Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 41

Tác giả: Lam Tiểu Miết

“…Vâng”.
Rõ ràng cô đã vô cùng quen thuộc mọi ngõ ngách trong căn nhà này rồi, còn kéo cô đi giới thiệu một lượt như đúng rồi, lại khiến cô có chút lo lắng.
Thứ Tạ Tử Tu giới thiệu kế tiếp là: “Đây là phòng ngủ của tôi”.
“…”. Cái này mà cũng cần phải nói sao.
Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Nếu cô có ý ngấp nghé, muốn qua đây ngủ cũng không phải là không được”.
Cứ đưa gan của anh ta cho cô mượn dùng thử trước đi.
“Lát nữa tôi ra ngoài, Darwin giao cho cô đấy, cô ở đây cứ tự nhiên nhé”.
“Vâng…”.
Đã tới căn nhà này làm trâu làm ngựa không biết bao nhiêu lần. Nhưng nói chuyện ở đây qua đêm, vẫn thật là… chuyện không dám nghĩ tới.
Hai người kề vai ngồi trên sofa một lát mà lưng Nhan Miêu như bị kim châm, bèn hỏi: “Anh Tạ, chuyện đó, lúc nào anh mới ra ngoài?”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Sắp rồi, sao thế?”.
Nhan Miêu ấp úng đáp: “Không… nhưng anh đi sớm một chút, đi đường đỡ vội”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Thế này là muốn đuổi tôi đi nhanh hả. Cô đã coi mình là chủ nơi này rồi à?”.
Nhan Miêu sợ tới mức vội vã đáp: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!”.
Thật ra là, nấn ná ở chung chỗ này với sếp, lại nghĩ tới sự thực rằng lát nữa phải ngủ ở đây, nên cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này đều biến thành quái lạ.
Áp lực trong lòng cũng lớn quá rồi.
Có thể ngủ được mới là lạ đó.
Darwin ăn tối rất nhiều, sức ăn chả khác gì trâu bò, rồi lại bắt đầu hoạt bát, tự đuổi vòng vòng theo cái đuôi của mình, rồi lại không biết lôi ở đâu ra một quả bóng tennis, chơi đùa ầm ĩ trong phòng.
Nhan Miêu nhìn nó gặm rứt lớp da bọc sofa: “… Đồ Darwin phá hỏng chắc không cần tôi bồi thường đấy chứ?”.
Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Cô nói xem?”.
“…”.
“Là cô không cho tôi tặng nó đi đây chứ”.
“…”.
Làm gì có kiểu thừa cơ bóc lột và vùi dập nhân viên như thế!
Nhan Miêu vội vàng đi kéo Darwin lại, chuyển sự hứng thú của nó ra khỏi chiếc sofa da:
“Nghe lời nào, cái này chơi không vui đâu, mày chơi cái gì rẻ tiền chút đi…”.
Thứ duy nhất trong căn phòng này bị hư mà cô không phải bồi thường, có lẽ cũng chỉ có tên Tạ Tử Tu đang tựa lưng trên sofa đọc báo kia thôi.
Thế là Darwin “vèo” một cái đã vọt lên như một viên đạn.
Tạ Tử Tu bị nhào lên như thế, hơi loạng choạng, đột nhiên khẽ cau mày: “Ừm…”
Nhan Miêu vội vàng hỏi: “Sao thế?”.
“Không sao, Darwin ᴆụng rơi một bên kính sát tròng của tôi rồi”.
Nhan Miêu có chút bất ngờ: “Anh bị cận à?”.
“Nhẹ thôi”.
Có lẽ cảm thấy khó chịu, Tạ Tử Tu đưa tay gỡ nốt kính sát tròng ở mắt còn lại, lôi cặp kính trong chiếc hộp đặt trên bàn trước sofa ra, thuận tay đeo vào.
Nhan Miêu nhìn anh ta, đột nhiên cũng không biết nói sao.
“Thế nào?”.
Nhan Miêu hơi lắp bắp: “À… anh, anh đeo kính, thực sự… đẹp trai hơn tí tẹo”.
Tạ Tử Tu cười: “Chuyện này tôi biết”
“…”. Còn thực sự không khách sáo.
“Nhưng không tiện, nên ít khi đeo”.
Làn da trắng tới lóa cả mắt, gương mặt nhỏ dài như cười như không, đi kèm với cặp kính vô cùng nhã nhặn, lại càng có sức mê hoặc tà ác hơn.
Sao Đỗ Duy Duy lại buông tha cho người như thế này, đi bắt ông anh trai của cô chứ.
