Hai đôi môi chỉ chạm vào nhau rồi ʍúŧ qua ʍúŧ lại mà thôi, thậm chí còn chưa có mùi vị tình sắc gì, nhưng ngay cả hồn vía của Nhan Miêu cũng như bị hút đi mất, không tự chủ được mà ôm lấy cổ anh.
Chẳng những chủ động phối hợp, mà trong mười giây ngắn ngủi, tim còn đập tới mức nguy hiểm, Nhan Miêu mới tỉnh táo đươc môt chút bèn vội vàng lấy tay ấn lên má anh, cố gắng đẩy anh ra, lắp bắp nói: “… Em, em đói rồi”.
Tạ Tử Tu nhếch mép, ép sát lại mỉm cười cắn lên mũi cô: “Anh cũng đói”.
Nhan Miêu hoảng sợ biến sắc ngay lập tức: “A! ! ! Ý em không phải thế!”.
“Hả? Ý nào?”.
“Ý em là, bụng em thật sự đói lắm rồi!”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Anh cũng thế mà”.
“…”.
Tạ Tử Tu cười như có như không nói: “Suy nghĩ của em không trong sáng quá đấy”.
“!!!”
Cô mà lại bị loại người như Tạ Tử Tu đánh giá “không trong sáng” khi còn sinh thời?
Thế này không phải là chó chê mèo lắm lông sao?
“Nói ra hôm nay còn chưa ăn bữa chính, chúng ta thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm đi”.
Vừa nghe hai chữ “ăn cơm” từ miệng chủ nhân, Darwin liền sung sướng “gâu” một tiếng, chạy xộc vào phòng ngủ như một viên đạn, va rầm rầm làm lung lay cánh cửa.
Tạ Tử Tu gãi gãi tai Darwin: “Mày không cần chuẩn bị, chờ bọn tao gói thức ăn mang về cho mày”.
Hiếm khi Darwin không quấn lấy, không ồn ào như lần này, lại nhanh chóng tìm được chiếc dép khác có thể gặm được trong phòng ngủ, rồi kiên nhẫn cắn cắn, vờn quanh quanh.
Ngày 19 tháng 6 – 05:30 P.M
Phòng khách quán trọ gia đình Nhan Kí
Ra ngoài ăn cơm tối với người đàn ông này, đương nhiên Nhan Miêu phải ăn mặc ra tấm ra món. Nhưng dù cô có lòng trang điểm cấn thận, cũng không có thời gian và không gian – chắc chắn Tạ Tử Tu đang nhìn kim giây mà đợi.
Nhan Miêu đành phải nhanh chóng buộc tóc đuôi gà, mặc áo ba lỗ dáng dài sọc đen trắng, quần short ren màu kem, lại tìm đôi dép xỏ ngón có gắn đinh tán.
Tạ Tử Tu đợi cô trong phòng khách cũng mặc rất đơn giản. Áo phông màu kem, quần jean màu xám đậm, ống quần xắn lên một chút, đi đôi xỏ ngón bãi biển như cô.
Lần đầu tiên cô thấy Tạ Tử Tu thoải mái như thế này, thoải mái tới mức có phần trẻ hơn tuổi, có dáng của thiếu niên.
Tạ Tử Tu mở cửa phòng, nói: “Đi thôi”.
“Vâng…”.
“Đi quán ăn gần đây thôi nhé?”.
“Được ạ”.
Có thể đơn giản thuận tiện là tốt nhất, cô cứ cảm thấy ăn ở cửa hàng đồ nướng tự phục vụ năm mươi chín tệ mỗi người còn ngon hơn ăn ở nhà hàng ba sao Michelin, động một cái hai người đã ăn hết bốn con số, còn không cần phải căng thẳng thần kinh chú ý tới cái gọi là lễ nghi bàn ăn.
Ngày 19 tháng 6 – 06: 00 P.M
Cửa hàng đồ nướng
Ra khỏi nhà, hai người sánh vai nhau bước đi trên đường. Được hai bước, Tạ Tử Tu rất tự nhiên duỗi tay qua nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
Trong chớp mắt, Nhan Miêu như bị sét đánh trúng đầu, đầu óc trống rỗng, có lẽ đã cháy mất rồi, thế nên cô cũng không biết mình đi hết đoạn đường còn lại như thế nào.
