Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 49

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Nỗi đau đớn như khúc nhạc dịu dàng tình tứ thoáng chốc đã ngừng bặt, chế độ cảnh giác của Nhan Miêu “ding” một cái đã được bật lên.
“Anh Tạ”.
Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, rồi lai mỉm cười: “Hôm nay em đẹp lắm”.
Tạ Thiếu Duy đứng bên lập tức trừng mắt nhìn Tạ Tử Tu.
Tạ Tử Tu không để tâm tới ánh mắt sục sôi chiến đấu ấy, chỉ mỉm cười ra hiệu cho Nhan Miêu: “Mượn em một lát nhé, tôi có chuyện phải nói với em”.
Nhan Miêu có chút lo sợ đi theo anh ta ra sau bụi đinh hương. Trái với vẻ gầy yếu của cô, vẻ cao lớn của Tạ Tử Tu trong bộ vest tối màu có tính áp bức hơn nhiều, dường như chỉ cần một tay là có thể chế ngự được khí thế của cô.
Nhan Miêu đứng dưới tán cây long não sau bụi đinh hương, ngẩng đầu chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình, đối phương cười: “Xem ra em và Tạ Thiếu Duy tiến triển khá tốt nhỉ”.
“À… cảm ơn anh”.
Tạ Thiếu Duy vừa mới nắm lấy tay cô, canh thời gian chuẩn thật đấy.
Tạ Tử Tu nhướn mày, vẻ mặt khó dò: “Ồ? Thế là, bây giờ em toàn tâm toàn ý yêu Tạ Thiếu Duy hả?”.
Nhan Miêu gật đầu hùng hồn: “Vâng”.
Giờ cô và Tạ Thiếu Duy coi như là liên minh mới, còn vị “đồng minh cũ” lật lọng này, để anh ta sang bên chơi một mình đi.
Tạ Tử Tu lại cười cười: “Em biết tôi rất không tán đồng mà”.
Cái điệu cười này của anh ta gần như được xem là dịu dàng, nhưng có thể khiến lưng người ta rịn mô hôi chỉ trong chớp măt. Nhan Miêu gom hết dũng khí: “Nhưng đây không phải chuyện anh có thể nhúng tay vào được, anh Tạ”.
Tạ Tử Tu phì cười: “Cũng đúng, vậy em cứ đi nói thật với Nhan Tử Thanh đi”.
Cả người Nhan Miêu đều bị giật mạnh lại đằng sau: “Tại sao chứ?”.
Nhưng thái độ của Tạ Tử Tu vẫn nhã nhặn khách sáo: “Oán trách bao nhiêu năm thế rồi, cũng giấu anh ta làm nhiều chuyện như thế rồi, cũng nên nói thẳng một lần mới có thể chấm hết được chứ, không phải sao?”.
“…Tôi có kết thúc hay không thì có liên quan gì tới anh?”.
Tạ Tử Tu cười: “Em nói xem?”.
“…”.
Tạ Tử Tu chạm lên cánh tay cô: “Đi thôi”.
Cả người Nhan Miêu căng lên, đọ sức với anh ta: “Tôi không muốn”.
Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười, nhưng lại tăng thêm sức như không để cô từ chối: “Hoặc chấm dứt với Tạ Thiếu Duy ở đây, hoặc nói thật cho Nhan Tử Thanh biết, em chọn môt cái đi”.
Hoặc để cô làm tổn thương Tạ Thiếu Duy, hoặc để cô đả kích Nhan Tử Thanh, có là cách nào thì anh ta vẫn không lãng phí giá trị lợi dụng của cô thật.
Nhan Miêu giãy giụa kịch liệt, dù thế nào cô cũng không muốn để Nhan Tử Thanh phải xấu hổ ở nơi đây, trở thành thủ phạm phá hoại đám cưới tuyệt vời này. Mà sức Tạ Tử Tu lại mạnh tới đáng sợ, chỉ túm lấy thôi đã gần như ôm trọn được cô.
“Này, anh đang làm gì thế?!”. Giọng nói giận dữ không hề che giấu của Tạ Thiếu Duy vang lên.
Đỗ Duy Duy vừa đổi lễ phục vội vàng chạy tới cũng nhíu mày, kêu một tiếng: “Oa, em nói này, không phải chứ, nhiều người thế này, chậc chậc…”.
Nhan Tử Thanh cùng lúc chạy đến, nhưng vì là chú rể không tiện vung nắm đấm, đành ngăn ở giữa, cố gắng đảm đương vai diễn người làm chủ một cách khách sáo: “Anh Tạ, xin anh đừng quấn lấy em gái tôi nữa. Giờ nó đang quen với Tạ Thiếu Duy, anh cũng nên biết chừng mực một chút”.
Tạ Tử Tu vẫn bình tĩnh ung dung, chỉ cười nói: “Thư kí Nhan, em nói chuyện này thế nào đây?”.
“…”.
Lúc này cô không thể đâm sau lưng Tạ Thiếu Duy, khiến cậu ta lại mất hết mặt mũi trước mặt Tạ Tử Tu lần nữa. Ít nhất cậu ấy là một người bạn thật lòng của cô.
Tạ Tử Tu đợi hết mười mấy giây, rồi khẽ bật cười, nói: “Em, em nghiêm túc với chuyện này sao”.
Rồi Nhan Miêu nghe thấy Tạ Tử Tu cao giọng, nói: “Nhan Tử Thanh, anh không biết thật ra em gái anh vẫn luôn thích anh sao?”.
“…”.
“Cô ấy đã yêu thầm anh hơn hai mươi năm rồi, thế mà anh không biết tí gì sao?”.
“…”.
Nhan Miêu hoàn toàn không thể đối diện với gương mặt kinh ngạc của anh trai mình. Mà hai tay Tạ Tử Tu vẫn túm chặt lấy cô, khiến cô không thể động đậy, không thể tìm được nơi nào có thể giấu được cái tôi thảm hại trước ánh mắt của mọi người.
Cô thật sự hận Tạ Tử Tu tới ૮ɦếƭ.
Nỗi thất vọng chất chồng lớp lớp khiến nước mắt cô bắt đầu trào ra, còn hơn cả sự nhục nhã và căm phẫn.
Tạ Tử Tu là người có mục đích rõ ràng, không từ thủ đoạn. Anh ta vốn chẳng quan tâm tình nghĩa khỉ gì, cũng không để ý tới bất cứ ai. Khi không thể thỏa hiệp được, tất cả những điều cô làm vì anh ta, những chuyện bọn họ cùng trải qua, đều chẳng là gì với Tạ Tử Tu.
Sao cô lại thích một người không có trái tim như thế được?
“Lần này anh đã vừa lòng rồi chứ?”.
“…”. Tạ Tử Tu im lặng lái xe đi theo cô, đi được một đoạn mới nói: “Lên xe đi”.
Nhan Miêu không phản ứng, vẫn đi về phía trước, lúc cô vùng chạy ra khỏi lễ cưới còn bị rơi một chiếc giày, thế nên dứt khoát xách thẳng chiếc còn lại trên tay, nén đau đi chân trần trên đường.
Một bên là đường dành cho xe chạy, bên kia là bức tường vừa cao vừa dài lộ vẻ u ám lạnh lẽo trong đêm tối của biệt thự tư nhân, trên con đường dài chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn đường duy nhất.
Tạ Tử Tu xuống nước: “Xin lỗi em”.
Lời xin lỗi rẻ mạt thật đấy.
Trước đây cô toàn tâm toàn ý muốn làm một cấp dưới giỏi, một đồng minh tốt của Tạ Tử Tu, còn anh ta đã làm gì với những chuyện cô đã làm?
Vậy mà từ trước tới nay cô vẫn nhẫn nhịn bỏ qua sự bất công ấy của anh ta, thật sự là chịu đựng vì miếng cơm manh áo, hay vì cái gọi là nghĩa khí liên minh kia?
“Tôi thừa nhận, là tôi ích kỉ”.
Nhan Miêu căn bản không nhìn anh ta, chỉ ngẩng cao đầu, nén nước mắt tiếp tục bước đi.
Cuối cùng người đàn ông dừng xe lại, giật mở cửa xe, dứt khoát xuống xe. Khi anh ta sải bước tới trước mặt cô, ngay cả Nhan Miêu cũng phải khựng lại một chút, bước giật lùi ra khỏi cái bóng của anh ta.
“Anh còn muốn thế nào?”.
Tạ Tử Tu vẫn im lặng, chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng bắt lấy cô. Sức của anh ta mạnh tới nỗi quả thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi, đừng nói giãy giụa, chỉ động đậy thôi cô cũng không thể.
Sau lưng là bức tường, trước mặt là Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh ta, Nhan Miêu bị kẹp ở giữa thấy khó thở.
