữu Cầm Hoằng bật cười:
- Ít nhất, khi ngài tấu đàn thì cô tuyệt đối sẽ không lơ đễnh.
Như Ca đỏ mặt đáp:
- Ta đã xin lỗi rồi mà!
Hữu Cầm Hoằng mỉm cười khoan hòa.
Như Ca lẩm bẩm nói:
- Cầm Thánh… không biết ta có cơ hội được gặp mặt người này hay không…
Thời gian của nàng cũng không còn nhiều lắm.
- Mỗi năm Cầm Thánh sẽ đến Phẩm Hoa lầu một lần, nhẩm tính thời gian, xem ra cũng sắp tới rồi.
Giọng nói của Hữu Cầm Hoằng chứa đựng một nỗi mong chờ vô hạn.