Trong quán đồ nướng rất náo nhiệt, phải đợi một lát mới có chỗ ngồi cho hai người, trong lúc chờ đợi, Nhan Miêu cứ ngây ngây ra cho anh nắm tay, mặt mày đỏ lựng, không biết đi đâu.
Tới tận khi ngồi xuống, Tạ Tử Tu vẫn kéo tay cô, lúc lấy bộ đồ ăn mới thả ra, rồi lại thuận tay rút thực đơn đưa cho cô.
“Anh đi lấy, em muốn ăn gì?”.
Nhan Miêu thoáng hồi phục tinh thần, rồi lại kinh ngạc: “Hả?”.
Tự dưng không sai thư kí chịu khó chăm chỉ là cô đây đi chạy bàn? Tạ Tử Tu không sao chứ? Tạ Tử Tu không lấy quá nhiều thức ăn một lần, anh không phải người thích lãng phí, nhưng hiển nhiên anh cũng đánh giá thấp sức chiến đấu của Nhan Miêu.
Cô tay trái nướng tay phải ăn, còn có thể tận dụng cơ hội quét tương lên thịt đã trở mặt. Hai đĩa thịt bò tuyết hoa, hai đĩa thịt vai bò, một đĩa tôm sống được bày lên, chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Từ trước tới nay khi Nhan Miêu ăn đều rất hăng hái, vui sướng tự nhiên, đặc biệt đây còn là tự phục vụ, có thể ăn bao nhiêu cũng được, cô càng phải dốc hết sức lực, thả cửa một phen!
Cứ ăn tới lúc phải dựa tường mới đứng lên được, Nhan Miêu mới hài lòng dừng lại, thở ra một hơi dài.
Lúc này cô mới nhớ tới vị hôn phu đang ngồi đối diện mình: “Á, anh ăn no chưa?”.
Hình như phần lớn thời gian anh đều chạy đi chạy lại giữa chỗ ngồi tầng trên và bàn thức ăn ở tầng dưới phải không nhỉ?
Tạ Tử Tu một tay chống cằm, mỉm cười đáp: “Đương nhiên”.
Nhan Miêu chột dạ “À” một tiếng, sau đó ngượng ngập nói: “Em, em đi thanh toán”. Cô đồng ý cung cấp phục vụ bao ba bữa cơm, Tạ Tử Tu cũng đã để tiền ăn vào ngăn kéo của cô từ lâu, dĩ nhiên cô phải chịu trách nhiệm đồ ăn thức uống của khách trọ rồi.
Tạ Tử Tu cũng không phản đối, nói: “ừ, thế em đi đi”. Nhan Miêu vừa mới đứng dậy, đã thấy anh rút ví tiền từ trong túi quần jean ra, nhét vào tay cô: “Này, cầm lấy”.
Nhan Miêu ngơ ngác nói: .. Hả?”.
“Không phải em muốn đi thanh toán à?”.
Trong sự hoảng hốt cực độ, Nhan Miêu mơ mơ hồ hồ cầm ví tiền của Tạ Tử Tu rồi đi.
Lúc do dự rút tiền ra thanh toán hóa đơn, Nhan Miêu càng nghĩ càng thấy vô lý, không phải Tạ Tử Tu thích lợi dụng cô nhất, thích rút ruột cái ví tiền còm cõi đáng thương của cô nhất sao? Sao lại đưa ví tiền của mình cho cô đi thanh toán?
Mà, việc này với việc anh ta chi tiền mời cô đi ăn, cũng không hoàn toàn giống nhau.
Thứ cảm giác có chút kỳ lạ, khó nói nên lời này rốt cuộc là gì chứ?
Cuối cùng lại là Tạ Tử Tu nắm tay cô, thong thả đi bộ về nhà.
