“Không sao, sẽ có xe tới đón mà”.
“Ừm”.
“Không thì em đợi tôi về nhé”.
“Không cần đâu…”.
“Tôi đi nhanh thôi”.
“Không cần thật mà”.
Giờ cô chỉ có cảm giác vô cùng bất an.
Tạ Tử Tu nhìn cô, ngừng lại một chút rồi mỉm cười: “Thế cũng được”.
Thời kì sương giá
Ngày X tháng X. Trời nắng.
Mình không muốn nhắc tới Tạ Tử Tu nữa. Mình mong rằng trong cuộc đời mình chưa bao giờ xuất hiện người này.
Chỉ thế thôi.
Nhan Miêu không hỏi anh đi tìm Đỗ Duy Duy làm gì, Tạ Tử Tu cũng không chủ động nhắc tới.
Tạ Tử Tu có rất nhiều thứ nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô, dường như cô vẫn giữ trạng thái gần như không biết gì về cấp trên của mình.
Tiễn Tạ Tử Tu đi rồi, Nhan Miêu nhìn cả bàn thức ăn, ăn tạm một ít, rồi cứ thế bò ra bàn ngẩn người suy nghĩ.
Nhìn ௱ôЛƓ lung một lúc lâu, di động của cô cũng đổ chuông, Nhan Miêu chậm rãi đưa ánh mắt rã rời của mình tập trung nhìn vào màn hình di động, cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến cô có chút bất ngờ.
“Tạ Thiếu Duy?”.
Từ lần đó trở đi, đã rất lâu rồi hai người bọn họ không liên lạc với nhau, dù Tạ Thiếu Duy có đủ loại tính xấu nhưng dẫu sao cũng là người thẳng thắn, nói không gặp thì cũng không gặp lại thật.
Chàng trai đã lâu không gặp ở đầu dây bên kia nói: “Cô có thể xuống đây được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Nhan Miêu có chút khó xử: “Hả, cậu biết đó, tôi đã đồng ý với anh Tạ là không thể gặp riêng cậu nữa, không thì anh ấy khó xử lắm”.
Tạ Thiếu Duy cười giễu: “Anh ta? Cô vẫn còn xem trọng anh ta thật à?
“…”.
A, không thì sao? Lời của sếp không phải thánh chỉ thì sao?
Cuối cùng thì Nhan Miêu vẫn xuống nhà, chàng thanh niên cao lớn đứng dưới khu nhà trọ, áo vest ngoài không cài cúc, quần bò mài nhạt màu, ống tay áo sơ mi cuộn ra ngoài, trông bộ dạng không dễ chơi chút nào.
Đã lâu không gặp, trông cậu ta vẫn thế, kiêu ngạo, nóng nảy, xấu tính.
Lúc đi tới chỗ cậu, chẳng biết có phải ảo giác không, Nhan Miêu cảm giác hình như mặt cậu ta đỏ lên.
“Sao vậy, muộn thế này còn tới tìm tôi?”.
Tạ Thiếu Duy “hừ” một tiếng: “Tôi tới nói cho cô biết bộ mặt thật của Tạ Tử Tu”.
“…”. Sao chứ, lẽ nào cậu ta bóc lớp da mặt của Tạ Tử Tu xuống mang cho cô xem?
“Anh ta là người như thế nào, cô căn bản là không có khái niệm”.
Nhan Miêu đắn đo một lát: “Anh ấy là cấp trên tốt”. Dù có cảm thấy không thể tin tưởng đến cỡ nào, thì trước mặt người ngoài vẫn phải đẩy cấp trên của mình lên.
Tạ Thiếu Duy nhíu mày: “Cô có biết lần trước ai là nội gián bán tài liệu của công ty các cô ra không?”.
Nhan Miêu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Là ai?”.
Chuyện khi đó, cô là nghi phạm duy nhất, Tạ Tử Tu lại ra sức bảo vệ cô, đương nhiên cuối cùng chỉ có thể chấm dứt ở đấy.
Tuy Tạ Tử Tu không hề tính toán, không cần bất cứ bằng chứng nào để chứng minh sự trong sạch của cô, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không yên.
Giọng Tạ Thiếu Duy rít lên như bị đau răng: “Cô đấy, thật không biết nên nói cô ngây thơ hay nói cô ngốc mới đúng nữa. Cô cho rằng có người bán đứng Tạ Tử Tu mà còn có thể bình an vô sự, không bị lôi ra à?”.
“…”. Đừng dùng câu phản vấn có được không.
Tạ Thiếu Duy lại cười mỉa: “Còn không phải là chính anh ta à”.
Trong chốc lát, Nhan Miêu chỉ thấy trời đất đảo lộn, liền lùi lại một bước: “Sao có thể thế được!”.
Tạ Thiếu Duy cau mày, thành thật đáp: “Tôi không phải người tốt đẹp gì, nhưng tôi chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra. Nếu không tin thì cô có thể hỏi Tạ Tử Tu, xem anh ta có dám thừa nhận không”.
“…”.
Nhan Miêu sững sờ một lát, vẫn không thể tin đây là sự thật: “Cậu hiểu nhầm rồi. Sao lại thế đươc chứ? Anh Tạ tổn thất nhiều lắm đó, có ai lại bán đứng mình chứ, chuyện này không hợp lý đâu…”.
Chân mày Tạ Thiếu Duy càng cau chặt hơn, đỏ mặt phát cáu: “Hừ, nếu anh ta không làm như thế, có lẽ chúng ta đã ‘hẹn hò’ rồi”.
“…”.
“Tôi đã nói với cô rồi, anh ta tìm đủ mọi cách để đoạt hết những thứ của tôi, từ nhỏ tới lớn, không có chuyện gì chúng tôi không đối nghịch với nhau. Cô không chịu gặp lại tôi, không biết anh ta đắc ý tới cỡ nào đâu, tổn thất chút đó có là gì”.
“…”.
“Lúc ấy tôi đã cảm thấy lạ rồi, sao tin tình báo có thể tới thuận lợi như thế. Hóa ra là tên khốn ấy đã đặt sẵn thòng lọng để tôi đưa cổ vào. Tên tiểu nhân đê tiện này, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào”.
“…”.
“Tôi mắc câu thì thôi, đã đánh cược thì phải nhận thua, nhưng anh ta dựa vào cái gì mà lợi dụng cô chứ?”.
Nhan Miêu im lặng rất lâu, cũng chỉ biết đáp: “Anh Tạ không thế đâu”.
Tạ Thiếu Duy bắt đầu bực mình: “Này, nếu tôi không có bằng chứng, cũng sẽ không tới đây nói với cô mấy chuyện này đâu, rốt cuộc là cô tin tưởng gì ở anh ta chứ?”.
Nhan Miêu miễn cưỡng đáp: “…Anh Tạ… đối xử rất tốt với tôi”.
Tạ Thiếu Duy nổi nóng: “Anh ta khiến cô thành kẻ đứng mũi chịu sào, cô còn đội ơn đội nghĩa anh ta, cô uống nhiều thuốc quá à? Anh ta phải thế nào cô mới thấy anh ta xấu hả?”.
Nhan Miêu đứng trong gió lạnh một lúc lâu tới khi cả người đều lạnh cóng mới nói: “Chuyện đã qua hết rồi. Trên thương trường khó tránh khỏi những chuyện như thế này, tôi cũng chẳng chịu tổn thất thực tế nào cả…”.
Tạ Thiếu Duy nói: “Cô ngốc thật đấy. Anh ta có thể lợi dụng cô một lần thì có thể lợi dụng cô nhiều lần nữa, chỉ cần cô có giá trị, anh ta sẽ coi cô là công cụ, chuyện này mà cô còn không hiểu sao?”.
Nhan Miêu vào nhà rồi mà vẫn thấy tay chân mình lạnh ngắt, đành phải chà xát một lúc, rồi chui ngay vào chăn co người lại để lấy hơi ấm.
Tạ Thiếu Duy nói: “Anh ta dựa vào cái gì mà lợi dụng cô?”.
Có lẽ thứ anh ta dựa vào là liên minh giữa bọn họ, là cấp trên và cấp dưới rồi.
Cô hơi giận Tạ Tử Tu.
Anh ta không nên đùa giỡn với cô như thế. Dùng quyền lợi đồng minh, nhưng không có tình nghĩa đồng minh chút nào.
Nhưng cô còn giận bản thân mình hơn. Sự theo đuổi của Tạ Tử Tu hoàn toàn không đứng đắn, nếu cô từ chối thẳng thừng thì đã chẳng xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng cứ hoảng hốt sợ hãi tiếp nhận thái độ thân mật bất ngờ của Tạ Tử Tu, do dự ngập ngừng, lung lay không quyết, ngày nào cũng nghĩ này đoán nọ, những người quan tâm cô cũng đều lo lắng thay.
Phải, dù rất ngượng khi thừa nhận, nhưng thật ra bản thân cô cũng lén lút ôm nỗi chờ mong với lời tỏ tình không lý do này.
Chỉ là thứ chờ mong này cũng quá ngốc nghếch, quá xấu hổ.
Thời gian cô quen Tạ Tử Tu đã sớm biết anh ta là người như thế nào, biết rõ anh ta soi mói thành thói chủ nghĩa hoàn mỹ, cao không với tới. Thế nên từ đó tới tận giờ cũng không dám có ý nghĩ không an phận.
Thế mà bị anh ta tùy tiện đùa giỡn chút thôi đã hoang tưởng bay bổng, chân không chạm đất. Cái gì mà lý trí, biết mình biết ta, tự lượng sức mình, chỉ bị hôn môt cái liền biến mất sạch sẽ.
Bản thân cô cũng tự thấy rất xấu hổ, thế nên chỉ có thể gục mặt vào đầu gối.
Hôm sau đi làm, Nhan Miêu lấy lại tinh thần, cố gắng không để mắt thâm quầng vì thiếu ngủ ảnh hưởng tới tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình.
Tạ Tử Tu đón cốc cafe cô đưa tới, nhìn cô: “Tối qua ngủ không ngon à?”.
“Vâng, thời tiết không tốt lắm”.
Tạ Tử Tu cười: “Tôi cũng ngủ không ngon”.
“Dạ”.
“Muốn biết tại sao không?”.
“…”
Nếu dám nói mấy câu trêu ghẹo buồn nôn như “vì nhớ em tới nỗi không ngủ được”, cô sẽ quăng cả cốc cafe vào mặt anh ta.
May mà Tạ Tử Tu không tiếp tục câu chuyện nữa, chỉ nheo mắt lại nói: “Ừm, sao hôm nay em lại mặc bộ này?”.
Bộ vest quần dài kiểu cũ của cô lại lung linh xuất hiện.
“Bộ này rất hợp với quy định”.
Tạ Tử Tu một tay chống cằm, “ờ” một câu như đang suy nghĩ.
Trước đây cô vẫn để ý hình tượng của mình trong mắt Tạ Tử Tu, dù keo kiệt cũng muốn cố gắng ăn mặc đẹp một chút, có khi phối đồ không hợp lắm là cả ngày thấp thỏm không yên. Giờ cô chẳng thèm để tâm. Cứ mặc mấy bộ màu mè kiểu dáng từ thời Nhan ma ma để chọc mù mắt anh ta là được rồi.
“Nếu anh Tạ thấy không vừa lòng, có thể bỏ đi phần phí trang phục, hoặc đổi thư kí khác”.
Tạ Tử Tu nghe vậy thì nhướn mày lên, cười nói: “Thư kí Nhan, em nặng lời rồi, tôi không có ý kiến gì, thế này cũng rất đẹp”.
“…”.
Gã này đúng là đã quen ba hoa chích chòe.
Tạ Tử Tu lại mỉm cười: “Em mặc gì cũng rất đẹp”.
“…”.
Để mấy lời ngọt ngào này cho đối tượng khác đi. Đi chung với cái mặt của anh ta, cô gái nào mà chẳng cam tâm để anh ta lợi dụng chứ.
“Đúng rồi”, Tạ Tử Tu đột nhiên nói, “Hôm nay có thế tan làm sớm một chút, tôi đưa em tới chỗ này hay lắm”.
Nhan Miêu rót cho anh cốc cafe: “Không cần đâu”.
Anh ta nhướn mày: “Hả?”.
“Chúng ta đừng như thế nữa, anh Tạ”.
Tạ Tử Tu nhìn cô, im lặng một lát rồi cười nói: “Cái gì?”.
“Thật đấy, tôi thấy không hợp”.
Tạ Tử Tu vẫn nhìn cô, gương mặt vẫn không lộ ra hỉ nộ ái ố, rốt cuộc cũng chỉ mỉm cười: “Sao lại nói thế?”.
“Chúng ta vốn dĩ không hợp. Bản thân anh cũng biết. Anh biết rõ điều này hơn tôi”.
Tạ Tử Tu cười khẽ: “Hình như trước đây thái độ của em đâu như thế này”.
“Giờ tôi nghĩ rõ ràng rồi, tôi làm thư kí cho anh thôi là được rồi”.
Tạ Tử Tu đặt một tay lên bàn, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn một lát, như cười như không, rồi cười nói: “Lý do ở đây là gì, để tôi đoán một chút nhé”.
“…”.
“Tạ Thiếu Duy, Nhan Tử Thanh, hay là cả hai?”.
Nhan Miêu thẳng thắn đáp: “Cả hai”.
Lần này Tạ Tử Tu càng nhướn cao chân mày hơn, mãi không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn rất quân tử, chỉ cười cười, nói: “Thế không sao, em ra ngoài đi”.