*** ***
“Anh Tạ, pha cốc cafe khác cho anh nhé?”.
Hôm sau tới công ty, lại làm việc như mọi ngày, trong phòng làm việc, tất cả lịch trình của thư kí trước và sau khi được “tỏ tình” hình như chẳng có gì khác biệt.
Tạ Tử Tu chăm chú họp qua điện thoại, chỉ khẽ gật đầu với cô: “Nhờ em”.
Nhan Miêu đặt cốc xuống, bất giác nghiên cứu gương mặt khi nghiêm túc làm việc của sếp mình.
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì thế nhỉ?
Đường nét mang huyết thống của German(*) đẹp tới mức không thật, như một thành phẩm đủ tiêu chuẩn được chế tác kỹ càng, tới nét mặt cũng mập mờ như thực như ảo. Khiến người ta thật sự không đọc ra được hỉ nộ ái ố của anh ta.
(*) German: phiên âm từ Germain trong tiếng Pháp thành Giéc-manh, là các nhóm dân tộc Ấn-u có nguồn gốc từ Bắc u.
Thật sự có người có thể nhìn thấu anh ta sao?
Tạ Tử Tu gác máy, bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười với cô: “Lại nhìn trộm tôi à?”
“…!!!!”
Nhan Miêu đang định co cẳng chạy, lại nghe anh ta thừa cơ nói thêm: “Thư kí Nhan, tối nay tới nhà tôi nấu cơm đi”.
“…”.
Đúng là bắt nạt trắng trợn.
Nhan Miêu nhớ tới lần giáo huấn của Nhan Tử Thanh, càng không dám nhìn thẳng vào anh ta, thế nên bắt đầu ngó vòng xung quanh: “Có thể không đi được không, anh Tạ?”.
“Hả?”.
“Anh trai tôi đã nói, dạo này không cho tôi ra ngoài buổi tối…”.
Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười, ra chiều thông cảm: “Được chứ”.
“Vâng…”.
Tới khi hết giờ làm, Nhan Miêu phải vật vã từ chối cấp trên ngay ở cổng công ty: “Tại, tại sao anh phải tới nhà tôi?”.
Tạ Tử Tu vô tội nói: “Là em bảo không tới nhà tôi mà”.
“…”.
Cùng đi siêu thị hồi lâu, mua một đống thức ăn, Nhan Miêu uể oải đi đằng sau, nhìn cấp trên nhẹ nhàng xách túi đồ chiến lợi phẩm đầy hai tay, thế mà chẳng biết còn lấy đâu ra tay mà mở cửa nhà giúp cô, rồi giơ tay bật đèn, cởi giày, vào nhà, tự nhiên như mình là chủ nhà.
Tạ Tử Tu vẫn luôn tính toán được trước, nắm chắc phần thắng như thế, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Chỉ là, nếu đã muốn gì được nấy, vậy tại sao lại tìm tới cô?
Chỉ với thân phận “cấp trên” này thôi thì có thế thoải mái sai bảo sử dụng Nhan Miêu tới chín mươi phần trăm rồi, mười phần trăm còn lại kia, thực sự thích thú, đáng để anh ta dùng tới quyền lợi “hẹn hò” quan trọng kia để đoạt lấy bằng được sao?
Số làm thư kí vất vả, Nhan Miêu không có quá nhiều thời gian suy ngẫm về nhân tình thế thái, đành cần mẫn chuẩn bị thức ăn cho bữa tôi trong căn bếp chật hẹp nhà mình, rửa rau, thái rau, trộn rau.
Lúc chúi đầu cắt nấm thành miếng, bỗng nhiên nghe bên tai vang lên giọng nói: “Cần tôi giúp gì không?”.
“ …!!!!”
Chưa nói tới việc bất thình lình xuất hiện sau lưng cô thần không biết, quỷ không hay như vậy kinh hoàng tới cớ nào, cấp trên đột nhiên trở thành người có nhân tính như thế, là chuyện gì hả trời?
Nhan Miêu run rẩy: “Không, không cần đâu…”.
Để cấp trên hạ tấm thân tôn quý ngồi trên bộ sofa nhỏ bé nhà cô xem cái ti vi hình ảnh mờ tịt đã bất kính lắm rồi, còn dám để anh ta giúp cô một tay thì đúng là cô chán sống rồi.
Tạ Tử Tu đứng đằng sau cô, cảm giác về sự tồn tại của anh ta mạnh mẽ tới mức khiến người ta không thể làm ngơ, Nhan Miêu đành thấp thỏm cắt cho xong mấy cây nấm rồi lại tách xà lách dưới sự giám sát của cấp trên.
“Nước chấm cho cay thêm chút đi”.
Nhan Miêu vùi đầu vào cắt rau: “Vâng”.
Đương khi tay dao nhịp nhàng hạ xuống, đột nhiên trên lưng nóng lên, Ⱡồ₦g иgự¢ của Tạ Tử Tu đã dán vào lưng cô.
Tuy chỉ là tiếp xúc thân thể, chẳng thêm động tác nào nữa, nhưng trong chớp mắt Nhan Miêu vẫn bị hoảng hốt “oa” một tiếng, suýt nữa đưa dao cắt phải đầu ngón tay.
Tạ Tử Tu có chút bất ngờ, đang vươn tay lấy lọ gia vị trên giá cũng rụt lại, nhưng vẫn cười nói: “Tôi dọa người thế à?”.
Nhan Miêu vội vàng quay người lại đối diện với anh, trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn nhảy tưng tưng, đành ép eo vào bàn bếp, run rẩy “ừm” một tiếng.
Tạ Tử Tu cười cười, nhướn mày lên, rồi đưa lọ gia vị cho cô: “Thư kí Nhan, em không cần căng thẳng như thế, tôi sẽ không tùy tiện làm chuyện bậy bạ đâu”.
Nhan Miêu nuốt nước bọt: “Vâng. Tôi, tôi không căng thẳng…”.
“Em sợ tôi lắm sao?”.
“… Chút thôi, không sợ mà…”
Với người cầm νũ кнí lợi hại chém thịt như bùn mà nói, kẻ làm chuyện xấu thực sự không có gì quá đáng sợ.
Mà cô còn sợ cái “đùa thôi” của Tạ Tử Tu còn hơn “làm chuyện xấu” nữa.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Thế em…”.
Lò vi sóng vang lên một tiếng “ding”, Nhan Miêu vội vàng nói: “Cá hấp chín rồi!”.
Mở lò vi sóng, đang lôi khay ra thì nghe tiếng Tạ Tử Tu nói: “Để tôi”. Rồi mu bàn tay của cô bị một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy.
Nhan Miêu run lên một cái hoàn toàn theo phản xạ có điều kiện, thế nên cả con cá vược tươi ngon nóng hổi đổ thẳng lên tay Tạ Tử Tu.
“…”
“… Ngài Tạ, tiểu nhân đáng ૮ɦếƭ. T_T”.
Mấy phút sau, Tạ Tử Tu nâng bàn tay được băng bó kín mít ngồi trên sofa trong phòng khách, cau mày: “Tôi nói này, có nhất thiết phải băng lại to thế này không?”.
À, không băng to một chút thì làm sao biểu thị được lòng quan tâm của cô với cấp trên và với ngón tay tôn quý của cấp trên chứ?
Nhan Miêu vừa bày biện bát đũa thức ăn, vừa sợ hãi len lén quan sát động tĩnh của Tạ Tử Tu, Tạ Tử Tu vẫn mang vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi đấy, lơ đãng xem ti vi, xem ra hứng thú ăn uống đã bay đi sạch, Nhan Miêu thấy không chừng anh ta sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Ai mà bị đổ thức ăn lên tay như thế cũng không vui, huống chi là Tạ Tử Tu. T_T
Đang sợ hãi, đột nhiên Tạ Tử Tu quay sang, nhướn mày: “Ừm, nhìn trộm tôi vẫn chưa đủ sao?”.
“…”
Tạ Tử Tu còn nghiêm túc nói: “Thư kí Nhan, em có thể giải thích việc em lén lút nhìn trộm tôi một chút được không?”.
“…”. Nhan Miêu run rẩy đáp, “Tôi cũng chỉ là, tiện thì nhìn môt cái thôi mà…”.
Tạ Tử Tu ra chiều ngẫm nghĩ: “Tiện thì nhìn à, sắc đẹp của tôi cũng không thể cứ nhìn suông mãi thế được”.
“…”. Thế không lẽ còn định thu tiền của cô chắc?
Tạ Tử Tu hất cằm với cô bằng tư thái rất thong thả, ra hiệu: “Lại đây”.
Nhan Miêu hoảng hồn lập tức bước lại gần, cúi đầu khom người chờ bị phạt: “Anh Tạ…”.
“Còn nữa, em cũng biết làm tôi bị bỏng là chuyện rất nghiêm trọng đúng không?”.
“… Tiểu nhân biết lỗi rồi… T_T”.
“Thế thì sao…”.
Gương mặt như cười như không kia tiến lại gần, rồi đặt lên cái trán đau khổ của cô một nụ hôn.
“…”.
Nhan Miêu nhất thời còn giữ nguyên thế cúi người, ngẩn ra.
Đây… có chút dịu dàng quá đáng, cũng chiều chuộng quá đáng.
Không hề giống tên Tạ Tử Tu tìm mọi cơ hội để bắt nạt cô.
“Là, là thế này sao?”. Chẳng lẽ không có kiểu phạt khác, ví như phạt tiền, trừ tiền lương hay sao?
Tạ Tử Tu như thở dài, hạ giọng nói: “Rốt cuộc là em có tự giác không hả?”.
Nụ hôn lần này là hôn môi, Tạ Tử Tu đặt tay lên eo cô, kéo cô xuống.
Động tác này không dùng sức thế nhưng cô không thể động đậy nổi, chẳng khác nào giơ tay chịu trói.
Nụ hôn này dịu dàng đâu khác gì giữa hai người yêu nhau, khiến người ta như trúng phải tà thuật, toàn thân không theo ý mình. Sự dịu dàng và ấm áp của Tạ Tử Tu như được tẩm độc, có thể khiến thần kinh người ta tê liệt rồi mất hết khả năng phản kháng.
Nhan Miêu đang chìm trong mê muội, mơ mơ màng màng dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta, còn bản thân thì chẳng biết đã bất giác ôm lấy cổ Tạ Tử Tu từ khi nào.
Nhiệt độ thân thể tỏa ra từ sau lớp áo sơ mi cho người ta một thứ cảm giác an toàn và thân thiết tới lạ thường, dường như có muốn nhiều thêm một chút nữa cũng không sao, khiến người ta bỏ hết mọi rào cản, cam tâm tình nguyện chìm đắm.
Khi nụ hôn dần dần táo bạo hơn thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Nhan Miêu không khỏi mở choàng mắt ra, thế nhưng vẫn ở trong lòng Tạ Tử Tu, cảm giác mê loạn như trúng phải thuốc độc vẫn lan khắp cơ thể, dù có mở to hai mắt ra cũng như ở trong mây mù, không thấy được gì.
Tiếng chuông vẫn ngang bướng kiên trì, cuối cùng Tạ Tử Tu không thể chịu nổi, thở dài nói: “Em chờ một lát”.
Đôi môi Tạ Tử Tu vừa tách ra thì tà thuật cũng biến mất theo, cuối cùng đầu óc Nhan Miêu mới có thể từ từ tỉnh ra, bắt đầu hoạt động lại, không khỏi xoa nắn gương mặt mình, mơ màng nghĩ, đợi, đợi cái gì? Bảo cô đợi để bị ăn à?
Ngẩng đầu nhìn Tạ Tử Tu, người đàn ông đã thoát khỏi trạng thái mê hoặc biếng nhác, vươn một tay rút di động ra, đặt bên tai, nhướn mày: “Duy Duy?”.
“…”.
Nhan Miêu rùng mình tỉnh táo lại, trong chớp mắt, đột nhiên thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu cô chỉ là công cụ thật thì sao.
Quá nhập tâm biến thành công cụ của người khác như thế không phải đáng thương lắm sao.
“Muốn anh qua đó à?”.
Tạ Tử Tu liếc nhìn cô một cái, Nhan Miêu lập tức có chút ngượng ngùng, vội vàng tự giác nói: “Anh Tạ, anh có chuyện thì cứ đi trước đi”.
Đỗ Duy Duy ở đầu dây bên kia không biết đang nói gì, cuối cùng Tạ Tử Tu khẽ cau mày đáp: “Được, em đợi anh”.
Thấy anh ta ngắt máy, Nhan Miêu bất giác kéo áo chặt thêm một chút, dường như làm vậy có thể bù đắp vào lòng tự trọng còn thiếu.
Ở trước mặt Tạ Tử Tu, cô quả thực không hề có chút phòng ngự, anh ta muốn thế nào thì được thế ấy, dễ dàng điều khiển cô trong lòng bàn tay, thế nên cô cũng có tự phần khinh thường chính mình.
Tạ Tử Tu quay đầu lại, đặt tay lên đầu cô, rũ mi nhìn cô: “Xin lỗi nhé, vì có chuyện gấp”.
Sự dịu dàng bất thường của anh ta khiến Nhan Miêu càng thấy bất an: “Anh không tiện lái xe, có cần tôi gọi taxi giúp anh không?”.