Từ lúc nãy trong đầu Nhan Miêu đã hỗn loạn, tới bây giờ, cuối cùng cô cũng bắt đầu phát giác Tạ Tử Tu không giống trước đây.
Về cơ bản mà nói, Tạ Tử Tu vẫn là Tạ Tử Tu ấy, nhưng hình như lại không phải là Tạ Tử Tu trước kia, rốt cuộc là khác chỗ nào nhỉ?
Ngày 19 tháng 6 – 09:40 P.M
Phòng khách nhà trọ gia đình Nhan Kí
Về tới nhà, Tạ Tử Tu đặt thức ăn ở góc tường cho Darwin, Darwin vui vẻ nhào tới ôm bát ăn, bắt đầu gặm gặm trông rất nhiệt tình tha thiết.
Dù cơ bản là Darwin không thể chiếm chỗ của hai người bọn họ, nhưng trong nhà có thêm một người, khó tránh khỏi việc chật chội, quay người là có thể ᴆụng vào nhau.
Ví dụ như, sofa chỉ rộng có thế. Tạ Tử Tu đang nằm trên ấy, nếu Nhan Miêu muốn ngồi vào chỗ cũ của mình xem ti vi, thì chỉ có thể chọn cách đặt ௱ôЛƓ lên trên mặt anh.
Nhan Miêu đang nghĩ ngợi thì thấy Tạ Tử Tu ngẩng đầu lên, chừa ra một chỗ trống, mỉm cười ra hiệu cô qua đó ngồi.
“Qua đây”.
Nhan Miêu vừa ngồi xuống, anh bèn nhân thể gối đầu lên đùi cô thoải mái.
“…”. Thế này cũng hưởng thụ quá nhỉ.
Làm gối thịt người như thế được một lát, Tạ Tử Tu thì nằm rất sung sướng, cô thì ngay cả tai cũng đỏ lên, chỉ có thể nói: “Em, em mệt rồi”.
Tạ Tử Tu nói xuôi theo: “Thế đi ngủ đi”.
“Vâng”.
“Đúng rồi, tối nay anh cũng ngủ ở phòng ngủ nhé”.
“!!!!”
“Anh không có ý khác. Chỉ là, nói thật thì dù là anh hay em, cứ ngủ ở sofa lâu dài thì cột sống sẽ có vấn đề mất”.
Nhan Miêu lắp bắp: “Nhưng, nhưng mà, em không quen lúc ngủ có người ở bên cạnh”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Dù sao em cũng phải quen lúc ngủ có anh ở bên cạnh đi”.
“…”.
“Em đã nhận lời cầu hôn của anh rôi, sau này phải cùng sống trong một nhà đó, không phải à?”.
“…”.
Ngày 19 tháng 6 – 10:36 P.M
Phòng ngủ của khách trọ quán trọ gia đình Nhan Kí
Tới giờ đi ngủ, Nhan Miêu cẩn thận bò lên giường, Tạ Tử Tu cũng chỉ nằm ngoan ngoãn ở bên kia giường, tư thế rất thả lỏng.
Nhan Miêu có chút căng thẳng, nhưng trước khi nằm xuống vẫn tắt đèn rồi nói: “Chúc ngủ ngon”.
Trong bóng tối cảm giác Tạ Tử Tu xích lại, vươn cánh tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cái ôm của anh dành cho cô là cái ôm bình thường, không có ý tán tỉnh, rồi hôn lên mặt cô
“Ngủ ngon”.
Chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng, thoáng cái mặt mũi Nhan Miêu đã đỏ lựng lên.
Rồi sau đó hai người tựa sát vào nhau ngủ suốt đêm…
Chẳng có gì xảy ra… = =
Ngày 20 tháng 6 – 07:55 A.M
Phòng ngủ cho khách quản trọ gia đình Nhan Kí
“Chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng.. .= =”.
Nhìn Tạ Tử Tu đứng dậy đi rửa mặt, Nhan Miêu thực sự lâm vào cảnh u sầu tới tột cùng.
ngủ trên một chiếc giường, nhưng nếu chẳng xảy ra chuyện gì, thì hoặc là nữ xấu tới mức người ta không ra tay nổi, hoặc là nam có vấn đề sinh lý sao?
Đừng nói xảy ra chuyện gì, ngay cả mó máy chân tay Tạ Tử Tu cũng không làm, từ đầu chí cuối đều là hình mẫu chính nhân quân tử, mô phạm, điển hình! So ra, cô mới là kẻ một bụng toàn suy nghĩ xấu xa.
Nhưng khả năng Tạ Tử Tu là chính nhân quân tử còn thấp hơn khả năng cô là đứa nhìn không lọt mắt. = =
Nhan Miêu chỉ có thể ủ rũ tự kiểm điểm, chắc là cô ăn mặc không hấp dẫn người ta. Đi làm mặc đồ OL, Tạ Tử Tu nhìn chán rồi, ở nhà mặc đồ thoải mái, hiển nhiên anh không có hứng thú.
Thế nên lúc thay đồ từ phòng ngủ đi ra rất quan trọng, Nhan Miêu chọn một chiếc váy mua cùng với Thư Cán, váy liên thân phối màu theo phong cách trường học ở Anh.
Nền váy màu tía, sọc đỏ viền trắng, nhìn qua rất có vẻ trong sáng của học sinh. Mà cả trước và sau lại đều là cổ chữ V rộng, áo cộc tay, tự nhiên tôn lên dáng người tinh tế, chất vải mềm mai, lai thêm đô rủ khá tốt, vừa khéo che đươc đùi, trên dưới đều lộ ở chỗ phù hợp, cảm giác rất ngây thơ, Nhan Miêu kiểm tra mình trong gương một lần nữa, chắc chắn chiếc váy này hợp, đẹp, không còn gì sai sót, mới hít một hơi, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ngày 20 tháng 6 – 08:35 A.M
Phòng khách quán trọ gia đình Nhan Kí
Tạ Tử Tu đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đợi cô cùng ra phố, ngoảnh lại thấy Nhan Miêu, liền “phụt” một tiếng phun luôn ngụm trà ra ngoài.
“…”.
Chẳng đợi Nhan Miêu phản ứng, anh đã đứng dậy, xua tay liên hồi.
“Không được không được, tuyệt đối không được”.
“…”.
“Không thể mặc thế này được, hoàn toàn không được”.
“Sao không được?”.
Tạ Tử Tu ho một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử, rồi nói: “Không hợp”.
“…”.
Nhan Miêu quay lại phòng ngủ, nhanh chóng thay áo phông quần jean đơn giản tới không đỡ nổi, rồi quay ra: “Thế này đã hợp chưa?”.
Tạ Tử Tu đáp: “Đương nhiên”.
“Ừ, thế đi thôi”.
Tạ Tử Tu lại ho thêm tiếng nữa: “Chờ lát đã, đợi anh, uống hết trà đã”.
“Ừ”.
Nhan Miêu cứ cúi thấp đầu suốt, mặt cô vẫn còn nong nóng, dường như ngụm trà ấy phun thẳng vào mặt mình.
Rốt cuộc Tạ Tử Tu thích gì ở cô?
Thậm chí, anh ấy thực sự đang thích cô sao?
Đối với Tạ Tử Tu mà nói, cô không có sức hấp dẫn, ngay cả ngủ chung trên một chiếc giường hết đêm cũng không có chuyện gì, tính lấy sắc đẹp ra dụ dỗ cũng chỉ nhận được lời bình “không hợp”.
Giá trị của việc anh chọn cô rốt cuộc nằm ở chỗ nào chứ?
Vì cô dễ bắt nạt, chịu khó chăm chỉ, chẳng khác nào thuê một cô bảo mẫu kiêm người làm công theo giờ, hơn nữa còn quấn lấy anh không rời xa, tuyệt đối sẽ không cắm sừng anh?
Đỗ Duy Duy xinh đẹp xuất sắc như thế, có lẽ anh là con chim sợ cành cây cong, cho nên mới chọn người như cô, để được an tâm?