Nói như thế cứ như thể anh trai cô rất kém vậy, thực ra Nhan Tử Thanh cũng được bầu là thanh niên xuất sắc đẹp trai mấy năm liền. Chỉ là nói thẳng ra thì Đỗ Duy Duy xứng đôi với Tạ Tử Tu hơn, cô và Nhan Tử Thanh mới giống người trong cùng một thế giới, không phải sao?
Được một lát, cái tên nhã nhặn ghê gớm kia mới cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn sang cô: “Tôi phải đi rồi”.
Cuối cùng Nhan Miêu cũng có thể thả lỏng tấm lưng căng cứng ra, như được đại xá: “… Đi đường cẩn thận”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Tôi biết rồi”.
“Về sớm chút nhé”.
Để cô khỏi phải gánh nhiều tổn thất kinh tế hơn vì đồ dùng trong nhà bị Darwin gặm hư.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Được rồi”.
Tiễn Tạ Tử Tu đi rồi, Nhan Miêu mới quay lại, vẫn có chút tò mò với căn nhà này, không khỏi đánh giá trên dưới hết một lượt nữa.
Cảm giác của lần này và những lần trước ghé qua giúp dắt chó đi dạo hay tới nấu lẩu ít nhiều vẫn có sự khác biệt.
Đây là nơi thuộc về riêng Tạ Tử Tu, là không gian bí mật chân thực nhất. Cô vẫn cảm thấy mình chẳng biết được bao nhiêu về sếp của mình, chỉ cách một lớp da mỏng manh mang nụ cười mà chẳng nhìn thấu được gì. Mà giờ tất cả những điều bí mật của Tạ Tử Tu đều ở nơi đây, không có sự giám sát của chủ nhân, tùy tiện trải ra khắp tứ phía, tới khóa cũng không có.
Nhan Miêu cẩn thận trông trái nhìn phải một hồi, bèn đi vào phòng ngủ của cấp trên như bị ma xui quỷ khiến.
Chỉ đứng trong phòng ngủ nhìn xung quanh, trong lòng đã có chút bất an, tuy quét mắt nhìn qua đều không có thứ gì bất ổn, nhưng vẫn cảm thấy không gian này có chút quá riêng tư.
Bên giường vẫn để một cặp kính. Liên tưởng tới việc người như Tạ Tử Tu mà đêm khuya cũng sẽ tựa người ở đầu giường, thu lại điệu bộ như cậu chủ xã hội đen mà đọc sách, thì không khỏi thất thần một hồi lâu.
Thất thần xong, Nhan Miêu lại nhìn những thứ bày biện trong phòng ngủ, vì tôn trọng sự riêng tư của người khác, cô cố gắng chỉ dùng mắt, không động tay vào, cả ngăn kéo cũng không dám mở ra.
Thành thật mà nói, một dãy sách trên giá vẫn dọa được cô. Tạ Tử Tu… anh ta… biết chữ à?
Được rồi, cô thực sự rất khó tưởng tượng cấp trên của mình sẽ là người bỏ công bỏ sức đọc mấy cuốn sách có cảm giác đã rất cũ ít người quan tâm này.
Người như Tạ Tử Tu, đọc mấy quyển kiểu như “Sóng gió xã hội đen”, “Gã côn đồ” mới là bình thường chứ nhỉ?
Thậm chí trong đó còn có một bộ sách tranh, là bộ sách tranh hàng hiếm trong số những hàng hiếm chỉ được in ba trăm bản, hồi cô vẫn còn đi học cũng từng mua, khi ấy cô phải vô cùng để tâm mới đặt mua được.
Cô rất khâm phục những bức tranh châm biếm đau khổ bất tận nhưng lại phóng khoáng, phong cách vẽ khác thường lại sáng tạo, lời đề như cuồng dại nhưng tỉnh táo lạ thường, cũng giải thích luôn cho nguyên nhân có ba trăm bản sách thôi mà cũng không bán hết nổi, nó thực sự không được ưa thích.
Mà Tạ Tử Tu lại giống như cô, cũng là một trong ba trăm người ấy.
Chắc là tên này chỉ móc từ hàng sách ra bày lên cho đủ số thôi nhỉ?
Nhan Miêu cẩn thận rút sách ra, lật một trang, trên trang đầu tiên bất ngờ xuất hiện một dòng chữ quen mắt đã hơi cũ.
“…”.
Hóa ra Tạ Tử Tu không chỉ có chữ kí mới đẹp. Cô còn nghĩ rằng ba chữ rồng bay phượng múa đó là anh ta đặc biệt đi luyện, chữ kí chuyên dụng chứ.
Thế nhưng, cái tên này, lúc thường nhìn đâu giống người đọc sách ở chỗ nào chứ.
Trước khi ra khỏi phòng ngủ Nhan Miêu nhìn thấy một khung ảnh bị lật úp mặt trên giá sách, cô thuận tay lật nó lên, quay mặt khung lại.
Rồi bị sợ tới giật nảy mình.
Trong khung ảnh là một cô gái mặc xường xám tựa trong lòng người đàn ông mặc quân phục đang mỉm cười, vẻ mặt có chút hoảng hốt và rụt rè.
“…”.
Tự dưng giữ lại thứ này một cách nhân tính như thế, đây là thể hiện có tình có nghĩa với nhân viên à? Hay cũng định dùng để phóng phi tiêu?
Vì đã đảo qua một vòng trong phòng ngủ của cấp trên, cả đêm ấy Nhan Miêu không ngủ nổi.
Dường như cô không thấy gì hết, nhưng lại giống như thấy quá nhiều thứ, khiến bản thân cô cũng mơ hồ. Có một số chuyện không thể kìm nén nổi mà suy đoán một chút, nhưng cuối cùng lại không dám nghĩ.
Sáng ra tỉnh dậy, Nhan Miêu rất tự giác mang ví tiền ra ngoài mua thức ăn, tiện thể tới hiệu giặt là lấy mấy bộ quần áo của Tạ Tử Tu về. Trước khi đi nhìn thấy Darwin nằm sấp trong ổ chó rất im lặng, có lẽ vẫn còn ngủ, nên cô cũng không đưa nó ra ngoài theo.
Lúc về, Nhan Miêu cẩn thận gấp quần áo cất vào tủ cho Tạ Tử Tu, rồi tưới hoa, làm thức ăn cho chó, bê tới dỗ Darwin ăn sáng.
“Darwin, có cơm trộn thịt bò ngon lắm này”.
Darwin cũng không vui vẻ nhào ra như bình thường, vẫn úp mặt xuống nằm nhoài trong góc, chỉ khẽ vẫy vẫy tai.
“Darwin?”.
Chẳng lẽ tâm trạng lại không tốt? Vì Tạ Tử Tu đi vắng, khiến nó tương tư thành bệnh sao?
“Darwin, ra nếm thử đi nào, cái này siêu ngon luôn nhé”.
Chú chó Labrador vẫn nằm như thế, im lặng lạ thường, phần lưng thỉnh thoảng động đậy một cái, như đang co giật.
Nhan Miêu đột nhiên lo lắng, đưa tay sờ nó, chỉ thấy vùng bụng trướng lên lạ thường: “Darwin?!”.
Nhan Miêu cũng không nhớ được nổi mình bộc phát sức lực kiểu gì mà ôm được chú chó lớn như thế ra khỏi nhà, rồi đưa nó tới bệnh viện thú y.
Tuy rất bình tĩnh một mình đi làm thủ tục, nộp tiền, gọi điện thoại thông báo cho Tạ Tử Tu, đưa Darwin làm các loại kiểm tra, thực ra trong đầu cô trống rỗng, có chút không biết là mình đang làm gì.
Tới khi bóng dáng cao to quen thuộc của người đàn ông ấy xuất hiện ở cửa, sức lực cả người Nhan Miêu đột nhiên mất hết, giọng nói cũng yếu ớt: “Anh Tạ…”
Người đàn ông sải bước tới bên, ngồi xuống bên cạnh cô: “Ừ”.
Nhan Miêu đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, toàn thân run rẩy không tự chủ được: “Xoắn dạ dày là gì? Nếu phải cắt bỏ lá lách thì có phải rất nghiêm trọng không?”.
Tạ Tử Tu vươn tay nắm lấy những ngón tay run rẩy của cô: “Đừng lo”.
Nói thì nói thế nhưng cô cũng cảm giác được Tạ Tử Tu rất lo lắng.
Nhan Miêu vừa mở miệng, đã thấy mắt mờ đi vì nước mắt: “Nó nôn suốt, thế mà trước đó tôi không phát hiện ra, tôi, tôi.. .”.
Darwin đáng thương đau đớn lâu như thế, mà cô vẫn làm việc nhà chẳng hay biết gì.
Tạ Tử Tu nói: “Đây không phải lỗi của cô. Cũng chẳng ai ngờ được”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc