Tạ Tử Tu mỉm cười: “Ừ, sàn nhà tên là anh Tạ hả?”
“…”.
“Hôm nay không định ngẩng đầu lên à?”.
Nhan Miêu cẩn thận đáp: “Hôm nay tôi… cổ hơi đau… không ngẩng lên được.. .”.
Cảm giác thấy cấp trên đang bước tới chỗ mình, Nhan Miêu lập tức phối hợp chậm rãi lui lại đằng sau, tới tận khi cả lưng cô đã dán sát vào tường.
“Thư kí Nhan”.
Nhan Miêu dán vào tường như thạch sùng: “Có tiểu nhân…”.
Nếu Tạ Tử Tu còn tới gần thêm nữa, cô chắc chắn có thể xuyên qua tường mà đi được rồi. Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Tôi đáng sợ thế à?”.
Nhan Miêu gật đầu.
“Hừm?”.
Nhan Miêu lại vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
Hình như Tạ Tử Tu khựng lại một chút, rồi lại cười: “Nếu em thế này, tôi sẽ buồn lắm đấy”.
“…”.
Xin, xin đừng mà, cấp trên buồn, cấp dưới còn có thể sống yên ổn sao?
Hai người đứng đối diện một lúc, Nhan Miêu lại nghe cấp trên nói: “Đi ăn tối cùng nhau nhé. Cảm ơn em chăm sóc Darwin”.
“Oa…”.
“Yên tâm, là tôi mời”.
“…”. Cũng đừng nhìn thấu nhược điểm của cô như thế.
“Có cua rắc tiêu đấy”.
“…”.
“Tôm hùm và hàu sống cũng ngon lắm”.
“…”.
Gì chứ, chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng cô là kẻ ૮ɦếƭ vì miếng ăn à?
Nhan Miêu nói: “Tôi không đi đâu.. .”.
“Hừm?”.
“Đồ ăn còn thừa trong tủ lạnh, tối nay mà không ăn thì sẽ hư mất”.
“…”.
“Không thể lãng phí”.
Nhưng Tạ Tử Tu cũng không ép cô, chỉ nói: “Trước khi hết giờ làm trả lời lại cho tôi”.
Lúc sắp hết giờ làm, Nhan Miêu đang chăm chỉ cần mẫn làm việc trước máy tính đột nhiên nhận được email của cấp trên.
Thư kí nhất định phải đọc.
Nhan Miêu mù mờ mở email ra, chỉ thoáng chốc mắt đã bị lấp đầy bằng những bức ảnh chụp đủ các món ăn ngon. Cá biển hầm rau củ kiểu Bồ Đào Nha, hàu sống ướp đá dùng với chanh, khay hải sản bày tôm hùm, sò điệp và tôm rảo, cá vược biển rán ăn kèm dưa chuột muối, thit nai rưới nước sốt táo đậm đà, cua nấu ớt, cua gạch thơm ngon mỡ màng…
Đương lúc nhá nhem bụng dạ biểu tình, nhìn mấy thứ thế này, Nhan Miêu chỉ thấy cả người mình từ từ nứt ra.
Món cơm rang trứng lạnh ngắt trong tủ lạnh ở nhà nắm tay lý trí của cô từ từ tan biến như chưa từng có.
*** ***
Hai tiếng sau, Nhan Miêu đứng cạnh bến tàu, nhìn con thuyền to lớn trước mắt mình: “Chúng ta… phải ăn cơm ở trên tàu à?”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Đương nhiên rồi”.
Lên tàu rồi Nhan Miêu mới phát hiện cả nhà hàng trên biển lớn nhường ấy mà chỉ có hai người bọn họ là khách, trong lòng Nhan Miêu không khỏi hoảng hốt. Lát nữa sẽ là biển khơi mù mịt, cô nam quả nữ, nhỡ có biến kiểu thế này thế kia, lẽ nào cô phải có lỗi với ông anh trai của cô sao?
Vừa nghĩ như thế, cô không khỏi hoảng hốt liếc nhìn người đàn ông đang phát ra khí chất không đứng đắn chút nào bên cạnh mình.
Tạ Tử Tu cũng đang cúi đầu nhìn cô, bốn mắt giao nhau, bèn nhướn mày, mỉm cười: “Sao thế, tới đây ăn cơm mà thư kí Nhan không thấy vui à?”.
Nhan Miêu nghẹn ngào: “Vui chứ..”.
Tạ Tử Tu lại “ừ” một tiếng: “Vui cỡ nào?”.
“Vui tới mức… muốn khóc…”.
Con thuyền chậm rãi ra khơi, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, các món lần lượt được dọn lên: cua rắc tiêu đen tươi ngon béo ngậy, tôm chiên lăn yến mạch thơm ngọt thịt mềm, nghêu nấu vang trắng kiểu Bồ Đào Nha, hàu sống từ vùng đông bắc Tây Ban Nha, cá vược rán tươi ngon…
Tạ Tử Tu không ᴆụng đũa, chỉ cầm nĩa, khẽ mỉm cười nhìn cô.
Nhan Miêu thì hoàn toàn không dám nhìn anh ta, chuyên tâm cắm đầu ăn cật lực, lùa cơm hải sản, tôm hùm, cá mực liên tục không ngừng.
Cũng chẳng phải lần đầu tiên ăn cơm riêng với Tạ Tử Tu, hai người cũng coi như đã rất quen thuộc, rất thoải mái rồi.
Nhưng lần này không hiểu tại sao, cô vẫn không dám ngẩng đầu lên, cứ luôn cảm giác chỉ cần gặp phải ánh mắt của anh ta, bản thân cô sẽ biến thành bữa cơm hải sản.
Cố gắng ăn được một lúc, đột nhiên Tạ Tử Tu cất tiếng: “Thư kí Nhan, hình như hôm nay em rất sợ tôi?”.
Nhan Miêu run rẩy đáp: “Đâu, đâu có.. .”.
“Thế em ngẩng đầu lên xem nào”.
“…” Ánh mắt của Nhan Miêu vẫn dán vào cái đĩa trên bàn ăn.
Tạ Tử Tu cười: “Nếu sợ thật, hay là uống chút rượu đi”.
“…”
Hình như có lý.
Thế là Nhan Miêu cứ uống hết cốc này tới cốc khác, nhưng lại thấy hình như gan mình vẫn chưa to lên, mà đầu lưỡi lại hơi nở ra.
Tới khi thuyền đã cập bến, hai chân Nhan Miêu đã hơi nhũn ra, lại nghe sếp mình nói: “Muốn tới thăm Darwin không? Tôi đón nó về nhà rồi”.
“A… ”
Cô rất nhớ Darwin, muốn lại đươc ôm chú chó to lớn có bộ lông mềm mại ấy vào lòng, bị nhào lên tới nỗi không đứng nổi mới an tâm.
Thế nhưng giờ đã muộn rồi, hơn nữa, nếu ở riêng với Tạ Tử Tu, cô lại lo…
Trong lúc đang dằn vặt đấu tranh, lại nghe Tạ Tử Tu cười: “Em không muốn tới cũng không sao. Tôi sẽ chuyển lời cho nó”.
“…”.
Vừa đẩy cửa ra, Nhan Miêu đã nhận được màn chào đón quen thuộc. Darwin đứng thẳng bằng hai chân sau, thẳng thắn bày tỏ sự nhiệt tình của nó với Nhan Miêu và đồ ăn khuya, liếm khắp mặt cô.
Nhan Miêu bị Darwin liếm thì vui tới quên trời đất, cứ lẩm bẩm lung tung “chó ngoan”, “mày là chú chó lợi hại nhất quả đất này”, rồi ngồi bệt xuống đất cùng với Darwin, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, để thức ăn vào tay cho nó ăn từng chút một.
Cho Darwin ăn một lúc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Tử Tu đang ngồi trên sofa, mày dài mắt đen, làn da trắng hơn tuyết, đang nhìn cô cười cười như có như không.
“…”.
Nhan Miêu ngay lập tức từ từ, từ từ, từ từ cuộn mình lại còn một xíu, rất muốn khiến bản thân biến mất trong tầm mắt của cấp trên.
Thật sự là… không có cảm giác an toàn chút nào.
Nói theo lương tâm thì, cô không hề cảm nhận được Tạ Tử Tu sẽ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô. Tuy cấp trên của mình không phải là người tốt, lúc nào cũng là nửa tốt nửa xấu, nhưng tuyệt đối không đê tiện. Nhưng Tạ Tử Tu còn cao tay hơn kẻ xấu ở chỗ, anh ta là ác ma. Mà ác ma lại rất giỏi đầu độc trái tim con người, mê hoặc con người làm việc xấu. Không khéo cô lại ngu ngơ bị anh ta lừa mất.
Tới khi Darwin đã ăn hết bữa khuya cô mang tới, thoải mái nằm phơi bụng, Nhan Miêu mới lúng túng nói: “Tôi về đây…”
Tạ Tử Tu cũng không giữ cô lại: “Ừ, tôi tiễn em”.
Nhan Miêu vội vàng nói: “Không cần đâu…”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Sao thế, không phải trước giờ em vẫn hay đi nhờ xe à?”.
“…”.
“Em biết giờ này đi taxi về tốn bao nhiêu tiền không?”.
“Thế… cảm ơn anh.. .”.
Tạ Tử Tu lấy xe, đi đường thấy đèn đỏ cũng không vượt, rất tuân thủ pháp luật, đưa cô tới dưới nhà trọ một cách thuận lợi theo đúng lệ thường.
Vào khoảng thời gian không được an toàn lắm, cùng với một người đàn ông gian xảo như thế này mà lại không xảy ra chuyện gì, cuối cùng Nhan Miêu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi sắp xuống xe, đột nhiên nghe Tạ Tử Tu cười nói: “Cả tối mà em định chỉ cho tôi thấy đỉnh đầu em thôi sao?”.
“…”. Thế, thế còn muốn nhìn chỗ nào nữa?
Tạ Tử Tu lại nói: “Tôi muốn hỏi…”.
“Hả?”.
“Hôn em là chuyện khó chấp nhận như thế sao?”.
Nhan Miêu chỉ thấy “uỳnh” một cái, từ đầu tới chân đều đỏ lựng lên. Còn, còn dám nhắc tới à!
Tạ Tử Tu vẫn cười khẽ: “Hôn tôi sẽ khiến em khó xử sao?”.
“…!!!!!!!”.
Mất, mất mặt quá!
“Hình như em không muốn để tôi hôn em, tại sao chứ?”.
Đụng phải câu hỏi trắng trợn, đùa giỡn lưu manh như thế, mãi sau Nhan Miêu mới nặn ra được một câu: “Vì, vì… anh không phải là người tốt”.
“Hả?”.
“Anh, anh lúc nào cũng bắt nạt người ta”.
Tạ Tử Tu cười, hạ giọng nói: “Thế sau này tôi không bắt nạt em nữa có được không?”.
“…”.
Đột nhiên trở nên đáng yêu dễ gần, thương xót cấp dưới như thế, thực sự không thể tin nổi.
Cảm giác người đàn ông ở cạnh mình động đậy, Nhan Miêu bất giác có chút lo lắng, giơ tay túm lấy tay nắm cửa theo phản xạ có điều kiện.
Tạ Tử Tu không thể nhịn được cười: “Rốt cuộc em đang sợ gì chứ?”.
“…”.
“Sợ tôi sao?”. Giọng nói không cao không thấp còn mang theo sức lôi cuốn kì lạ ấy vang lên, “Hay sợ bản thân em?”.
Chỉ cần dùng sức thôi, cô có thể đẩy cánh cửa ô tô ra, rồi sau đó chuồn đi rất dễ dàng.
Thế nhưng khi Tạ Tử Tu ép sát lại, cả người Nhan Miêu lập tức cứng đờ, như con cá bị đặt lên tấm thớt, không thể động đậy. Đành trợn tròn mắt mà nhìn anh ta tới càng lúc càng gần.
Đã gần tới mức không thể thấy rõ được gương mặt đối phương, chóp mũi gần như chạm vào nhau, Nhan Miêu vẫn mở tròn đôi mắt, không dám nhắm lại.
Tạ Tử Tu khẽ bật cười, chóp mũi chạm vào nhau, ᴆụng vào môi cô.
Nhan Miêu lập tức hít sâu vào một hơi không thể tự kìm chế nổi. Chẳng chờ cho cô hít thở xong, thì đôi môi đã bị vít chặt, khi cô đang hoảng hốt, đối phương liền dễ dàng đưa đầu lưỡi vào, khẽ cắn một cái. Nụ hôn sâu này khiến người ta không kịp kháng cự.
Giữa những động chạm quyến luyến, Nhan Miêu chỉ thấy trước mắt mình đều trắng xóa, sắp không thở nổi được nữa rồi. Mà nụ hôn cũng không tiếp tục kéo dài thêm nữa, chỉ tới nửa chừng rồi đột ngột dừng lại.
Tạ Tử Tu tạm ngừng hành vi xúc phạm này lai môt cách khá lịch sự, hai đôi môi tách ra, lại ngừng một lát, lui lại phía sau một chút, dừng lại trong phạm vi bất cứ lúc nào cũng có thể áp sát, như cho cô thời gian để chạy trốn.
Nhan Miêu ngơ ngẩn nhìn anh ta, tim đập như trống đánh, như trúng phải một phép thuật kì quái, chỉ thấy đầu óc lơ mơ, không thể suy nghĩ không thể cử động, càng không thể đưa tay đẩy cửa ra.
Nét mặt và đôi môi của anh ta đều như có phép thuật lạ kỳ, ngay cả việc dời ánh mắt đi cũng khiến người ta nhất thời không làm nổi.