“Tại sao cầu hôn với em?”. Câu nói này, trong khoảng thời gian này, cô đã nghĩ trong lòng cả trăm ngàn lần, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Cô sợ Tạ Tử Tu không trả lời được, hoặc lấp liếm cho qua, hoặc cho cô câu trả lời cô sợ.
Nỗi bất an này tích tụ tới cực điểm, khiến người ta hít thở khó khăn.
Tạ Tử Tu thu lại dáng cười, cúi đầu ngắm kĩ nét mặt cô: “Sao thế?”.
“Không sao cả”.
“Đâu có”.
Tạ Tử Tu vươn tay vén tóc mái cô lên, áp bàn tay vào trán: “Khó chịu hả?”.
“…. Không sao hết”.
Tạ Tử Tu cũng không hỏi thêm, chỉ ôm mặt cô, nhìn cô.
Nhan Miêu biết mình dưới ánh măt như nhìn thấu tất cả ấy, mắt mũi đã đỏ lên không có tiền đồ ấy, rồi cả nước mũi cũng chảy ra.
Đáng ghét, còn có thể thảm hại yếu đuối hơn được nữa không?
Lúc này cô nên đấm bay Tạ Tử Tu, rồi giẫm một chân lên người anh ta, hung hăng chất vấn “Anh nói rõ cho tôi!” mới phải.
Im lặng một lát, Tạ Tử Tu nhướn mày: “Nói đi. Em không phải là người thẳng thắn nhất à?”.
“…”.
“Có chuyện mà giấu cũng phải trừ tiền lương”.
“…=_=”.
Phải qua một lúc, Nhan Miêu mới có thể thanh được cổ họng, mở miệng nói: “Tại sao anh, muốn cầu hôn em?”.
Tạ Tử Tu rõ ràng là giật mình, “Hả?” một tiếng.
“Anh thật lòng muốn cầu hôn chứ?”.
“…”
“Anh thích em ở điểm nào?”.
Nếu Tạ Tử Tu nói mấy câu qua loa kiểu “Thích nội tâm của em, thích tâm hồn của em” gì đó, cô có thể thực sự không kìm được mà đánh anh.
May mà Tạ Tử Tu chỉ hơi nhướn màu hỏi lại: “Sao lại hỏi thế?”.
“Cái khác em không biết. Thế nhưng, thích một người, là sự hấp dẫn giới tính, không phải đó là cơ bản nhất sao? Không thì căn bản là em không có sức hấp dẫn với anh, ngay cả ngủ chung một giường cũng không xảy ra chuyện gì. Anh không cảm thấy, thực ra em không phải là người mà anh muốn sao?”.
Tạ Tử Tu lặng đi một hồi, đáp lại bằng sắc mặt rối rắm: “Thế là, em hy vọng có thể xảy ra chuyện à?”.
Nhan Miêu ấm ức xấu hổ suýt nữa bật khóc: “Em không nói thế!”.
Tạ Tử Tu thở ra môt hơi dài, rồi mỉm cười nói: “Thực ra anh trai em nói rất đúng, đàn ông đều là cầm thú, bên ngoài có một lớp da người mà thôi”.
“…”.
“Chỉ là lớp da người của anh chất lượng rất tốt, dùng bền lại khá lâu. Hơn nữa anh không muốn dọa em chạy mất”.
“…”.
Tạ Tử Tu lại mỉm cười: “Em thật sự muốn biết sức hấp dẫn của bản thân mình à?”.
Nhan Miêu dưới nụ cười không chính không tà kia của anh, còn chưa kịp run rẩy thì đột nhiên bay lên, bị anh vác trên vai.
“!!!!!”
Ngày 20 tháng 6 – 08: 50 A.M
Phòng ngủ của quản trọ gia đình Nhan Kí
Có lẽ Darwin cảm thấy đây là khởi đầu cho một trò chơi cực vui, thế nên sung sướng theo vào trong phòng ngủ. Tạ Tử Tu thả Nhan Miêu đang quẫy đạp lộn xộn trên giường, quay đầu nói: “Darwin, ngoan, hôm nay mày ra ngoài trước đi”.
Darwin vẫy đuôi thất vọng, nhìn hai người rõ ràng đang quấn lấy nhau mờ ám trên giường, vẻ mặt “tại sao lại không cho tôi chơi”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Nếu mày ngoan, nhanh thôi sẽ có một người bạn nhỏ rất đáng yêu chơi cùng mày, không phải mày thích thế nhất à?”.
Darwin ôm giấc mơ hạnh phúc ấy thật, vui vẻ chạy ra ngoài. Để lại Nhan Miêu ở đó suýt nữa đứt khí bỏ mình: “Đâu ra người bạn nhỏ, anh lại lừa nó, anh.. .”.
“Hả? Anh không lừa nó”.
“…Em Gi*t anh!!!!”
Khi Darwin ở phòng khách ôm giấc mộng “đợi trong nhà có người bạn nhỏ” tuyệt đẹp và một cuộn giấy để chơi, hai người trong phòng ngủ hãy còn đang giằng co.
“Em nóng không?”.
Nhan Miêu giãy giụa đã toát hết mồ hôi, thở hổn hển đáp: “Nóng lắm…”
“Thế giúp em ૮ởเ φµầɳ áo ra nhé”.
Nhan Miêu vội vàng túm chặt lấy cổ áo mình: “Không, em không nóng chút nào hết, em rất lạnh!”.
“Lạnh à? Thế anh ôm em nhé”.
“…”.
Ngày 20 tháng 6 – 11:25 A.M
Phòng khách quản trọ gia đình Nhan Kí
Điều khiến Darwin chán nản là khi chủ nhân mở cánh cửa phòng ngủ ra, chẳng có người bạn nhỏ nào cả, trong lòng anh ta chỉ có Nhan Miêu mà thôi.
Đáng tiếc tiếng lòng khi nó ai oán quấn lấy chân hai người vòng qua vòng lại, không ai hiểu được.
Nhan Miêu cứ lấy tay che mặt, cô thực sự không dám đối mặt với ánh mắt trong sáng của Darwin.
Tại sao chủ nhân của chú Labrador thuần khiết như thế này lại là cầm thú chứ?
“Sao anh muốn cầu hôn với em?”.
Hình như Tạ Tử Tu có chút bất ngờ: “Em muốn biết thật à?”.
“Vâng”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Vì muốn em thành cô Tạ”.
“…=_=”.
Hình như không có tính logic trong câu trả lời này.
Tạ Tử Tu nghiêm túc đáp: “Lý do anh cầu hôn với em, cũng giống lý do em nhận lời cầu hôn của anh”.
“…”.
“Chính là đơn giản như thế”,
“…”.
“Em đã hiểu chưa?”.
Nhan Miêu vẫn che mặt, trừ việc cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác, cũng là vì gò má cô quá nóng.
Rồi sau đó cô nghe Tạ Tử Tu nói: “Đúng rồi, chúng ta coi như chính thức sống chung một nhà rồi…”.
“Ví tiền của anh em cũng cầm rồi, tiền tiêu cũng để trong ngăn kéo”.
“…”.
“Cảm giác làm cô Tạ nắm giữ quyền lực kinh tế không tồi chứ nhỉ?”.
“…”.
“Thế thì sắp xếp thời gian làm thủ tục kết hôn thôi?”.
“!!!!”
“Hả? Em kinh ngạc quá à? Chúng ta đều là cô nam quả nữ sống cùng một nhà rồi, nếu không nhanh chóng kết hôn, nói ra anh bị mất danh dự thì làm sao đây?”.
“!!!!”. Anh có danh dự à?
“Dù sao em cũng phải chịu trách nhiệm, không thì em cứ trả phí thiệt hại tinh thần, thiệt hại danh dự, đương nhiên còn thiệt hại thân thể nữa, tổng cộng là.. .”
“!!!!!”. Cái này còn nhiều hơn tiền thuê
Nhan Miêu nghĩ trong nỗi căm giận khóc không ra nước mắt, bẫy, từ đầu tới cuối chính là một cái bẫy, cô không muốn làm ăn với đồ gian thương Tạ Tử Tu nữa!!.