Lần này hết giờ làm việc, Nhan Miêu không dùng phúc lợi nhân viên đi nhờ xe của cấp trên nữa, mà có lẽ từ nay về sau sẽ không thể đi nhờ xe được nữa.
Khỏi cần nói, lần này cô chắc chắn đã đắc tội nặng với Tạ Tử Tu rồi, mà Tạ Tử Tu có tiến hành đả kích báo thù cô hay không, cô vẫn không thấy sợ thật.
Muốn kiếm cớ trừ tiền lương của cô, không có cửa đâu.
Còn chưa ra tới cửa công ty đã thấy chiếc xe thể thao quen mắt đậu ở bên kia đường. Cậu chàng đang đút tay vào túi quần đứng dựa vào cửa xe hôm nay ăn mặc rất đứng đắn, áo T-shirt quần jean chỉnh tề, nhưng dù có chỉnh tề tới mức nào cũng hoàn toàn không thể tạo được hình tượng “thanh niên tốt”.
Nhan Miêu nghĩ một lát, vẫn đi tới đánh tiếng chào hỏi: “Tới tìm tôi hả?”.
“Ừ”.
“Có chuyện gì à?”.
Tạ Thiếu Duy hơi mất tự nhiên, nhíu mày nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi đói lắm rồi”.
“Chuyện này…”.
Với hoàn cảnh của hai người bọn họ mà nói, nếu cứ cùng đi ăn tối mập mập mờ mờ như thế, không tránh khỏi quá ám muội.
Tạ Thiếu Duy liếc nhìn sau lưng cô một cái, rồi nói: “Tạ Tử Tu tới kìa”.
Câu này còn có tác dụng hơn “sói tới rồi”, Nhan Miêu lập tức mở cửa xe ra, chui tọt vào ngồi không hề đắn đo.
Tạ Thiếu Duy khởi động xe, vừa nhấn mạnh chân ga vừa làm bộ mặt bướng bỉnh như trẻ con, bỏ tên kẻ thù chung của bọn họ lại xa tít tắp: “Tạ Tử Tu chắc phải tức ૮ɦếƭ mất”.
Tuy làm cấp trên của mình tức ૮ɦếƭ thực sự là đại nghịch bất đạo, nhưng Nhan Miêu cảm thấy, người như Tạ Tử Tu ít nhiều cũng nên trải nghiệm chuyện “không thuận lợi” và “không được vừa lòng” một chút, có vậy thế giới này mới có thể coi là công bằng.
Hai người tới Tự Phúc Lâu Nhan Miêu thích nhất, Tạ Thiếu Duy tới thẳng chỗ đại sảnh chọn hải sản, cậu ta rất giống Tạ Tử Tu, đặc biệt là khuôn mặt, chẳng qua trên mặt lúc nào cũng mang vẻ bực bội bất mãn mà thôi.
Bị câu ta nhăn nhó soi mói hết lượt như thế, nếu hải sản mà có lòng tự trọng chắc cũng xấu hổ ૮ɦếƭ mất.
Tạ Thiếu Duy cau mày nói với cậu nhóc đang khua khua kẹp thức ăn đằng sau tấm kính: “Cái gì đây, cua nhỏ thế này thì bảo người ta ăn kiểu gì hả?”.
“…”. Nếu thế này mà gọi là nhỏ, thì thứ cua bình thường cô ăn là mi ni à?
Cái tính tự cao tự đại này, thực sự không hổ là anh em một với Tạ Tử Tu.
Miễn cưỡng xem như chọn xong món, vì gần như món nào Tạ Thiếu Duy cũng có ý kiến nên phải gọi một đống món lên để đề phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, cách một bàn đầy thức ăn, không nói thì hình như kỳ cục quá, nhưng nếu tìm một chủ đề mà nói thì hình như còn kỳ cục hơn.
Hai mặt nhìn nhau mất mười mấy giây, Tạ Thiếu Duy mặt đỏ bừng, im lặng bóc một con cua.
“…”.
Cũng đâu cần bóc tới độ ác ôn dữ dằn như thế chứ.
Nhan Miêu còn đang tính xem nên hạ đũa ở chỗ nào trước thì miếng thịt cua thơm ngon đã được đặt vào trong chiếc đĩa trước mặt cô.
“A…”
Tạ Thiếu Duy chỉ nói gỏn lọn: “Cô ăn đi”.
Nhan Miêu nhìn gương mặt trẻ trung, thẳng thắn của cậu ta, đột nhiên có cảm giác kì diệu vượt qua cả sự ngượng ngùng.
“Tạ Thiếu Duy…”.