“Anh…”.
Tạ Tử Tu cúi đầu xuống, chặn đôi môi cô lại, không để cô trốn tránh.
Nhan Miêu bị anh ta tách mở hàm răng ra mà không hề có sức chống cự, nụ hôn sâu như muốn xâm chiếm khiến người ta hoảng hốt, hành động không rõ là khiêu khích hay áp bức này mạnh mẽ quá mức, khiến cô không thể kêu thành tiếng.
Trong sự cố gắng chống cự vô ích của Nhan Miêu, Tạ Tử Tu ôm siết lấy cô gần như chẳng chút khó khăn, ép cô lên tường hôn ngấu nghiến.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc mà mạnh mẽ đó, tới thời gian để thở dốc cũng không có, váy tóc hỗn loạn, dường như tay chân không còn nghe theo mình nữa, Nhan Miêu đột nhiên cảm giác được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Khi nụ hôn tạm ngừng lại, đôi môi của đối phương hãy còn dán lên môi cô, Nhan Miêu thở hổn hển, khẽ run rẩy, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh lướt trên khuôn mặt mình.
“Nhan Miêu, tôi…”
Nhan Miêu dồn hết tất cả sức lực, giáng cho anh ta một cái tát.
*** ***
Bốn bề lặng ngắt gần như kỳ cục. Không ai nói gì, cũng không ai cử động.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Nhan Miêu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch.
Cô đã tát Tạ Tử Tu.
Cô đoán có lẽ cả đời này Tạ Tử Tu chưa từng chịu bị đánh, chứ đừng nói một cái bạt tai mạnh như thế.
Dấu tay màu đỏ nhanh chóng hiện lên trên làn da trắng càng trở nên rõ ràng quá mức. Thứ này không hợp, cũng không nên xuất hiện trên mặt anh ta. Và thế là cô bắt đầu hối hận.
Cái tát này dường như rút hết dũng khí và sự tức giận của cô, gió đêm lạnh ngắt, trong thoáng chốc, cô chỉ thấy có chút sợ hãi thoáng qua và bối rối.
Nhan Miêu dựa lưng vào tường, ngừng thở nhìn người đàn ông trước mặt, Tạ Tử Tu cũng cúi đầu, như đang nhìn cô.
Nhan Miêu muốn tìm được dấu hiệu anh ta bắt đầu nổi giận. Thế nhưng trong ánh sáng ảm đạm của đèn đường, tới nét mặt của đối phương cũng trở nên mơ hồ.
Hai bên giằng co nhau một lúc lâu, Tạ Tử Tu đột nhiên cử động, vươn tay về phía cô.
Nhan Miêu giật mình, lập tức nhắm mắt lại rồi lùi lại sau theo phản xạ tự nhiên.
Thế nhưng bàn tay ấy dừng lại bên gương mặt cô một lát, chỉ vén gọn lại tóc ra sau tai cho cô, động tác thực sự nhẹ nhàng, rồi thu tay lại ngay.
“Xin lỗi”.
“…”.
Giọng nói của đối phương vẫn khiến người ta không nghe ra được hỉ nộ ái ố, vẫn nhẹ nhàng, lịch sự như trước đây.
“Lần này là tôi sai, em đừng để tâm”.
“…”.
Nhan Miêu có cảm giác như mình dùng hết sức, biết sau này sẽ rất đau, nhưng kết quả lại là cảm giác hụt hẫng như khi đấm vào bông. Mà Tạ Tử Tu không chờ tới khi cô tĩnh trí lại, đã quay người đi mất.
Dường như anh ta không hề đặt nặng chuyện cúi đầu nhận sai, cũng không để tâm tới cái tát mới cách đây vài phút.
Nhan Miêu nhìn bóng lưng quay đi của anh ta, không biết tại sao, đột nhiên thấy có chút hoảng hốt. Hành động của anh ta quá đột ngột, nhận thua cũng quá dễ dàng, chuyện này không hề giống Tạ Tử Tu chút nào.
Cuối cùng, cô không kiềm được mà gọi anh lại: “Tạ Tử Tu!”.
Người đàn ông không quay đầu, nhưng khựng lại một chút.
“Rốt cuộc anh làm sao thế hả?”.
Tạ Tử Tu chỉ quay lưng lại với cô, giơ tay lên vẫy vẫy. Như đang xin lỗi, lại như tạm biệt với cô. Rồi mở cửa xe ra, lái xe đi mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc