“…”.
Tay chân Nhan Miêu chợt trở nên lúng túng, cô không nhìn được, nhưng cô biết nhất định mặt mình đã đỏ bừng lên rồi.
“Lừa, lừa người!!!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Tính ra thì anh mới là người chưa từng nói dối chứ”.
“…”.
“Hôm nay anh rất vui vì em đã tới, còn mặc bộ xường xám này nữa”.
Nhan Miêu chỉ có thể nghĩ, có giới hạn đỏ mặt không nhỉ? Chẳng lẽ vẫn còn có thể tiếp tục đỏ được nữa sao?
Hai tay Tạ Tử Tu đặt lên eo cô, chỉ nhẹ nhàng đã ôm trọn cả vòng eo.
Nhan Miêu đột nhiên thấy chuyện này không thích hợp lắm.
Cô ngồi trên người Tạ Từ Tu, níu lấy иgự¢ áo sơ mi của anh ta, vày vò áo quần người ta loạn cả lên, Tạ Tử Tu vẫn ôm chắc eo cô, mỉm cười nhìn cô.
Nhan Miêu bèn lắp bắp: “Đừng, đừng làm loạn, tôi, con người tôi, rất bảo thủ đấy”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Hả, sao khéo thế, anh cũng vậy”.
Nói lung tung! Từ trong ra ngoài anh có chỗ nào giống người bảo thủ chứ!
“Anh, anh mau về đi!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Em sợ gì chứ”.
“Tôi… tôi không sợ”.
Không thể mềm yếu trước mặt anh ta được!
“Thế nếu em không sợ, mà cũng nhận nhẫn rồi, anh còn cần về nhà sao?”.
“…”.
Nhan Miên rối hết cả lên, không biết nên làm gì mới được, trước nụ cười đùa cợt đó của anh ta, chỉ có thể nói cứng một câu: “Không, không được đâu!! Không thì tôi trả nhẫn lại cho anh là được rồi!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Đồ ngốc”.
“…”.
Đôi môi đột nhiên bị hôn một cái, trên trán lại bị 乃úng một cái siêu mạnh, Nhan Miêu nhất thời cũng không biết trong hai hành động đó, cái nào đáng đánh hơn, chỉ có thể giơ một tay lên bưng trán, tay kia che lại môi: “Đáng ghét…”.
“Anh về đây, ngủ ngon nhé”.
“… Ngủ ngon”.
Nhan Miêu dõi theo bóng hình cao lớn kia xuống cầu thang, biến mất ở chỗ rẽ, lòng nghĩ thầm, thảm rồi, cô phải giải thích tất cả những chuyện này rõ ràng theo trật tự có đạo lý có bằng chứng với Thư Cán – người đã nghe vô số lời nói xấu về Tạ Tử Tu, với anh trai – người không đội trời chung, có tôi không có hắn với Tạ Tử Tu, còn cả với Đỗ Duy Duy – hôn thê cũ của Tạ Tử Tu, như thế nào đây?
Chi bằng cứ giả vờ như chẳng có gì xảy ra trước, rồi viết một cuốn tự truyện dài, từng từ thấm đẫm máu và nước mắt thôi.
The End
Những chuyện ngoài lề
Nickname
Điều tra nhỏ: nickname người yêu đặt cho bạn trong di động của anh ấy là gì?
Trả lời điều tra:
Hiển thị cuộc gọi đến trên di động của Từ Vĩ Trạch là “Gấu Cán bảo bối”.
Của Nhan Tử Thanh là “Nữ thần đại nhân”.
Của Tạ Tử Tu…
Nhan Miêu len lén mở di động của chàng sếp, trên màn hình nhảy ra hai chữ to tướng.
“Cô ngốc”.
“…”.
Cãi nhau
Nhan Miêu ghét cãi nhau với Tạ Tử Tu nhất, vì khuôn mẫu thường thường đều như sau: “Anh là lợn!”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Lợn là em”.
Nhan Miêu tức điên: “’Không cho đảo câu kiểu đó! Nếu đã cãi nhau rồi, anh thành tâm chút được không hả!”.
“Được rồi, lại lần nữa đi”.
“Anh là đầu lợn!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Em là đầu lợn!”.
“Hu hu hu hu hu hu hu hu hu…”.
Có thể có kiểu cãi nhau nào ít tốn sức hơn kiểu này không?
Ngoại truyện: Quán trọ gia đình Nhan Kí
Rốt cuộc tại sao Tạ Tử Tu muốn đính hôn với cô?
Thật là vì yêu sao?
Anh ấy có thể yêu cái gì ở cô chứ?
Cô sống chung với anh, vậy có thể là cuộc sống như thế nào đây?
Thực ra cô không có lòng tin đối với Tạ Tử Tu và bản thân mình.
Ngày 18 tháng 6 – 06:25 P.M
Bên ngoài căn phòng trọ nhỏ của Nhan Miêu
Nhan Miêu nhìn chằm chằm một người một chó ở ngoài cửa. Người đàn ông tay xách va ly hành lý, mỉm cười cúi đầu nhìn cô, chú chó Labrador miệng ngậm va ly hành lý, vẫy đuôi ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh… bọn anh, chắc chắn muốn tới ở nhờ à?”.
Tạ Tử Tu trịnh trọng gật đầu: “Đúng thế”.
Nhan Miêu duy trì tư thế bảo vệ cửa nẻo của mình: “… Tại sao?”.
Tạ Tử Tu cũng duy trì nụ cười của mình một cách nhã nhặn: “Anh đã nói rồi, nhà anh bị ngấm nước, sàn nhà tường nhà cần phải sửa lại, mất nhiều thời gian lắm”.
Nhan Miêu vẫn giữ nguyên hình chữ đại chắn cửa: “Nhưng mà, anh có thể tới chỗ khác ở mà”.
Tạ Tử Tu rất nhẫn nại: “Khách sạn không cho đem theo vật nuôi”.
“Ùm, đương nhiên Darwin có thể ở lại chỗ em, em chăm sóc nó cũng tiện, anh thì… đi khách sạn đi”.
Tạ Tử Tu nói: “Ừ, anh không ngại tới Hilton ở đâu, một ngày cũng chỉ có mấy vạn tệ thôi, ở hai tuần, anh nghĩ, cái này chắc phải…”.
Bên tai Nhan Miêu lập tức vang lên tiếng “ting ting ting” của máy thu ngân, nhanh chóng tính giá cả giúp anh: “Anh thế này lãng phí quá đi!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Thế à?”.
Nhan Miêu ruột đau như cắt: “Anh nghĩ thử xem, phần lớn thời gian một ngày anh đều ở công ty, hoặc là trên đường tới công ty. Thời gian ở khách sạn thực sự sẽ không quá mười tiếng, tính trung bình một tiếng hết mấy trăm tệ, giá này còn hơn lương một giờ của khối người rồi…”.
Tạ Tử Tu lại mỉm cười: “Nhưng đó là khoản cần chi mà”.
“…”.
“Hay là, nếu em đồng ý cho anh thuê phòng, anh cũng có thể trả tiền thuê cho em ngang với giá thị trường”.
“…”.
“Cũng cứ coi như nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài đi”.
“…”.
“Chúng mình là vị hôn phu vị hôn thê rồi, ở cùng một nhà với nhau cũng có gì bất hợp lý đâu”.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Nhan Miêu vẫn không tránh khỏi việc nguời ૮ɦếƭ vì của, yếu ớt nói: “Nhưng mà, em chỉ có một phòng ngủ thôi, không có phòng cho anh thuê…”
Tạ Tử Tu rất thoải mái: “Ừm, không sao, anh có thể ngủ ở phòng khách”.
“Phòng khách?”.
Nhan Miêu nghĩ một lát, phòng khách nhỏ nhà cô, đúng là có một cái ghế sofa dài thật. Tưởng tượng ra cảnh Tạ Tủ Tu nằm lên đó, nếu cuộn chân anh lại, bẻ gập đầu đi, có lẽ có thể miễn cưỡng nằm vừa được.
Nội tâm Nhan Miêu lại đấm đá loạn một hồi, cuối cùng nói một cách oai phong lẫm liệt: “Thế này nhé, em ra phòng khách ngủ, phòng ngủ để cho anh”.
Tạ Tử Tu nhướn mày; “Thật à? Đãi ngộ tốt thế cơ à?”.
Nhan Miêu vỗ иgự¢: “Đương nhiên”.
Bàn chuyện làm ăn thì phải có đạo đức, chú trọng chất lượng phục vụ. Để khách thuê phòng ra ngủ ở sofa ngoài phòng khách, việc này không nhân đạo lắm.
Ngày 18 tháng 6 – 06:40 P.M
Phòng ngủ quán trọ gia đình Nhan Kí
Tạ Tử Tu mang theo Darwin và hành lý, chính thức vào ở “quán trọ gia đình Nhan Kí”.
Trang thiết bị ở căn nhà trọ tồi tàn này, hiển nhiên có phi ngựa cũng không theo kịp khách sạn năm sao, thế nên chỉ có thể bù đắp thật nhiều ở phần phục vụ, vì vậy Nhan Miêu chủ động gánh vác nghĩa vụ giúp khách trọ chỉnh trang phòng ốc và hành lý.
“Ga gối chăn em thay bộ mới cho anh rồi đấy, đảm bảo giặt giũ hàng tuần”.
Tạ Tử Tu nhìn cái gối màu hồng Hello Kitty trên giường như đang suy xét: “Ừ…”.
“Điều khiển điều hòa nhiệt độ ở đây, cái này hơi cũ một chút, cho nên có khi phải ấn vài lần, nhưng cũng đừng ấn nhiều lần quá…”.
“…”.
“Anh đang tìm công tắc đèn sao? Ở phía sau chiếc gương đứng ấy. Khi tắt đèn anh chỉ cần thò tay vào là được rồi, nhưng phải cẩn thận kẻo làm đổ gương đấy”.
Tạ Tử Tu làm quen với kết cấu căn phòng ngủ nhỏ tới đáng thương của cô, rồi hỏi: “Đồ của anh phải để ở đâu?”.
“Đồ?”.
Tạ Tử Tu chỉ chỉ vào va ly hành lý dưới chân: “Ví dụ như quần áo đồ đạc”.
Đúng thật, cũng không thể để anh ấy ngày nào cũng phải rút áo sơ mi và bộ vest đầy nếp nhăn vì bị ép trong va ly ra mặc được.
Nhan Miêu dọn dẹp lại tủ quần áo của mình một hồi, ép nén rồi lại nén ép, cuối cùng cũng chừa ra một khoảng cho Tạ Tử Tu.
“Áo khoác treo ở đó, áo sơ mi đặt ở bên này… cà vạt… quần… tất… giày…”. Nhan Miêu càng thu dọn, càng cảm thấy chuyện này đúng thật là tu hú chiếm tổ chim khách, “Đáng ghét… đồ của anh cũng nhiều quá đấy!”.
“Nhiều à?”. Tạ Tử Tu vô tội đáp, “Đây toàn là đồ dùng cần thiết thôi”.
“…”.
Nhan Miêu chán nản nhìn tủ quần áo bị nhồi nhét hỗn loạn. Căn nhà trọ này phải chứa một vị chủ nhà, thêm một vị khách trọ tới sống, thật đúng là chật chội quá thể.
Tiền thuê nhà thật không dễ kiếm.
Giúp Tạ Tủ Tu sửa soạn phòng ngủ xong xuôi, chuẩn bị chỗ ngủ cho Darwin được rồi, Nhan Miêu với tư cách một cô chủ cho thuê nhà hoàn toàn nghiệp dư, bắt đầu vắt óc suy nghĩ khách trọ còn cần phục vụ gì: “Đúng rồi, anh còn chưa có bàn chải khăn tắm, em đi siêu thị mua”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Cùng đi đi”.
“Em đi là được rồi”. Cung cấp đồ dùng thường ngày hoàn toàn là trách nhiệm của nhà trọ.
“Ùm, anh lái xe sẽ tiện hơn. Nhân tiện xem anh còn cần thứ gì, mua một lần cho xong, khỏi phải chạy đi chạy lại”.
Ngày 18 tháng 6 – 07:30 P.M
Siêu thị gần nhà trọ của Nhan Miêu
Trong siêu thị to như thế, hai người đẩy xe mua hàng, qua qua lại lại giữa những gian hàng hồi lâu không hề có năng suất.
“Khăn tắm một cái… khăn mặt một cái… khăn lau chân một cái… khăn lau tóc một cái…”.
“…”.
“Bông tắm cũng cần một cái”.
“…”.
“Ah, còn dép lê cho anh!”.
“Cốc uống nước, cốc đánh răng…”.
“…”
“Đúng rồi, còn phải mua dao cạo râu, kem cạo râu nhỉ?”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Đúng rồi”.
Lấy lọ nước súc miệng theo nhãn hiệu Tạ Tử Tu chỉ định từ trên giá xuống thả vào xe mua hàng, Nhan Miêu lại nghĩ, khách sạn năm sao đều đặt hoa quả và chocolate đầu giường miễn phí cho khách, thế nên quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh muốn ăn hoa quả gì không?”.
“Dưa Hami(*) đi”.
(*) Dưa Hami hay còn gọi là dưa vàng Hami, dưa tuyết, có nguồn gốc từ Tân Cương, Trung Quốc.
“Có ăn kem không?”.
“Có”.
Không mua thì không biết, mua một cái thì giật cả mình, Nhan Miêu giờ mới phát hiện, trong nhà chỉ thêm một vị khách trọ mà có nhiều nhu cầu nhỏ nhặt đến thế, mấy thứ linh tinh lang tang toàn đồ bé bé, thế mà cũng chất đầy nửa xe hàng.
Chi phí làm chủ cho thuê nhà cũng cao quá đấy!
Ngày 18 tháng 6 – 08:30 P.M
Phòng khách quán trọ gia đình Nhan Kí
Về tới nhà, Nhan Miêu nằm bò lên bàn làm việc, cầm tờ hóa đơn be bé của siêu thị ra chăm chỉ chép vào sổ.
“Dưa Hami mười ba tệ rưỡi, kem sáu mươi tệ! Dép lê mười lăm tệ…”.
Đúng là càng chép càng đau lòng.
Thế mà Tạ Tử Tu ở phòng khách còn hỏi: “Nhà em không có kênh bóng đá à?”.
Nhan Miêu đành bỏ giấy 乃út xuống, ra ngoài kiểm tra: “Bóng đá? Không rõ lắm…”.
Bản thân Nhan Miêu căn bản không cần ti vi, cô có máy tính và mạng là đủ rồi, chương trình nào trên mạng chẳng có, hơn nữa còn có thể tua nhanh và dừng lại.
Cho nên ti vi trong nhà vẫn là loại cổ lỗ sĩ chủ nhà để lại cho, màn hình nhỏ muốn ૮ɦếƭ, ngồi xa một chút là không thấy phụ đề. Mỗi lần Thư Cán tới chơi, muốn xem chương trình trực tiếp đều phải bưng một cái ghế nhỏ ra, dán sát mặt vào màn hình.
Nhan Miêu vày vò cái ti vi một hồi lâu, cuối cùng hạ kết luận: “Không có kênh bóng đá”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Tất cả chỉ có mấy kênh này à?”.
“…Vâng”.
Hoạt động giải trí của khách thuê rõ ràng là không đươc đảm bảo rồi.
“Ừ, không phải em nói, ở đây em bao ngày ba bữa, bao bữa khuya, còn cung cấp ti vi và mạng à…”.
“Truyền hình cáp đắt lắm…= =”
Tạ Tử Tu “à” một tiếng, thế rồi cũng không dấn thêm bước nữa bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng của mình, chỉ bỏ điều khiển ti vi xuống, rồi sau đó nhẫn nhịn chịu đựng coi bộ phim đạo đức gia đình cũ rích đang chiếu.
Dáng vẻ chói lóa cả mắt của anh, trong vòng vây của căn nhà trọ tồi tàn, ghế sofa cũ rích, ti vi nhỏ xíu, chương trình nhạt nhẽo, càng lộ rõ sự chênh lệch khác biệt, thậm chí còn nổi lên vẻ đáng thương rõ rành rành.
Nhan Miêu dưới sự khiển trách của lương tâm, cuối cùng đành phải nói: “… Được rồi, mai em đi đăng kí kênh bóng đá. = =”.
“Thế thì anh còn muốn cả kênh golf, tennis và đua xe”.
Anh ta thực sự không khách sáo chút nào, hoàn toàn xem như ở nhà!
Hai người vừa xem ti vi, vừa ăn hết sạch dưa Hami và kem cô mua, rồi sau đó đại gia Tạ Tử Tu muốn đi tắm. Nhan Miêu chuẩn bị khăn tắm, dép lê chu đáo cho khách trọ, nhân tiện giới thiệu cho khách những điều chú ý khi sử dụng phòng tắm.
Ngày 18 tháng 6 – 08:50 P.M
Phòng tắm quán trọ gia đình Nhan Kí
“Nước nóng ở bình nóng lạnh này chỉ đủ tắm trong nửa tiếng, nếu trong nửa tiếng anh không tắm xong, thế thì chỉ còn nước lạnh thôi”. Dùng tạm vẫn được.
“…”.
“Đúng rồi, trước khi tắm nhớ cầm cái khăn này, đặt lên nắp bồn cầu. Không thì nước từ vòi hoa sen làm ướt bệ ngồi mất”.
Diện tích nhà tắm quá nhỏ cũng hết cách.
“…”
“À, còn nữa, khóa cửa phòng tắm hỏng rồi, cho nên mới mang băng dính ra dán nó lại. Nhưng anh yên tâm đi, cửa vẫn có thể đóng được”.
Cô trước giờ vẫn sống một mình, phòng tắm có khóa hay không chả có gì khác biệt. Sửa khóa gì thì cũng cần tới tiền, có thể giảm thì cứ giảm thôi.
“…”.
“Anh còn hỏi gì nữa không?”.
Tạ Tử Tu thở hắt ra, nhìn tấm gương cũ có vết nứt trên tường nhà tắm: “Không”.
Sau khi miễn cưỡng chịu đựng tắm gội xong xuôi, Tạ Tử Tu kéo tấm thân còn hơi nước, đầu tóc ướt rượt đi ra.
Vì lý do nhập gia tùy tục, Tạ Tử Tu cũng quăng cái áo ngủ Emporio Armani của mình đi, chỉ có thể mặc một cái áo phông màu xám nhạt rộng rãi giản đơn, quần đi biển màu xám đậm dài tới đầu gối, dép xỏ ngón màu đen, tay cầm một cái khăn lông to có in hình superman – cả người từ trên xuống dưới đều do một tay Nhan Miêu chọn lựa, đồ của siêu thị.
Nhưng một loạt đồ giảm giá, chất lượng chẳng có gì đáng nói, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh, anh chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng rãi đơn giản thế này, ngồi ở kia tùy tiện lau tóc, vẻ đẹp trai rất phóng khoáng rất thoải mái.
Trong thoáng chốc, cuộc sống của anh trở nên rất gần gũi, không còn là Tạ Tử Tu tít tắp trên cao, không với tới được như trước kia.
Cũng không phải lần đầu tiên Nhan Miêu thấy dáng vẻ lúc mới tắm gội xong của anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trong nhà cô với vẻ hiền lành lại thoải mái như thế, không khỏi khiến cho người ta có cảm giác kì lạ. Tựa như anh đi ra từ bức tranh trên tường, bước vào cuộc sống của cô.
Tạ Tử Tu lau tóc xong, gương mặt đẹp lộ ra khỏi lớp khăn tắm, mỉm cười với cô: “Đúng rồi, ở đây chắc cũng cung cấp dịch vụ giặt giũ chứ nhỉ?”.
“…= =”
Ngày 18 tháng 6 – 09:28 P.M
Bên chậu giặt quần áo quán trọ gia đình Nhan Kí
Nhan Miêu đứng bên cạnh chậu quần áo, cầm ván giặt hì hà hì hục vò quần áo trong chậu đầy bọt xà phòng.
Quần áo Tạ Tử Tu rất dễ hỏng, ví như kiểu áo sơ mi may thủ công bằng lụa, cô thật không dám ném nó vào máy giặt quay vắt một hồi, chỉ đành cẩn thận giặt tay từng li từng tí.