Cậu thanh niên ngước mắt lên: “Hả?”.
“Tôi thấy chúng ta không hợp làm người yêu của nhau đâu”.
“…”.
Dù trực tiếp nói ra như thế, nhỡ may Tạ Thiếu Duy quăng trả một câu “cô nghĩ nhiều quá rồi” thì cô lại biến thành kẻ tự mình đa tình. Nhưng cô thà mất mặt cũng không muốn giống Tạ Tử Tu lợi dụng người khác để làm νũ кнí, làm tổn thương người có tình cảm với mình.
Quả nhiên Tạ Thiếu Duy nghe vậy thì chân mày lập tức nhăn tít lại, giận dữ nói: “Này, chuyện hợp hay không hợp ấy phải tìm hiểu rồi mới biết được chứ”.
“Nhưng vấn đề là, dù chúng ta có hợp với nhau cỡ nào cũng vô dụng thôi. Tôi từng nghe nói, người họ Tạ các cậu đều phải kết hôn với người giàu có”.
“…”.
“Nếu ở bên tôi, cậu có thể chịu được áp lực từ gia đình cậu không?”.
“…”.
“Nếu làm trái ý bố cậu, sẽ có chỗ khó xử đúng không?”
Câu hỏi này quá trực tiếp, hiển nhiên vượt qua cả suy nghĩ của Tạ Thiếu Duy, chân mày Tạ Thiếu Duy càng nhíu chặt, phẫn nộ cắn môi, mặt dần đỏ lên.
Bản thân Nhan Miêu cũng thấy rất xấu hổ, làm con gái, nói ra những câu như vậy thật sự đã quá thoáng rồi.
Nếu lấy luôn việc kết hôn làm tiền đề thì phần lớn những chuyên tình làm gì có chỗ đáng yêu. Đối diện với hiện thực, gần như không có chỗ cho sự lãng mạn.
Chẳng qua Tạ Thiếu Duy còn nhỏ hơn Nhan Miêu một tuổi, cô có ý thức của người làm chị, muốn nhắc nhở cậu ta những vấn đề thực tế mà đứa nhóc như cậu ta không hề để tâm tới.
Được một lúc lâu, Tạ Thiếu Duy mới nói: “Nếu tôi không phải là người nhà họ Tạ, tôi sẽ lấy cô”.
“…”.
“Thật đấy”.
Nhan Miêu rất muốn đưa tay xoa mái tóc bướng bỉnh không chịu ép xuống của cậu ta một cái: “Cảm ơn cậu”.
Người như cậu ta, dù không đáng yêu cũng không ngọt ngào, nhưng vẫn đáng được khen ngợi và cảm ơn chân thành.
Hai người ngồi đối diện nhau, cảm giác xua tan được mây mờ thật tốt, tuy vẫn có chút ngượng ngùng nhưng Nhan Miêu thấy mình nhẹ nhõm đi nhiều.
Tạ Thiếu Duy lại buồn phiền một lúc, rồi nói: “Cùng ăn cơm với thân phận bạn bè vẫn được đúng không”.
“Nói rồi đấy nhé, dù chúng ta không hẹn hò, cũng phải gặp nhau nhiều lên, giúp tôi chọc tên Tạ Tử Tu kia một chút, để tôi đỡ tức”.
“…”.
Tạ Thiếu Duy bắt đầu bực bội: “Này, cô vừa mới đá tôi đấy. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”.
Tuy không có nghĩa khí lắm với “đồng minh”, càng không muốn ăn cây táo rào cây sung, nhưng Nhan Miêu vẫn thấy chuyện này rất hả giận, rất hợp lòng người: “Vô tư đi!”.
Thế nên Nhan Miêu lại trở thành đề tài trong công ty một lần nữa.
Ngày nào Tạ Thiếu Duy cũng đưa cô tới công ty đúng giờ, hết giờ làm việc lại tới cửa công ty đón cô, mưa gió chẳng từ. Cậu ta tạm thời thu lại tật xấu hầm hè hùng hổ, bắt đầu ân cần chăm sóc, làm như thật vậy.
Nhất là một hôm gặp Tạ Tử Tu, Tạ Thiếu Duy lại càng ra sức thể hiện, trổ công phu diễn trò tới mười trên mười, kiên quyết ϲởí áօ vest khoác cho Nhan Miêu bằng được.
Nhan Miêu mỉm cười ứng phó, rít lên khe khẽ qua kẽ răng: “Cậu muốn tôi ૮ɦếƭ nóng hả?”. Trờói nóng hầm hập thế này cơ mà!
Khoác “tấm áo tình yêu”, Nhan Miêu mồ hôi ròng ròng bước vào thang máy, Tạ Tử Tu đứng bên cạnh cô, cười nói: “Thư kí Nhan, em không nóng à?”.
Nhan Miêu nhễ nhại mồ hôi nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Sao mà nóng được ạ? Rất ấm áp”.
Tạ Tử Tu nhướn mày, hình như định nói gì nhưng thang máy đã tới nơi, cửa mở ra, các phòng làm việc bên ngoài đã bắt đầu ồn ã, anh ta cũng chỉ mỉm cười, bước ra ngoài trước.
Cuối cùng thì Nhan Miêu cũng có thể thoát khỏi chiếc áo vest ૮ɦếƭ người kia, vội vàng phẩy gió cho mát, đồng nghiệp chào hỏi cô: “Hôm nay cậu hai nhà họ Tạ lại đưa cô tới à?”.
“Ừ”.
Lúc đầu mọi người còn lén lút bàn tán sau lưng cô, rồi lòng hiếu kì cùng dần không được thỏa mãn, thấy cô cũng không để tâm, bèn thẳng thắn tới buôn chuyện công khai.
“Oa… ”.
“Tình cảm hai người bền vững thật đấy”.
“Tạ Thiếu Duy ương bướng, ngang ngạnh như thế, cô quản kiểu gì mà cậu ta ngoan ngoãn nghe lời thế nhỉ?”.
Nhan Miêu khiêm tốn: “Cũng đâu có gì”.
Có mà cô giúp cậu ta, khiến cậu ta có thể nở mặt nở mày trước mặt Tạ Tử Tu thì có. Nếu Tạ Thiếu Duy dám dở tính dở nết cô sẽ thẳng tay đánh cậu ta không kiêng nể gì sất.
Tớ khi Nhan Miêu đưa giấy tờ vào để Tạ Tử Tu kí tên, tiện thể xác nhận lại chuyến bay và Visa cho chuyến công tác mấy ngày sau với anh ta, Tạ Tử Tu cũng chẳng tỏ thái độ, vẫn như bình thường, sau khi kí tên vào giấy tờ mới nói: “Chuyện về Tạ Thiếu Duy, tôi nhớ trước đây chúng ta đã từng giao hẹn, em thay đổi ý định rồi à?”.
“Vâng ạ”.
Vẻ mặt Tạ Tử Tu như đã sẵn sàng nghe giải thích: “Sao thế?”’.
Nhan Miêu đáp: “Lúc ấy là để tránh nghi ngờ, nhưng sau tôi nghĩ, chuyện tiết lộ tin tức của công ty tôi quả thực không làm, thế nên có nghi ngờ gì mà tránh chứ. Cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng. Phải không, anh Tạ?”.
“…”
“Anh Tạ, nếu không có chuyên gì khác, tôi xin phép ra ngoài”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc em một tiếng, Tạ Thiếu Duy không thể có kết quả gì với em”.
“…”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Dù sao nó cũng không cưới em đâu. Em đừng ôm hy vọng nữa”.
“…”.
“Ở nhà họ Tạ, cưới một người bình dân như em đồng nghĩa với việc bị mất tất cả viện trợ về kinh tế từ bố tôi, em thấy dựa vào sức quyến rũ của em mà đủ khiến nó đi tới bước ấy sao?”.
Nhan Miêu không khỏi hít một hơi lạnh, nếu cô thật sự “hẹn hò” với Tạ Thiếu Duy thì sức sát thương của câu nói này không phải tầm thường rồi.
May mà giờ cô và Tạ Thiếu Duy là một phe liên minh kiểu khác, Nhan Miêu bèn ưỡn иgự¢ lên, đáp lại bằng tư thế tình yêu đậm sâu không hề hối hận: “Tôi không quan tâm”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Hả?”.
“Hưởng thụ quá trình là được rồi, không kết quả cũng chẳng quan trọng gì”.
“…”.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của anh ta, Nhan Miêu lại tiếp tục bồi thêm: “Tôi cũng thích anh trai bao nhiêu năm như vậy, không phải cũng không có kết quả giống thế sao?”. Càng nói càng không thể tin nổi.
Tạ Tử Tu liền cười: “Thư ký Nhan lạc quan thật đấy. Hóa ra là tôi nghĩ nhiều”.
*** ***
Hôm ấy Nhan Tử Thanh ghé qua thăm cô. Khoảng thời gian này anh rất bận, người gầy đi một chút nhưng tinh thần lại rất tốt, gương mặt tràn đầy sức sống, nhìn ra được ngay là người đàn ông đang chìm trong hạnh phúc.