“A lô…”.
“Thư kí Nhan, cô đã đặt vé máy bay và khách sạn cho bố mẹ tôi xong chưa?”.
Nhan Miêu mơ mơ màng màng, cũng ý thức được đối phương là ai: “Đã đặt xong rồi, chị Nguyễn, là phòng nhìn ra biển mà người nhà chị muốn đấy”.
Mới đầu chỉ xử lý chút chuyện cá nhân giúp Nguyễn Hy Nhược, giờ cả chuyến du lịch của bố mẹ Nguyễn Hy Nhược cũng giao cho cô phụ trách. Lý do là cô có thể thu xếp thỏa đáng, chịu khó hơn những người khác.
“Thế cũng không tồi, lịch trình hoạt động của bố mẹ tôi đã sắp xếp ổn chưa?”.
“Sắp xếp rồi, nhà hàng được chỉ định và buổi biểu diễn muốn xem đều đã liên hệ xong, lát nữa tôi sẽ fax thông tin cụ thể cho chị”.
Nói mấy câu ngắn gọn, Nhan Miêu đã không kìm được mà ngáp to mấy cái, nhưng lại nghe đối phương nói: “Hôm nay cô có rảnh không?”.
“Hả…”.
“Không có việc quan trọng thì ra ngoài dạo phố với tôi đi”.
“Ấy… Sao không bảo anh Tạ đi với chị?”.
“Anh ấy không có thời gian. Cô ra nhanh chút đi, tôi muốn mua nhiều thứ lắm, một người không tiện”.
Nhan Miêu đành rửa mặt chải đầu qua loa, mặc quần short ống xòe, chọn chiếc T-shirt in hình 乃úp bê cười, buộc tóc đuôi gà rồi ra ngoài.
Bị Nguyễn Hy Nhược giục lấy giục để, sợ tới muộn, cô nén đau tự móc tiền túi ngồi taxi chạy tới.
Nhưng đợi ở cửa trung tâm mua sắm một lúc lâu, Nguyễn Hy Nhược mới từ từ đi tới, mặc nguyên bộ âu phục bằng tơ tằm màu bạch kim, túi xách Chanel dây xích may chần kiểu lưới mắt cáo đi kèm một đôi giầy cao gót màu trắng ngọc trai, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Thấy Nhan Miêu, đối phưong bèn giải thích vì sao mình tới muộn: “Tôi chọn đồ đi kèm hơi lâu chút, đồ nhiều quá”.
“À à…”.
“Cái mũ này nhìn đẹp không? Có hợp với vòng tay của tôi không?”.
“Đẹp, rất hợp…”.
“Tôi còn sáu cái khác cùng kiểu nhưng khác chi tiết với cái này, đều là Tử Tu mua đấy. Cứ không nói rõ cái nào hợp hơn nên chọn hơi lâu, quyết định khó thật đấy”.
“…”
Khi đi ngang qua cửa kính của trung tâm mua sắm, Nhan Miêu có thể thấy bóng mình và Nguyễn Hy Nhược in trên ấy. So với khuôn mặt trang điểm kỹ càng, lộng lẫy rực rỡ của Nguyễn Hy Nhược, cái mặt mộc của cô chẳng đáng chỗ nào, thế nên tất nhiên là hầu gái xách đồ, chẳng có gì mà cự nự cả.
Chậm rãi đi dạo trong trung tâm mua sắm, Nguyễn Hy Nhược thu hoạch khá tốt, mà mấy túi lớn túi bé đều giao hết cho Nhan Miêu đi bên cạnh xách hộ, hoàn toàn là kiểu cách của một đại tiểu thư đi mua sắm.
“Đôi giày này mới nhập về, cả cửa hàng chỉ có hai đôi thôi. Đôi này cũng rất đẹp, mắt cô tinh thật đấy”.
Nhan Miêu cười khổ canh một đống chiến lợi phẩm, nhìn Nguyễn Hy Nhược giơ chân để nhân viên cửa hàng thử giày cho cô ta như công chúa.
“Thư kí Nhan, cô cầm áo khoác màu xanh da trời mới mua ban nãy qua cho tôi, nhìn thử xem đôi nào hợp hơn”.
Nhan Miêu vội vàng tìm trong đống đồ chiếc áo khoác Nguyễn Hy Nhược cần, cầm tới mặc vào giúp cô ta.
Nguyễn Hy Nhược thử hồi lâu, soi gương cảm khái nói: “A, hai đôi đều hợp. Tử Tu nhất định sẽ thích đây”.
Nhan Miêu đã sức cùng lực kiệt: “Chọn đôi nào cũng đẹp hết mà”.
Nguyễn Hy Nhược cười nói: “Tôi muốn cả hai đôi này”.
Nhan Miêu vừa gấp gọn áo khoác bỏ lại trong túi, vừa hỏi: “Có phải mua hơi nhiều không?”.
Nguyễn Hy Nhược không tiêu tiền của cô ta nên không đau lòng, nhưng Nguyễn Hy Nhược cũng chẳng tiêu tiền của cô, vậy mà cô lại đau lòng thay Tạ Tử Tu.
Hóa ra yêu người đẹp là chuyện đốt tiền như thế, nếu cô là đàn ông, chắc chắn không rước được vợ đẹp về.
Nguyễn Hy Nhược nói: “Tử Tu không để ý mấy khoản lặt vặt đâu, tuần trước tôi mua một bộ trang sức kim cương, anh ấy cũng không nói gì. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tiêu ít tiền cho tôi không xót đâu”.
“…”
Đúng thật, châu báu tặng giai nhân, đây là lẽ thường tình mà.
Nếu đổi lại là cô, Tạ Tử Tu sẽ chỉ để cô ở nhà tranh cá dưa chua DIY với Darwin, còn không cho cô ăn no nữa.
Cái này ngưòi ta gọi là, hàng so với hàng chỉ là đồ bỏ, người so với người chỉ là đồ đáng ૮ɦếƭ thôi.= =,,,
Rồi Nguyễn Hy Nhược lại cảm khái: “Cô có thích gì không, tiện thể mua cho cô một bộ luôn. Cô cũng nên mua ít quần áo đẹp cho mình đi, cứ mặc đồ giảm giá như thế, đứng cạnh Tử Tu cũng không hay đâu”.
Có một bộ quần áo hàng hiệu miễn phí đương nhiên là chuyện tốt, lợi lộc của cấp trên không thể không xơ múi. Nhưng Nhan Miêu vẫn oai phong lẫm liệt đáp: “Không cần đâu”.
Dạo hết một vòng, chiến lợi phẩm gần như đã chất đầy xe, Nguyễn Hy Nhược vừa ngồi vào trong xe, vừa nói: “Đúng rồi, tôi phải ghé qua chỗ Tử Tu trước, cho anh ấy xem thử đồ tôi mua”.
Nhan Miêu mệt mỏi đáp: “Thế tôi về trước đây, chị Nguyễn”.
“Nhiều thế này sao tôi xách được. Thư kí Nhan, cô đương nhiên phải giúp rồi”.
“…”
Tính ra, Nguyễn Hy Nhược trông mảnh mai yếu ớt như thế thì xách túi lớn túi bé không hợp chút nào. Cô thì ngược lại, chẳng trang điểm gì hết, cả ngày mệt mỏi tới nỗi bơ phờ nhếch nhác, chẳng còn nét gì quyến rũ, làm nhân viên vận chuyển không còn gì hợp hơn.
Thế là xuất phát từ nguyên tắc tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, Nhan Miêu vẫn cố gắng đưa một đống chiến lợi phẩm lớn lên nhà Tạ Tử Tu giúp Nguyễn Hy Nhược.
Nguyễn Hy Nhược rực rỡ chói lòa vào nhà trước, Nhan Miêu theo ngay sau, đầu tóc rối bù, tay xách nách mang.
Tạ Tử Tu đang ở trong phòng khách, vừa nói chuyện điện thoại xong. Nghe tiếng động bèn ngoái đầu liếc nhìn, rồi xoay hẳn người lại, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì đây hả?”.
Nụ cười của Tạ Tử Tu vốn rất phức tạp, nhưng nếu phân chia đơn giản thì có lẽ có thể chia làm hai loại vui mừng và không vui mừng, mà nụ cười bây giờ hiển nhiên là thuộc loại sau.
Nhan Miêu sắp xếp đống túi ở góc tưòng xong xuôi, miễn cưỡng đỡ lấy Darwin đang nhào lên, liền bị liếm cho méo mặt, bận tới mức không rút tay ra được.
Nguyễn Hy Nhược vừa né chú chó to con vừa cười nói: “Hình như mua hơi nhiều một chút. Nhưng tâm trạng không tốt, anh lại không có thời gian đi với em, chỉ có thể tự mua đồ giải sầu thôi”.
Tạ Tử Tu cười: “Ý anh không phải thế, ý anh là tại sao để thư kí Nhan đi cùng với em? Hôm nay có phải ngày làm việc của cô ấy đâu?”.
Nguyễn Hy Nhược khẽ cắn môi, ép sát vào Tạ Tử Tu, đặt tay lên trước иgự¢ anh, thoáng chút hờn giận: “Cô ấy là thư kí của anh mà. Dù sao anh cũng trả lương làm thêm giờ, dùng một chút cũng đâu có sao”.
Với sắc đẹp của cô ấy, lại nũng nịu dỗi hờn, đàn ông có gì bục bội trong lòng đều bay đi ngay lập tức.
Nhan Miêu có dự cảm sắp nhìn thấy hình ảnh không hợp với trẻ con, đang tính thức thời tự bịt mắt lại, ai ngờ Tạ Tử Tu không có ý thỏa hiệp, dứt khoát gạt bàn tay đang đặt trên иgự¢ mình xuống: “Nhan Miêu là thư kí của anh, không phải của em. Thư kí cũng không phải người hầu, em phải biết chừng mực”.
Câu nói có nhân tính như thế có thể phát ra từ miệng gã kia khiến Nhan Miêu quả thực không dám tin vào tai mình. Nguyễn Hy Nhược hình như cũng hơi bất ngờ, lát sau mới hồi phục tinh thần, nói: “Nhưng, nhưng tài xế của anh em cũng dùng được mà, xe nữa…”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Không phải thứ gì của anh em cũng có tư cách dùng. Hiểu chưa?”.
Trong giây lát, hai cô gái đều không dám mở miệng, đứng trước mặt anh ta, đột nhiên đều cảm thấy anh ta có chút đáng sợ.
Nguyễn Hy Nhược quay người đi mất, ngay cả đống chiến lợi phẩm cũng không cầm theo, Nhan Miêu muốn đuổi theo cô ta lại phải xem sắc mặt cấp trên: “Này… có cần tôi đi dỗ cô Nguyên không? Chắc cô ấy chưa đi xa đâu”.
“Không cần, là cô ấy quá đáng”.
“Ấy…”.
Tạ Tử Tu ngồi xuống ghế sofa: “Ngày nào cô ấy không xin lỗi thì ngày ấy cô không cần để tâm”.
“Ấy…”.
Cô là thư kí nhỏ, có thể cao giá như vậy sao?
Nhan Miêu có chút khó hiểu, rốt cuộc vảy ngược của sếp nhà mình là ở chỗ nào.
Bạn gái một ngày quét thẻ hơn mười vạn cũng không làm anh ta tức, lôi cô đi sai bảo một cái lại đắc tội.
Suốt đường đi cô cứ tiếc tiền tới thắt cả tim lại thay Tạ Tử Tu, so ra, mình chạy việc mệt chút có là gì đâu. Dẫu sao sức mất đi có thể lấy lại được, trên đời này sức lực chính là thứ không đáng giá nhất.
Bên nào nặng bên nào nhẹ mà không phân định rõ ràng, Tạ Tử Tu thật sự hoàn toàn không có đầu óc kinh tế.
Có ông chủ như thế này, tương lai của công ty đáng lo rồi.= =,,,
Nhưng Darwin thì chẳng có gì lo lắng, hoạt bát chạy qua chạy lại dưới chân hai người, lại chủ động nằm ngửa ra phơi bụng chờ được gãi.
Thời gian này nó không được gặp Nhan Miêu, giờ càng vui sướng hơn, ra sức muốn bọn họ cùng chơi với nó.
Nhan Miêu vuốt ve cái bụng mềm mại ấm áp của nó, nghe Tạ Tử Tu nói: “Đúng rồi, tối nay tự nhiên tôi muốn ăn cá dưa chua, đúng lúc cô ở đây, hay là…”.
Nhan Miêu không khỏi nổi giận: “Anh xem thử đi, không phải chính anh cũng coi tôi là người hầu à. Còn không biết xấu hổ mà nói người ta, đúng là chó chê mèo lắm lông!”.
Tạ Tử Tu cười: “Có giống đâu, tôi là cấp trên của cô mà”.
“… Nếu phục vụ anh tính là công việc chính của tôi, tiện thể phục vụ bạn gái anh cũng có khác gì đâu”.
Sao đột nhiên còn ra vẻ chính nghĩa oai hùng chứ. Đây không phải điển hình của việc chỉ cho quan phóng hỏa, ngăn dân đốt đèn à.
Tạ Tử Tu nhìn cô, mỉm cười nói: “Cô đúng là giống Darwin”.
… Còn tiến hành đả kích thân thể nữa!
Oa.
*** ***
Trong công ty, tin đồn về Tạ Tử Tu dần hết thông tin để buôn, không có chuyến du lịch mới, nhà hàng cao cấp mới, quà mới, Nguyễn Hy Nhược dần dần cũng nhạt đi và chìm xuống.