Nhan Miêu thấy mình không còn cách nào giữ lại công việc này được nữa rồi. Dù Tạ Tử Tu không ghi hận với cô, không tìm cơ hội trả thù cô, bản thân cô cũng không giải quyết được sự ngại ngùng này.
Xin lỗi cô, là Tạ Tử Tu đã nhận thua. Mà cô từ chức, là cô đã nhận thua.
Thực ra cô chỉ cần nhút nhát thêm một chút nữa thôi là hôm nay không dám đi làm thật.
Khi đang thận trọng tới văn phòng làm việc, đồng nghiệp đã chào hỏi cô: “Thư kí Nhan, cô cũng tới muộn à?”.
Nhan Miêu hơi bất ngờ: “Hả? Còn có người khác tới muộn nữa sao?”.
“Tới giờ mà anh Tạ còn chưa tới đây này”.
“…”.
Nhan Miêu lén lút liếc qua phòng làm việc của Tạ Tử Tu một cái, trong phòng không có ai thật.
Tuy là ông chủ, Tạ Tử Tu hoàn toàn không phải tới công ty đúng giờ, thế nhưng đã sắp tới giờ hẹn họp với người ta rồi mà cấp trên vẫn chưa thấy bóng đâu, mọi người không khỏi thì thầm bàn tán.
“Chẳng lẽ hôm nay anh Tạ không tới công ty?”.
“Lát nữa họp làm sao đây?”.
“Cả thư kí Nhan mà cũng không biết à?”.
“…”.
“Thư kí Nhan, cô liên lạc với anh Tạ đi”.
Nhan Miêu bối rối: “Có lẽ anh ấy tạm thời có chút chuyện…”.
Đương từ chối thì bỗng nhiên thang máy bên ngoài vang lên tiếng rất khẽ, rồi dáng người cao lớn của Tạ Tử Tu cũng xuất hiện ở cửa.
“Chào buổi sáng”.
Trong phút chốc, cả phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt cấp trên.
Có lẽ vì da quá mỏng, cũng quá trắng nên sau một đêm mà dấu tay in trên mặt Tạ Tử Tu
không những không mờ đi, thậm chí còn hiện rõ hơn.
Dấu tay này thực sự không phù hợp với gương mặt của anh ta, cũng quá bắt mắt, thế nên ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ được mà dán lên trên khuôn mặt ấy.
Mà anh ta cũng ăn mặc chỉnh tề, bình tĩnh ung dung, không hề lưu tâm, thản nhiên vác theo dấu vết sỉ nhục như thế bước qua đám người trong những ánh mắt dõi theo.
“Thư kí Nhan, em mang tài liệu qua đây, bắt đầu họp đi”.
Nhan Miêu nhất thời luống cuống: “Vâng ạ…”.
Hồn vía Nhan Miêu cứ như trên mây suốt buổi họp, tất cả mọi người, gồm cả cô, đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Tạ Tử Tu, mà anh ta thì chẳng nhìn ai cả.
Đúng thế, người này từ trước tới nay vẫn tự tin tới kiêu ngạo như thế, không vì ánh mắt của người xung quanh mà mất tự nhiên, thậm chí cả nụ cười độc quyền trên gương mặt kia cũng không hề thay đổi. Một dấu tay vẫn không thể làm tổn hại đến tôn nghiêm của Tạ Tử Tu.
Mà nói thật ra, đó cũng là thứ Tạ Tử Tu đáng phải nhận, anh ta có lỗi trước, một cái bạt tai chẳng qua cũng là phản xạ đương nhiên mà thôi. Tới anh ta cũng tự biết mình đuối lý, thế nên nhận sai ngay lúc ấy.
Nhưng giờ dấu tay ấy khiến Nhan Miêu áy náy. Nó cứ hiển hiện sờ sờ ở ngay đấy, còn rõ rệt hơn, trầm trọng hơn tối qua, nhắc nhở rằng tối qua cô đã bất kính cỡ nào, ra tay mạnh cỡ nào.
Cứ bỏ qua không nhắc tới lòng can đảm trước, trên thế giới này còn mấy người con gái lòng dạ sắt đá giáng cho Tạ Tử Tu một cái tát nhẫn tâm chứ?
Nhan Miêu cực lực tự trách mình chịu đựng hết một tiếng họp hành dài đằng đẵng, cô thật sự thấy khổ sở thay cho Tạ Tử Tu trước những ánh mắt nhìn chòng chọc vào dấu tay.
Rõ ràng bản thân anh ta làm chuyện quá đáng trước, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy có lỗi tới độ này có lẽ cũng được coi là một loại tài nghệ đặc biệt của Tạ Tử Tu rồi .
Trên đường về phòng làm việc, Nhan Miêu còn nghe đám đồng nghiệp xì xào bàn luận về dấu tay trên mặt sếp: “Rốt cuộc là ai mà lại dám đánh anh Tạ nhỉ?”.
“Sao lại xuống tay được chứ!”.
“Đánh chỗ nào cũng không thể đánh lên mặt chứ, thế không phải là phí của trời à?”.
“Quá đáng thật đấy!”.
“Nói coi, người đó còn sống không nhỉ?”.
“Đúng rồi, đắc tội với anh Tạ là đời héo ngay”.
“Hừ, đừng nói tới anh Tạ, chỉ cần để tôi biết là ai thôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho đứa ấy”.
“…”.
Nhan Miêu bỗng chốc quay lại tâm trạng bị người người khinh ghét.
May mà trước đó cô đã chuẩn bị sẵn đơn nghỉ việc rồi, cũng coi như nhìn rõ thảm cảnh này trước, không thì áp lực của việc làm kẻ địch toàn dân thật sự không phải lớn bình thường đâu.
Tìm được cơ hội, Nhan Miêu lặng lẽ chui vào phòng làm việc của cấp trên. Tạ Tử Tu biết cô vào, nhưng vẫn tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình vi tính trước mặt, thuận miệng hỏi:
“Chuyện gì thế?”.
“Tôi tới xin nghỉ việc, anh Tạ”.
Cuối cùng Tạ Tử Tu cũng rời mắt khỏi màn hình vi tính, nhìn cô một lát như đang suy ngẫm. Nhưng hình như không hề bất ngờ với việc này, bất cứ chuyện gì đều có thể nằm trong lòng bàn tay anh ta.
“Em quyết định rồi hả?”.
“Vâng”.
Tạ Tử Tu gật đầu, mỉm cười: “Tôi tin em không phải người nhất thời bị kích động. Nếu đã quyết định thì nhất định đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi cũng sẽ không níu kéo em”.
Phản ứng này khách sáo hơn phản ứng cô đã tưởng tượng nhiều.
Thế nhưng khi thở hắt ra một hơi dài vẫn nghẹn trong Ⱡồ₦g иgự¢, Nhan Miêu thấy tim mình bỗng dưng trống hoác.
“Thế nhưng nếu được, vẫn phiền em làm việc đợt này nhé, tạm thời thay người thì không tiện. Thêm một tuần nữa thôi”. Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, mỉm cười theo thói quen,
“Hết một tuần là em có thể đi”.
“…”.
Dấu tay ấy chẳng những không làm tổn hại đến tôn nghiêm của anh ta, mà ngay đến vẻ đẹp của anh ta cũng chẳng vì thế mà giảm sút.
“Chuyện quan trọng nhất là, có thể nhận thêm một tháng tiền lương”.
“…”.
Thậm chí còn có thể nói đùa với cô. Anh ta không sao thật.
Tạ Tử Tu bình tĩnh như thế, thản nhiên như thế, còn mỉm cười, hoàn toàn không để bụng.
Dường như con người nảy sinh tình cảm mãnh liệt bất thường kia, nụ hôn chẳng rõ lý do kia chỉ tồn tại trong ảo giác của cô mà thôi.
Vậy khi đó là vì cái gì?
Nhan Miêu có rất nhiều câu hỏi “tại sao” với Tạ Tử Tu, nhưng cô biết, hỏi cũng chẳng ích gì.
Muốn moi được đáp án từ miệng Tạ Tử Tu, hỏi cũng bằng thừa. Chỉ khi anh ta muốn nói mới chịu mở miệng. Huống hồ có những lúc, đáp án chưa biết có thể sẽ làm tổn thương người ta hơn sự thực đã biết.
Nhan Miêu nghĩ thầm, có lẽ cô cũng không được coi là thích Tạ Tử Tu đâu, bị mê hoặc bởi sắc đẹp và khí thế cũng không thể coi là rung động thật sự.
May mà cô còn chưa phạm phải sai lầm nào. Trường hợp của cô có thể coi là dừng cương trước vực, quay đầu là bờ.
Với chuyện này cô chẳng có chút can đảm nào. Có người có thể như thiêu thân lao vào lửa, giống Nhan Tử Thanh, biết rõ rằng cao không với tới được chứ bàn gì tới cảm giác an toàn, vẫn không chùn bước. Còn cô thì chỉ nhìn thấy ánh lửa thôi đã thấy nên bay xa ra một chút rồi.
Mấy ngày sau, Tạ Thiếu Duy hẹn cô đi ăn cơm, hai người còn tiện thể đi dạo phố, mua xâu mứt quả vừa đi vừa ăn, còn chia nhau ít dâu tây và kiwi(*) khác vị.
(35) Kiwi hay được gọi là quả lý gai, quả dương đào, bắt nguồn từ Trung Quốc. Loại quả này rất giàu chất dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe. Năm 1904, hạt giống quả này được đưa sang New Zealand, sau đó trở thành “quốc trái” của nước này.
Nền móng “liên minh” với Tạ Thiếu Duy còn vững chắc kiên cố hơn kiểu “liên minh” lục ᴆục nội bộ với Tạ Tử Tu nhiều.
Giờ hai người họ lại chung mối thù. Sau chuyện ầm ĩ trong lễ cưới, “Tạ Tử Tu” đã hoàn toàn trở thành cái tên không ai muốn chủ động nhắc tới.
Cùng ngồi ăn thịt nướng trong cửa hàng, khi đặt miếng thịt bò thái mỏng lên vỉ nướng phát ra những tiếng xèo xèo, Tạ Thiếu Duy đột nhiên cất tiếng: “Cô vẫn làm trong công ty Tạ Tử Tu à?”.
Nhan Miêu trở miếng thịt bò, rắc lên chút bột thì là: “Tuần sau tôi nghỉ việc rồi”.
“Thế thì tốt”.
“Hả?”.
“Còn tiếp tục làm việc cho anh ta thì chẳng được chỗ nào cả. Tôi còn sợ cô không thèm suy nghĩ, không dám đi”.
Nhan Miêu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Sao lại nói thế?”.
Tạ Thiếu Duy khẽ nhướn mày: “Giờ nói với cô cũng chẳng sao. Tạ Tử Tu sắp phá sản tới nơi rồi .
Bàn tay đang gắp miếng thịt bò của Nhan Miêu khựng lại giữa chừng: “Hả?”.
“Cô đừng ngạc nhiên quá. Dù sao cô cũng sắp nghỉ việc rồi, không ảnh hưởng tới cô”.
Nhan Miêu chỉ cảm giác câu này vang lên bên tai, rõ ràng từ nào cũng hiểu, nhưng sắp xếp tất cả lại thì phải cố gắng một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp thu được ý nghĩa trong câu nói.
“Cậu nói phá sản, là kiểu phá sản ấy hả?”.
Tạ Thiếu Duy cau mày: “Thế không thì sao?”.
“Sao thế được, tất cả vẫn tốt mà”, Nhan Miêu khó mà tin nổi, “Không thấy có gì lạ thường cả”.
Tạ Tử Tu vẫn sống vui vẻ thong dong, chưa thiếu ai một xu tiền lương nào, thậm chí còn thảnh thơi tới lễ cưới làm loạn cơ mà.
“Chuyện làm ăn trên thương trường là thế đấy”, Tạ Thiếu Duy nói như đã quen, “Có khi chỉ là chuyện trong một đêm. Cô cứ chờ mà xem”.
“…”. Nhan Miêu tỉnh táo lại, “Sao cậu lại biết?”.
Tạ Thiếu Duy nhướn mày, khi cậu ta làm vẻ mặt này trông chẳng khác gì anh trai của mình, “Đây không phải bí mật gì. Bản thân Tạ Tử Tu cũng biết, chỉ là anh ta không thể xoay chuyển tình thế thôi”.
“…Thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?”.
Cô là thư kí riêng làm việc tẫn trách, nếu việc kinh doanh của công ty có sai sót gì lớn, không lý nào cô lại hoàn toàn không hay biết cả.
Tạ Thiếu Duy thoáng chốc do dự, rồi đáp: “Thực ra nói cho cô cũng không sao cả, Tạ Tử Tu quá đề cao bản thân, ỷ vào việc mình có chút thông minh mà không làm việc theo nguyên tắc, khiến bố tôi bực bội không chỉ mới một hai lần”.
“…”.
“Anh ta không kết thông gia với nhà họ Đỗ, cũng từ chối bên nhà họ Nguyễn”, Tạ Thiếu Duy ngừng lại một chút, “Thêm mấy chuyện khác nữa, bố tôi bực mình nên muốn dạy dỗ anh ta”.