Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 37

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Hôm ấy Nhan Miêu không kìm được mà nhắc nhở vị sếp quý nhân hay quên của mình: “Hôm nay không cần đặt hoa sao?”.
Tạ Tử Tu ngước mắt lên: “Hả? Hoa gì?”.
Nhan Miêu chỉ đạo hướng dẫn: “Tặng cô Nguyễn”.
“Hả?”.
“… = = Hôm nay hình như là sinh nhật cô ấy mà”.
Tạ Tử Tu cười nói: “À, tôi không định tặng”.
Nhan Miêu kinh ngạc: “Tại sao?”.
“Không cần thiết”.
“Ấy…”. Nhan Miêu thấp thỏm, “Cô Nguyễn rất hợp với anh”.
Tài mạo tương xứng, lại được coi là môn đăng hộ đối, nếu hai người này giận nhau vì chuyện cô bị sai vặt nhỏ như hạt vừng thì cô tội nghiệt lắm rồi. Dù sét không giáng xuống, anh trai cũng chém cô.
Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Có lẽ tôi quá sốt ruột, đi hơi nhầm hướng”.
Nhan Miêu cố gắng nghiền ngẫm câu trả lời mơ hồ lập lờ nước đôi của anh ta một hồi, không khỏi nhìn anh ta kinh hoảng: “Á, thế là… không tặng hoa vì anh còn nhớ tới Đỗ Duy Duy sao?”.
Tạ Tử Tu không đáp, chỉ cười hỏi lại: “Cô còn nhớ Nhan Tử Thanh không?”.
“…”.
Nói thật lòng, dạo này nhiều việc phát sinh quá, cô cứ bận quay vòng vòng, đầu óc lâu rồi chẳng có chỗ rảnh mà nhớ nhung Nhan Tử Thanh.
Nhung nếu nói thật, cô thực sự vẫn có chút lo lắng anh ta sẽ trở mặt với mình.
Tạ Tử Tu thu lại nụ cười, nhìn cô chăm chú: “Hay là cô đã thay lòng đổi dạ rồi?”.
Dưới ánh mắt ấy, chẳng hiểu sao Nhan Miêu lại thấy rất sợ hãi, chỉ có thể cọ hai chân vào nhau.
May mà Tạ Tử Tu không nghiêm hình ép hỏi, chỉ mỉm cười: “Ngày nào cô thay lòng đổi dạ, phải nhớ nói cho tôi biết”.
Cô đâu dám chứ… = =,„
Thế nhưng mối quan hệ phức tạp giữa Tạ Tử Tu và Nguyễn Hy Nhược cùng Đỗ Duy Duy đã không còn nằm trong phạm vi phụ trách của cô rồi, cấp trên thích ai, thư kí nhỏ chạy việc vặt như cô quản làm sao được?
Tới lúc hết giờ làm việc, Nhan Miêu Lại nhận được điện thoại của Tạ Thiếu Duy.
“Bạn tôi mới mở nhà hàng, muốn nhiều người tới ủng hộ một chút”.
Nhan Miêu quen cậu ta một thời gian, năng lực giải thích đã tăng lên rất nhiều, biết câu này tự động phiên dịch ra sẽ là: “Cô có muốn cùng đi ủng hộ, ăn bữa cơm tối với tôi không?”.
“Xin lỗi nhé, tối nay tôi còn phải làm thêm giờ”.
“… Có gì quan trọng không, ngày nào cũng làm thêm thế?”.
Nhan Miêu thở dài: “Thực ra cũng chẳng có gì, toàn là chuyện lặt vặt thôi, nhưng sếp yêu cầu, đương nhiên phải làm hết rồi”.
“… Tạ Tử Tu cố ý”.
“Hả?”.
“Anh ta cứ liên tục gây phiền phức, cản trở chúng ta gặp mặt”.
Nhan Miêu cười mỉa: “… Không tới nỗi đó chứ”.
“Tôi lớn lên với anh ta, còn không hiểu anh ta nữa sao?”.
Thực ra ít nhiều gì Nhan Miêu cũng cảm giác được Tạ Tử Tu đang ngăn cản cô qua lại với Tạ Thiếu Duy, chỉ là bảo vệ tí ti cho sếp của mình theo bản năng thôi.
Tạ Tử Tu phản đối cô hẹn hò với Tạ Thiếu Duy, tâm thái này rất dễ hiểu, bất luận là công hay tư đều có lý do rõ ràng.
Anh ta muốn cô chuyên tâm làm việc cho mình, muốn cô giúp chia rẽ Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy, muốn cô đả kích Tạ Thiếu Duy.
Đúng là thư kí vạn năng.
Nhan Miêu nghĩ vậy không khỏi lại thở hắt ra, vẫn nói đỡ cho cấp trên: “Không đâu, chỉ là việc cần thiết thật mà. Thế này nhé, chờ tôi làm thêm giờ xong sẽ mời cậu ăn bữa khuya”.
Hình như đối phưong sững người ra một lát, lâu sau mói đáp: “Cô, cô mời tôi?”.
“Nhưng cậu đừng lái xe thể thao tới, cái đó có hơi khoa trương”.
Bị người ta nhìn thấy cô đêm hôm khuya khoắt chui vào chiếc xe đắt tiền của Tạ Thiếu Duy, không biết còn bị Ϧóþ méo ra gì nữa.
Buổi tối kết thúc công việc, Nhan Miêu lén lút ra khỏi tòa nhà công ty. Quả nhiên Tạ Thiếu Duy không lái con Ferrari lóa mắt muốn ૮ɦếƭ kia của mình tới, thế nhưng…
Cậu thanh niên cao to cởi mũ bảo hiểm xuống, để lộ đôi mày đen dài và khóe mắt hơi xếch lên: “Lên đi”.
“…!!!”
Đi boot cổ ngắn lái xe phân khối lớn, không phải càng phô trương hơn sao?
Nhan Miêu thật sự hận không thể kéo cậu ta trốn vào trong bóng tối: “Cậu không thể đi xe bus, đi tàu điện ngầm hay gọi taxi tới được à? Ai bảo cậu đi cái này?”.
Dù đạp xe đạp tới cũng được mà.
Vừa bị cô nói như thế, hình như cậu chàng có chút bối rối, gương mặt thoáng đỏ lên, cáu kỉnh đáp: “Cô muốn tôi đi kiểu gì, không nói rõ từ sớm, tôi sao biết được!”.
“…”
Dù dáng cậu ta ngồi trên xe chống một chân xuống trông vô cùng lưu manh xã hội đen, nói là tới chờ người đi ăn, chi bằng nói là tới tìm kẻ địch còn giống hơn, thế nhưng lúc cáu kỉnh lại có vẻ trẻ con.
“Được rồi, bữa khuya cậu muốn ăn gì nào, mì sợi hay lẩu?”.
Tạ Thiếu Duy chờ cô ngồi đằng sau, bèn cau mày khởi động xe: “Nghe cái nào cũng chán”.
Nhan Miêu vốn có chút ngượng ngùng, chỉ kéo lưng áo Tạ Thiếu Duy một cách tượng trưng để giữ thăng bằng, nhưng xe vừa tăng tốc, bèn thấy ngượng thế chỉ có ૮ɦếƭ thôi.
An toàn là trên hết, chẳng có gì mà ngượng cả, thế là dứt khoát ôm eo người đang lái xe.
Bánh xe đột nhiên trượt một cái, suýt nữa là lao ra mép đường. Lưng Nhan Miêu rịn ra mồ hôi lạnh: “Tôi nói này, cậu chú ý một chút, đừng một xe hai mạng đấy”.
Câu oán trách này chỉ nhận được lời đáp trả cáu gắt của đối phương: “Ồn ૮ɦếƭ đi được!”.
Xuống xe, tìm quán ăn đêm vỉa hè xem ăn gì, Nhan Miêu đề nghị món cá viên cari, mỗi người một xâu trước, thêm chút tương ngọt, mùi cari thơm nồng ăn vừa ngọt vừa cay.
“Ăn rất ngon phải không? Rất sướng miệng đúng không?”.
“Ừm…”.
“Thích thì gọi thêm mấy xâu nữa đi”.
“Ừm…”.
Tạ Thiếu Duy người cao chân dài, khí thế không thể coi thường, quanh năm chỉ dùng độc chiêu cau mày, cầm que xâu cá viên cari trông chẳng khác gì cầm hung khí.
Nhan Miêu mua liền mấy xâu cá viên, lấy tiền an ủi ông chủ nét mặt kinh hoàng bên cạnh: “… Ông chủ, ông đừng lo lắng, tiền này ông cứ nhận đi”.
Để không gây cho ông chủ bán cá viên quá nhiều áp lực, ăn xong hai, ba xâu cá viên, Nhan Miêu bèn đưa cậu rời chiến trường: “Cậu có ăn khoai lang nướng không?”.
Tạ Thiếu Duy trừng mắt nhìn thứ đen thùi lùi trên cái thùng nhôm: “Cái bẩn bẩn này là gì?”.
“…”. Cuộc đời chưa từng được nếm mùi vị khoai lang nướng đáng buồn biết bao.
Nhan Miêu mua một củ khoai lang to cho đứa bé đáng thương chưa bao giờ thấy thế giới bên ngoài, sau năm giây Tạ Thiếu Duy lườm nhau với củ khoai, cô đành tự tay bóc vỏ giúp cậu ta, cho cậu ta nhìn thấy phần ruột vừa đỏ lại mềm mại bên trong.
