“… Chắc là có rồi, tao vẫn là công dân tốt chấp hành pháp luật mà”.
Tạ Tử Tu, anh có thể đừng trông xấu xa như thế được không!
Thư Cán run rẩy: “Anh ta, anh ta tới rồi này”.
“Suỵt!”.
Rồi trên đầu cô vang lên giọng nói: “Thư kí Nhan”.
Nhan Miêu dựng tóc gáy, không kịp chui xuống gầm bàn, đành phải giơ tờ thực đơn lên như tấm khiên.
Nhưng thái độ của Tạ Tử Tu vẫn dịu dàng khác thường: “Khéo thế cơ chứ, gặp được em ở đây”.
“Nhưng mà, tôi nhớ em xin nghỉ kết hôn, thế đây là đi hưởng trăng mật với người yêu em à?”.
“…”.
Tạ Tử Tu quét ánh mắt qua Thư Cán, lại nhướn mày: “Chẳng lẽ cô đây là…”.
“Hiếm khi em bỏ tiền tới nơi như thế này, tôi cũng không làm phiền hai người nữa”, Tạ Tử Tu cười, “Chúc tân hôn vui vẻ”.
“…”
Ài, lớn thế này rồi mà chẳng mấy khi nói dối, vừa ra khỏi cửa đã bị vạch trần, số cô còn có thể đen hơn nữa được không?
Chuyện lạ là, lần này Tạ Tủ Tu lại không thừa cơ tấn công, ra tay vừa đủ, chỉ đùa cợt hai câu đã quay người đi mất.
Sao đột nhiên trở nên hiền lành như thế nhỉ? Chẳng lẽ tâm trạng anh ta tốt lắm sao?
Ăn qua quýt cho xong bữa cơm, Thư Cán chạy ra ngoài thăm Từ Vĩ Trạch đang công tác ở Tokyo, còn mình Nhan Miêu ở lại khách sạn, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Nhớ chuyện ban nãy ᴆụng phải Tạ Tử Tu, đúng là xúi quẩy, chắc chắn là đã phủ bóng đen lên chuyến du lịch Tokyo của cô rồi, chẳng thà đi spa một cái, thanh lọc cơ thể từ đầu tới chân một luợt.
Một mình ra khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước đã lại thấy bóng người đàn ông cao lớn bước tới trước mặt mình.
Nhan Miêu bị chấn động mạnh trong giây lát, đứng trong lối đi nhỏ khó bề tránh né, nhìn xung quanh mà chẳng có chỗ nào để trốn cả, nhất thời chỉ hận không thể núp sau bồn cây.
Đương nhiên chuyện này thất bại chẳng khác chuyện núp sau thực đơn.
“Thư kí Nhan”.
Bị chỉ đích danh, Nhan Miêu đành vượt qua khó khăn, nặn ra nụ cười: “Anh Tạ, khéo thế nhỉ, ha ha ha ha”.
Tạ Tử Tu mím cười nói: “Đúng rồi, hình như tôi vừa nhìn thấy cô người yêu của em đi cùng một người đàn ông đấy”.
“…”. Thư Cán, mày thực sự quá không đáng tin.
“Mới kết hôn đã như thế, thư kí Nhan, có phải em đau lòng lắm không? Có cần tôi đi uống ly rượu với em không?”.
Cô đã làm sai gì mà ông trời phải dồn cô vào bước đường cùng chứ.
*** ***
Di động trong túi đột nhiên kêu vang, tinh thần Nhan Miêu phấn chấn hẳn lên như tóm được cọng rơm cứu mạng, cũng không để tâm phí điện thoại chuyển vùng quốc tế đắt cỡ nào, vội vàng nhận máy ngay.
“Alô?”.
“Là cô Nhan đúng không? Tôi là Hikaru đây”.
“A, Hikaru, anh khỏe không?”.
Ai nhỉ?
Nhưng chẳng quan tâm là ai, dù có là con chó con mèo thì lúc này đều là thiên tướng nhà trời phái xuống.
Đối phương cười nói: “Ban ngày chúng ta đã nói chuyện trên máy bay rồi đấy. Tôi, còn Ryo nữa”.
“À à…”.
Gọi điện thoại đến thật à.
“Giờ cô đang bận sao?”.
“Không có…”.
“Tối ra ngoài chơi một lát thì thế nào? Lần đầu tiên cô đến đây, tôi đưa cô tới quán của bọn tôi, là nơi rất được đấy”.
Nhan Miêu thoáng do dự, lúc trước cô uống nhiều rượu lắm mới tùy tiện nói nhiều với nguời lạ mặt, giờ đã tỉnh rượu rồi, xem ra đối phương cũng không phải người đứng đắn gì, đương nhiên cô không muốn có quan hệ gì nhập nhằng vớ vẩn rồi.
Nhưng vào giây phút thảm hại tả tơi trước mặt Tạ Tử Tu nguy cấp thế này, lời mời ấy có thể cứu cô thoát khỏi cảnh khốn cùng, thế là Nhan Miêu thoải mái hùng hồn đáp: “Được thôi”.
Đối phương cười nói; “Tôi nhớ cô nói ở trong khách sạn Bốn Mùa ở Marunouchi, tôi tới đón cô nhé”.
Ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy Tạ Tử Tu vẫn đang thích thú nhìn cô: “Thư kí Nhan sắp đi đâu đấy?”.
Nhan Miêu giả vờ vui vẻ: “Đi quán bar chơi”.
Tạ Tử Tu lại nhướn mày lên, mỉm cười nói: “Hừm? Có người mới nhanh như thế sao?”.
“… Tùy anh nghĩ sao cũng được”.
“Nhỡ may bị đưa tới nơi không hợp thì rất xấu hổ đấy, thư kí Nhan”.
Nhan Miêu cười khan: “Ha ha ha…”
“Em phải biết, ở nơi đây chỗ nào cũng có những quán uống bừa cái thôi đã hết cả mấy vạn tệ rồi, lỡ đâu muốn em tới thanh toán hóa đơn, chỉ sợ em khóc mất”.
“… Cũng không tới nỗi ấy…”.
Lúc này mà cứng đầu đấu khẩu với anh ta thì vô dụng, vừa đánh vừa lui, rồi an toàn lỉnh đi mới là lựa chọn đúng đắn.
Hikaru quả nhiên lái xe tới cổng khách sạn Bốn Mùa đón cô đúng giờ, thái độ khá nhiệt tình, Nhan Miêu vừa nhìn thấy đối phưong mở cửa xe, rồi ân cần đón tiếp cô thì thở phào một hơi.
Không quan tâm lát nữa sẽ đi đâu, đi với ai, chỉ cần có thể để cô chạy thoát khỏi trước mặt Tạ Tử Tu, nhảy ra khỏi miệng hổ, là được rồi.
Dẫu sao thì, chẳng lẽ còn có thể có nơi nào kinh khủng hơn Tạ Tử Tu và ở bên cạnh Tạ Tử Tu sao?
Xe chạy qua một dãy phố nhấp nháy đủ sắc màu, rồi dừng lại trước cửa một quán bar khiến ngưòi ta phải hoa cả mắt, Nhan Miêu xuống xe, hơi ngần ngừ, chưa kịp ngẩng đầu nhìn biển hiệu khiến người ta hoa mắt thì đã theo Hikaru đi vào rồi.
Tới khi vào bên trong, có mấy chàng trai ở đối diện đột nhiên đồng loạt đứng dậy nói: “Chào mừng tới đây”, khiến cô phải giật mình.
Đi tiếp vào trong, vừa quan sát cách trang hoàng bài trí xung quanh và mấy cô cô cậu cậu ngồi ở sof a nói chuyên tán gẫu, Nhan Miêu đã thấy có gì không hợp vị rồi.
Đây, đây chẳng lẽ là… Host Club trong truyền thuyết, cũng là… quán ngưu lang(*)… đó đó sao?
Nhan Miêu vô cùng hoảng hốt, hóa ra trên thế giới này, với cô mà nói, vẫn còn có nơi kinh khủng hơn ở bên Tạ Tử Tu!
Hikaru thấy cả người cô căng cứng thì cười nói: “À, đây là quán của tôi và bạn bè, đưa cô tới chơi chút thôi, đừng căng thẳng”.
Nhan Miêu cứng nhắc nặn ra tiếng cười: “Ha…”.
Căng với thẳng cái gì, chỗ này đâu phải chỗ cô nên tới.
Rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì không biết.
Hikru rất lễ độ và ân cần: “Không sao đâu, đưa cô tới chỉ là giới thiệu với cô thôi, không nhất thiết phải trả tiền cũng ok mà”.
“…”.
Nhan Miêu khóc không ra nước mắt thật, cô rất muốn đạp cửa xông ra luôn, thế nhưng họa vô đơn chí phúc bất trùng lai, cô đã nhìn thấy bóng Tạ Tử Tu xuất hiện ở cửa rồi.
Đúng là sợ cái gì thì cái ấy tới.
(*) Quán ngưu lang: còn gọi là Host Club. Là một quán có những chàng trai được đào tạo bài bản để phục vụ các khách hàng (chủ yếu là nữ giới). Họ trò chuyện với các vị khách, kiếm tiền chủ yếu nhờ bán rượu và tiền boa.
Tạ Tử Tu muốn xem trò cười của cô thì cô phải làm trò cho anh ta xem thật, có cần phối hợp tốt như thế không… T_T
Hikaru gọi mấy người tới, mọi người ngồi vây xung quanh cô nói chuyện, Nhan Miêu bị quây lại ở giữa, thấy Tạ Tử Tu cũng ngồi xuống ghế sofa cách đó không xa, mà cô trốn cũng chẳng trốn được, động đậy thì cũng chẳng xong, sau đó lại nghe có người hỏi: “Cô Nhan làm nghề gì vậy?”.
Nhan Miêu thành thật trả lời: “Là nhân viên bàn giấy ở công ty”..
Hình như mọi ngưòi có chút bất ngờ, Hikaru lại hỏi: “Thế bố cô làm gì? Mở công ty à?”.
Bố cô làm cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương, sắp về nghỉ hưu rồi.
“Bố tôi là cảnh sát”.
“À, thế mẹ cô…”.
“Mẹ tôi làm nội trợ”.
Thái độ của đối phương có sự thay đổi rất nhỏ, thoáng nảy ra chút tùy tiện trong sự nghi ngờ, cười nói: “Thế à? Vậy sao cô ngồi trong khoang hạng nhất, còn ở trong khách sạn Bốn Mùa?”.
“À, đó là vì có người theo đuổi bạn tôi, thế nên đặt giúp cho thôi”.
“…”.
Bầu không khí chợt đông cứng lại, ánh mắt của mấy người nhìn cô chẳng khác nào nhìn phải thứ hàng kém cỏi vàng thau lẫn lộn, tuy vẫn duy trì nụ cười lễ phép theo tiêu chuẩn nghề nghiệp, nhưng đã có người tìm cớ rút lui.
Nhan Miêu không khỏi hối hận vì để chạy thoát thân mà không chọn đúng đường. Đúng là nước ở đây quá sâu, năm nay ấy à, ai cũng có thể áo quần chỉnh tề, ngay cả Tạ Tử Tu có thể đạo mạo đúng đắn như thế, huống chi là nghề phục vụ. Tùy tiện đi chơi với người lạ mặt đúng là không được.
Người ta hiểu nhầm cô là đại tiểu thư, là khách hàng tiềm năng, mới tốn công sức đưa cô tới đây, kết quả là tới cái bánh mì giá ba trăm yên cô cũng tiếc không mua.
Mới nãy vừa mở mấy bình rượu, nhìn là thấy họ đầu tư sai chỗ rồi.
Đang nhấp nhổm ngồi xấu hổ trong im lặng, Nhan Miêu lại thấy kẻ khiến cô đau đầu kia đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm cười đi về phía cô.
“…”.
Xong đời rồi, gần đây công phu thả đá xuống giếng của tên này rất cao, lúc này không phải là càng tệ hơn sao.
Nhan Miêu lại chờ bị dội nước lạnh, dù sao cô đã chuẩn bị vứt lòng tự trọng vào trong bồn cầu rồi, ai ngờ Tạ Tử Tu vừa đứng trước mặt cô lại đột nhiên cung kính lễ độ cúi người xuống: “Đại tiểu thư”.
“…!!!!!????”
Tay bị những ngón tay ấm áp của anh ta cầm lấy, Nhan Miêu cố không hoảng hốt, vội vàng dùng sức giật ra: “Anh làm cái gì đó?”.
Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Cô lén chạy tới chỗ này sẽ khiến chúng tôi lo lắng. Tôi về cũng khó ăn nói lắm”.
“…”
Tiếng Nhật của Tạ Tử Tu cũng khá lưu loát, thế mà trước kia chuyện gì cũng cần cô phiên dịch là sao?
Mà vấn đề là, tuy ngữ pháp của anh ta rất chuẩn, nhưng nói ra câu quái quỷ gì thế?
“… Anh nói lung tung gì thế?”.
“Cô đừng giận dỗi nữa, thế này tôi khó xử lắm”.
Kính ngữ!! Khi còn sống lại có thể nghe Tạ Tử Tu dùng kính ngữ với cô! Cô có thể nói ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt được rồi phải không?
Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều lẳng lặng nhìn Tạ Tử Tu nghiêm trang như cậu chủ xã hội đen cung kính lễ phép với cô, không dám lên tiếng.