Tạ Tử Tu cười: “Đừng quên món nợ trả góp của cô còn chưa trả xong đấy, thư kí Nhan”.
“…”
Thế nên cuối cùng Nhan Miêu cũng chỉ có thể nói với Tạ Tử Tu: “Thế thì, tôi không cần cái dây chuyền ấy nữa, trả cho anh đấy anh Tạ”.
*** ***
Lại qua mấy ngày nữa, Nhan Miêu đã nghe đồng nghiệp trong công ty bàn tán về người đẹp biết ăn mặc trang điểm chẳng khác gì người mẫu mới vào công ty, lai lịch còn rất khủng bố, vừa vào công ty đã gây tiếng tăm không nhỏ, còn có người trắng trợn lấy di động chụp ảnh người ta.
Thế nên khi đi đưa bữa trà chiều cho cấp trên, Nhan Miêu hỏi thẳng anh ta: “Anh tuyển Nguyễn Hy Nhược rồi hả, anh Tạ?”.
Tạ Tử Tu thản nhiên đáp: “Đương nhiên rồi, người tài như thế, bỏ qua cũng đáng tiếc lắm”.
“…”
Tạ Tử Tu bắt đầu nhàn nhã thưởng thức bữa trà chiều của mình: “Ừm, gato hôm nay ngon lắm. Cô xếp hàng mua hả?”.
Nhan Miêu rút tấm thẻ trong túi ra, đặt lên bàn anh ta: “Đây là thẻ ưu đãi của cửa hàng ấy, mua tới số tiền nhất định mới có thể nhận đươc. Từ mai trở đi nên để cô Nguyễn Hy Nhược đi mua cho anh”.
Tạ Tử Tu ngước mắt lên nhìn cô, cười nói: “Cô ấy không phải thư kí của tôi, sao bảo cô ấy đi chuẩn bi được”.
“…”
“Nguyễn Hy Nhược rất xuất sắc, thế nhưng, thư kí là công việc có yêu cầu phối hợp, năng lực độc lập suy nghĩ đương nhiên phải có, nhưng tinh thần phối hợp quan trọng hơn. Cô ấy làm việc này không hợp, ở chức vị khác có thể phát huy tài năng của cô ấy hơn”.
“…”
“Thế nên thẻ ưu đãi này phải nhớ cất cho kỹ, ga to ngày mai còn nhờ cô đấy”.
Nhan Miêu ngây ra một lát, mới hiểu được hàm ý giữ nguyên chức vị cho cô của cấp trên. Trong nháy mắt, cô chỉ thấy cả thế giới đều sáng bừng, lung linh tuyệt đẹp, nhìn bộ mặt mang ý cười như có như không đáng đánh của Tạ Tử Tu càng đẹp trai hơn, ngay cả mớ giấy tờ chất đống chờ cô xử lý cũng trở nên thuận mắt hơn.
Thế nên cô rộng rãi nói: “Chờ hết giờ làm việc, tôi mời anh ăn bánh bao!”.
Tạ Tử Tu cười: “Oa, hào phóng thế à”.
Cả ngày Nhan Miêu đều thấy rất vui sướng. Măi tới khi sắp hết giờ làm, cô mới hồi phục tinh thần, hóa ra ý của Tạ Tử Tu là, so ra, nếu Nguyễn Hy Nhược làm thư kí thì quá lãng phí nhân tài. = =
Thế nên để không lãng phí nhân tài, vẫn để cô tiếp tục làm thư kí mới tốt, Nguyễn Hy Nhược nhận chức khác quan trọng hơn.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui sướng của Nhan Miêu. Tuy cô không xuất sắc như Nguyễn Hy Nhược, nhưng cô thích hợp làm thư kí hơn Nguyễn Hy Nhược, thế không phải cũng có chỗ hơn hay sao?
Hết giờ làm, Nhan Miêu vô cùng hào phóng muốn đưa cấp trên đi ăn bánh bao nhân thịt ngon lành giá rẻ, vừa xuống tầng lại bất ngờ gặp Tạ Thiếu Duy ở cửa công ty.
Ba mặt nhìn nhau, Nhan Miêu ở giữa ông sếp thích ghi thù và người đầu tiên trong cuộc đời theo đuổi mình, chỉ thấy đôi bên khó xử.
“Này…”.
Chi bằng… mua ba phần bánh bao ngồi xuống ăn?
Tạ Thiếu Duy vừa nhìn thấy ông anh trai không đội trời chung, cặp mày đen nhánh đã nhăn tít lại như gặp phải kẻ địch lợi hại: “Anh đừng như âm hồn bất tán thế này được không hả?”.
Tạ Tử Tu sờ sờ mũi: “… Hết giờ làm anh ra khỏi cửa công ty thì có gì sai à?”.
Tạ Thiếu Duy lại nóng nảy: “Thế mắc mớ gì mà anh lại đi với cô ấy?”.
Nhan Miêu thấy cậu ta hiểu nhầm như thế, tự thấy xấu hổ trước, bèn giải thích thay cấp trên: “Không phải, cậu hiểu nhầm rồi, là tôi muốn mời anh ấy ăn cơm thôi”.
Tạ Thiếu Duy nhạy cảm quay lại nhìn Nhan Miêu: “Cô… không phải đang hẹn hò với anh ta chứ?”.
Nhan Miêu nghe vậy thì vội vàng phản ứng, ra sức xua tay không hề do dự, tuyên bố chắc nịch như đinh đóng cột: “Sao thế được chứ!”.
Tạ Tử Tu bị chối bỏ một hồi, sắc mặt thoáng cái đã trầm xuống, đành giật giật khóe miệng như bị đau răng, nhe răng cười: “Đúng rồi, thư kí Nhan đã có người trong lòng rồi ấy chứ”.
Vẻ mặt Tạ Thiếu Duy lập tức như bị sét đánh giữa trời quang: “…Là ai?”.
Tạ Tử Tu làm bộ kinh ngạc: “Chuyện quan trọng như thế mà thư kí Nhan lại không nói cho chú biết sao?”.
“…”.
Tạ Tử Tu lại khiêm tốn: “Xin lỗi xin lỗi, là anh lắm điều, anh biết quá nhiều rồi. Thực ra, người trong lòng thư kí Nhan ấy à, là…”!
Tạ Thiếu Duy không khỏi thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh: “Không mượn anh nói với tôi! Nhan Miêu thích ai tôi không quan tâm, tôi cũng không thèm biết”.
“Ấy…”.
“Hai người từ từ mà ăn, tôi đi”.
“…”.
Hai ba câu như thế, chẳng tốn mấy sức mà đã khiến Tạ Thiếu Duy giận dữ đi mất.
Nhan Miêu nhìn theo bóng lưng giận dỗi bỏ đi của cậu thanh niên, thấy hơi bất an: “… Anh lại bắt nạt em trai mình hả?”.
Tạ Tử Tu vô tội: “Hả? Tôi làm gì?”.
“…”.
Gã này chắc là nghiện tiết mục anh em tranh giành, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể thể hiện, mà còn lấy đó làm vui. Chẳng trách Tạ Thiếu Duy muốn lái xe đâm vào anh ta.
Cùng là đối tượng bị áp bức trường kì, Nhan Miêu không khỏi nảy ra chút đồng cảm với Tạ Thiếu Duy lúc nào cũng ở thế hạ phong.
Hai người vào cửa hàng, Tạ Tử Tu quần áo chỉnh tề ngồi lên chiếc ghế nhựa cạnh bàn nhựa, Nhan Miêu thành thạo gọi món, chưa được bao lâu thì hai vỉ bánh bao nóng hổi giản đơn đã được đưa lên, chiếc đĩa đựng dấm còn mẻ một góc.
Nhan Miêu nhiệt tình đề cử: “Anh chấm dấm này thử xem, thơm lắm đấy”.
Vì cơ hội thư kí nhà mình bỏ tiền ra mời đi ăn thực sự là có một không hai, Tạ Tử Tu cũng đành hạ mình gắp một cái bánh bao, chấm dấm, cắn thử một miếng.
“Rất ngon phải không?”.
“Ừm…”.
Vỏ bánh bao mỏng như giấy, nhân mềm mỡ nhiều, nước sốt thơm ngon, vừa cắn một miếng, không cẩn thận là nước thịt sẽ tràn ra chảy xuống đũa.
“Bánh bao mà cũng có thể có nước sốt nhiều như thế này, rất khó đấy”.
Tạ Tử Tu mỉm cười với cô: “Ừ…”
“Bánh bao cửa hàng này siêu rẻ, lại siêu ngon, vỉ của tôi là bánh bao nhân đậu phụ. Sợ anh chê tôi không mời anh ăn thịt mới gọi bánh bao nhân thịt cho anh. Thực ra loại nhân đậu phụ này rất ngon, mà cách ăn còn khác nữa”.
Tạ Tử Tu hứng thú nhìn cô nói tràng giang đại hải: “Ồ?”.
Nhan Miêu cắn một miếng bánh bao ra, hành lá đậu phụ xanh xanh trắng trắng tỏa hương ngào ngạt, lấy một chiếc thìa nhỏ rưới nước ớt vào, chua chua cay cay có một loại hương vị tươi mới đặc biệt.
Làm mẫu xong, Nhan Miêu vô tư nói: “Nào, ăn thử đậu phụ của tôi đi”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Thật nhé? Thế tôi không khách sáo đâu”.
Lưng Nhan Miêu đột nhiên cứng lại, lông tơ dụng đứng lên: “… Tôi nói là bánh bao nhân đậu phụ”.
Tạ Tử Tu cười: “Cái tôi nói cũng thế”.
“…Ừm”.
Nghe ra Tạ Tử Tu cũng không giống kẻ sẽ trêu chọc cô, nhưng tại sao cảm thấy đáng sợ như thế.
Hai người cùng ăn bánh bao, trước mặt cấp trên, Nhan Miêu vẫn ăn uống ngon lành không kiêng dè như bình thường, vô cùng dũng mãnh, gió cuốn mây trôi.
Miệng cô nhỏ như vậy mà có thể “chiến đấu” mạnh mẽ như thế, thực sự là chuyện không thể tin nổi, khiến đối thủ nghe tiếng đã sợ.
Lấy biểu hiện nhã nhặn của Tạ Tử Tu mà so thì đã ở thế hạ phong xa tít tắp, cứ theo đà này, tới cuối chắc anh ta chỉ còn đĩa dấm là có thể giành được thôi.
Thấy chênh lệch quá nhiều, Nhan Miêu không khỏi an ủi lấy lệ với anh ta: “Không ăn đủ thì gọi thêm đi, tôi mời mà”.
Tạ Tử Tu mỉm cười nhìn cô, đột nhiên vươn tay ra, trước khi Nhan Miêu phản ứng thì ngón cái và ngón trỏ đã lướt qua khóe miệng cô.
“…”.
“Chỗ này của cô bị dính này”.
Bánh bao nghẹn ngay trong cổ Nhan Miêu, một tay còn cầm đũa, trái tim nhảy nhót đập loạn xạ.
Đúng là dọa, dọa ૮ɦếƭ người rồi.
Còn nghĩ câu nói sẽ là “Đừng ăn nữa, còn ăn là xé miệng cô ra” chứ.
“… Tôi nói này, sắc mặt cô đừng xanh lét thế chứ?”.
Trong lòng Nhan Miêu hãy còn hoảng hốt: “Vì rất đáng sợ mà”.
Tạ Tử Tu nheo mắt, vẫn là nụ cười thường trực: “Cô ăn cơm với Tạ Thiếu Duy còn đút cơm được cho nó, thế mà sợ tôi à?”.
Đúng vậy, mặt mày Tạ Thiếu Duy như hung thần ác sát. So ra thì Tạ Tử Tu trắng trẻo đẹp trai, lúc nào cũng mỉm cười, quả thực cũng được coi là hòa nhã dễ gần.
Thế nhưng…
Nhan Miêu run rẩy thành thật đáp: “Anh… đáng sợ hơn cậu ta nhiều”.
Tạ Tử Tu không khỏi sờ lên mặt mình: “Thế à? Tôi thấy mặt mũi mình rất đẹp mà”.
“Không phải vấn đề đó… = =,,,”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Thế, rốt cuộc là vấn đề gì?”.
“…”.
Tạ Tử Tu cười khích lệ: “Sao? Nói đi chứ”.
Dưới áp lực của gương mặt ấy, Nhan Miêu đành ngậm ngùi đáp: “Anh Tạ, anh chẳng có vấn đề gì hết…”.
*** ***
Tuy trình độ nịnh nọt đã đạt tới cảnh giới nhất định, nhưng Tạ Tử Tu hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của cô.
Tiếp đó là liên tục làm thêm giờ làm thêm giờ làm thêm giờ, các kiểu lấy việc công làm việc tư, áp bức cô tới nỗi chẳng còn chút thời gian riêng tư. Ngày nào về nhà cũng vừa đặt lưng là ngủ luôn, sét đánh không tỉnh. Đến làm chút việc riêng kiếm tiền mà cũng không có thời gian rảnh chứ đừng nói tới chuyện khác.
Vất vả lắm mới tới cuối tuần, cuối cùng Tạ Tử Tu phải đi tham gia gặp mặt dòng họ gì gì đó, chó cũng đưa theo, vả lại chẳng có đủ lý do đem cô theo tùy ý sai bảo, thế nên cuối cùng Nhan Miêu có thể quang minh chính đại nghỉ ngơi.
Thoát khỏi sự sắp đặt của cấp trên, Nhan Miêu thả lỏng toàn thân ngủ mãi tới khi chân tay mềm nhũn ra, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, điện thoại réo cũng không có sức nghe.
Tới khi đói mới mơ mơ màng màng lê chân trần đi đánh răng rửa mặt, nhắm mắt đánh răng được một nửa thì chuông cửa kêu vang, Nhan Miêu đành ngậm cả miệng bọt, ngái ngủ ra mở của.
Ngoài cửa là cậu thanh niên đội mũ của công ty chuyển phát nhanh, tay ôm một bó hoa hồng to thơm ngát. Đối phương bình tĩnh nhìn bộ dạng ngậm bàn chải đánh răng của cô, lại nhìn hóa đơn trên tay: “… Xin hỏi là cô Nhan Miêu?”.