“Thơm lắm đúng không?”.
“…Ừm”.
Nhan Miêu lấy khăn tay bọc một nửa đưa cho cậu ta: “Ăn thử xem”.
Tạ Thiếu Duy cúi đầu cắn một miếng, nuốt ực một cái xong thì trên mặt chỉ còn các vẻ hoảng hốt phức tạp liên tục chạy vọt qua.
“… Quên nói với cậu là phải cẩn thận bỏng”.
“…”
Nhan Miêu đành lấy tay quạt quạt cho cậu: “Không sao chứ? Há miệng ra thổi một tí là khỏi thôi”.
Cậu công tử này yếu ớt thật đấy. Người cứ hở cái là bị cơm cá chình hay khoai lang nướng đánh bại, thật sự sống được ở trong giới xã hội đen chứ?
“Thư kí Nhan?”.
Nhan Miêu vội vàng quay đầu lại, hai người ngồi ở hàng bên cạnh ăn mỳ là đồng nghiệp trong công ty.
“Ấy… hai người cũng tới ăn khuya à?”.
“Ừ”. Đồng nghiệp nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Tạ Thiếu Duy đỏ mặt đứng bên cạnh, im lặng một lát, bèn đồng thanh đáp: “Hai người từ từ ăn đi, chúng tôi đi trước đây”.
“…”
*** ***
Hôm sau Nhan Miêu đi làm mới phát hiện, scandal về cấp trên của mình dần dần lắng lại, giá trị tin tức giảm xuống, lòng nhiệt tình buôn dưa lê của mọi người lại chuyển sang scandal khác.
Mà nhân vật chính trong scandal mới lần này lại là…
“Thư kí Nhan, nghe nói cô đang hẹn hò với Tạ Thiếu Duy?”.
“Thật hay giả đấy, đó là cậu hai nhà họ Tạ đó…”.
“Có bạn trai như thế, cô còn ở đây làm trâu làm ngựa làm cái gì, mau làm phu nhân đi thôi”.
“Mồm mép cô kín thật đấy, thế mà chẳng nói cho chúng tôi biết trước!”.
Lần này tới lượt Nhan Miêu thành tiêu điểm của mọi người.
Nhưng cảm giác hoàn toàn không có khí thế cao ngạo như thiên nga trắng giống Nguyễn Hy Nhược, trái lại thấy mình chẳng khác gì con chuột vạn người ghét, đi mà toàn phải cúi thấp đầu rón rén men theo chân tường.
“Thư kí Nhan, cô làm người mà không thẳng thắn nhé!”.
Rúc vào góc tường mà cũng bị người chặn lại, Nhan Miêu đành phều phào giải thích không biết tới lần thứ mấy: “Chuyện đó… chúng tôi chỉ ăn bữa khuya thôi, thực sự không có gì mà”.
“Sao không có gì được!”.
“Tuy nói là anh chồng rùa vàng, nhưng nếu hẹn hò với cậu ta thì không khó ăn nói với anh Tạ à?”.
“Phải đó, hai người bọn họ bất hòa không phải chuyện ngày một ngày hai đâu”.
“Nếu xảy ra tranh chấp thì cô sẽ giúp bên nào đây?”.
“Cái này không phải chuyện nhỏ đâu, thư kí Nhan”.
Dù là phái nhiệt tình buôn dưa hay phái phân tích lặng lẽ trong đám đồng nghiệp, lời phân trần “tôi không hẹn hò với Tạ Thiếu Duy thật mà” của Nhan Miêu đều bị thổi bay đi ngay một cách vô tình.
Mệt hơn là, trong lòng mọi người ít nhiều đều muốn nghĩ cách thắt chặt quan hệ với phu nhân tương lai của cậu hai nhà họ Tạ, mà ngoài mặt thì lại ngại sức uy Hi*p của Tạ Tử Tu, chẳng ai dám quá công khai tiếp cận với người yêu kẻ tử thù của ông chủ mình.
Bởi vậy mối quan hệ với đồng nghiệp của Nhan Miêu trở nên rất kì diệu, tới nỗi cô đã không rõ rốt cuộc là ở công ty mình được hoan nghênh, hay bị xa lánh nữa.
Nhưng thái độ của Tạ Tử Tu với cô lại rõ ràng là có chút xa cách và lạnh nhạt.
Nhan Miêu ra ra vào vào trước mặt anh ta, lượn qua lượn lại bao nhiêu lần, anh ta vẫn làm bộ bận rộn không tiếp, không để người ta hở lúc nào mà lắm miệng.
Vất vả lắm mơi chờ tới bữa trà chiều nghỉ ngơi, Nhan Miêu đưa bánh gato lên xong, đoán chừng cấp trên đang thả lỏng tâm trạng mới dám mở miệng: “Anh Tạ”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc