Cô đột nhiên nhận ra rằng, Tạ Tử Tu vẫn không phải là đối tượng mình có thể rút ruột rút gan, giữa hai người chưa bao giờ bình đẳng ngang hàng.
Cô đối đãi rất chân thành nghiêm túc với mối quan hệ giữa hai người, chuyện nào có liên quan tới Tạ Tử Tu cô đều coi đó là chuyện quan trọng mà làm, còn về Tạ Tử Tu với cô, ngoài vui đùa chính là vui đùa, còn có vui đùa nữa.
Mà chẳng phải lúc nào cô cũng chỉ là thứ tức cười.
*** ***
Hôm nay không cần tiếp tục làm thêm giờ cho tên tư bản bất lương, hoàn thành công việc đúng giờ, Nhan Miêu bèn thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty.
Vừa nhìn thấy chiếc xe hơi quen mắt đang đậu ở bên kia đường, đột nhiên Nhan Miêu có chút dự cảm không lành.
“… Không tới mức chứ…”.
Cửa xe mở ra, chàng trai thả chân bước ra ngoài, rồi đứng thẳng người dậy, cau mày ngẩng đầu nhìn cô.
“…”.
Tạ Thiếu Duy mà lại đợi cô.
Bốn mắt giao nhau, trông cậu ta không hoàn toàn tự nhiên, hại Nhan Miêu cũng trở nên căng thẳng theo.
“Hôm qua cô chạy cái gì mà chạy hả?”.
Nhan Miêu không biết tại sao bản thân cũng thấy khó thở, thì thầm: “… Có quy định không thể chạy đâu…”.
“Cô suy nghĩ thế nào rồi?”.
“… Suy, suy nghĩ gì?”.
Tạ Thiếu Duy lại phát cáu: “Cô nói xem còn suy nghĩ gì nữa hả?”.
“…”.
“Được hay không, cô cho một câu xem”.
Nhan Miêu ngập ngừng: “… Thế… vẫn là… không được”.
Tạ Thiếu Duy im lặng một lát, trừng mắt nhìn cô: “Sao lại không được?”.
“…”
“Dù sao từ chối người ta cũng phải có lý do chứ?”.
Nhan Miêu trầm tư một hồi, vắt óc suy nghĩ: “… Tôi, anh tôi không cho tôi yêu người họ Tạ”.
“…= =”.
Nhan Miêu cực kì xấu hổ: “… Cậu cũng biết lần đầu tiên tôi được người ta tỏ tình. Không có kinh nghiệm, thế nên…”.
“…”
Chính Nhan Miêu cũng thấy không nói thêm được nữa, đành cam chịu che mặt lại: “Tôi thực sự không biết phải làm thê nào, hay là cậu đi tìm người có kinh nghiệm đi…”
Tạ Thiếu Duy chửi thề một tiếng: “Cô có thể không chấp nhận, nhưng chuyện tôi đơn phương, cô không quản được”.
“…T_T”.
Hai người cứng nhắc đứng ở bên đường cũng không phải cách hay, Tạ Thiếu Duy lại phát cáu lên: “Đừng đứng ngơ ra đây nữa. Ăn bữa cơm vẫn được chứ?”.
“Ăn cơm…”.
“Cô không đói nhưng tôi đói, đừng lừng khừng nữa, đi”.
Một bữa cơm cũng chẳng phải chuyện gì lớn, Nhan Miêu nghĩ một lát: “Thế, ăn gần đây thôi, cơm suất ở cửa hàng đối diện ấy”.
Lấp đầy cái bụng có nhu cầu, đừng quá lãng phí, quá mờ ám là được rồi.
Dĩ nhiên Tạ Thiếu Duy khinh kiểu cơm suất ấy, nhưng Nhan Miêu đã đề nghị, cậu ta cũng không phản đối, thuận tay khóa xe lại, hai người cùng sang bên kia đường.
Lúc đi qua đường, Nhan Miêu nhìn bảng thời gian đèn xanh còn mấy giây, nhủ thầm không vội, đợi một nhịp đèn tín hiệu nữa hẵng đi. Chẳng ngờ dòng người đằng sau nhích lên, khiến cô lảo đảo nhào ra giữa đường.
Chỉ một thoáng sững sờ, đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ. Nhan Miêu nhất thời không phản ứng được là nên chạy quay trở lại hay cứ xông thẳng sang bên đối diện, đứng ngẩn ra ngay giữa đường cái, chàng trai đằng sau không thể nhịn được nữa, bèn lên trước kéo giật cô lại: “Cô ngốc à?”.
“Hả…”.
Bị kéo giật tay đi qua đường, Nhan Miêu suýt nữa là bước cùng tay cùng chân. Tay cô hãy còn trong tay đối phương, lần đầu tiên Tạ Thiếu Duy nắm tay cô, lòng bàn tay hai người đều rịn mô hôi, hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trong chuyện tình yêu cô hoàn toàn không có lòng dạ mà thưởng thức, ngoài mười năm như một thầm yêu Nhan Tử Thanh ra, cơ bản cũng chẳng rõ rốt cuộc thích một người và được một người thích là cảm giác thế nào.
Nói tới tính cách, Tạ Thiếu Duy chẳng chỗ nào giống với Nhan Tử Thanh, hai mẫu người hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng không biết tại sao, cô không hoàn toàn ghét Tạ Thiếu Duy, thậm chí cậu ta còn có khả năng giống kiểu người cô thấy thuận mắt.
Hai người vào cửa hàng, chọn đại một cái bàn gần cửa sổ, trước khi ngồi xuống cùng tự nhiên thả tay ra, hai người đều có chút lúng túng, đành vội vàng cúi đầu nhìn thực đơn.
“Tôi, tôi gọi một suất cơm cá chình”.
Tạ Thiếu Duy khụ một tiếng: “Vậy, tôi cũng thế”.
Suất cơm được bê lên, Tạ Thiếu Duy trừng mắt nhìn một ụ cơm và mấy miếng cá: “Cái này ăn được à?”.
… Là cơm cá chình chứ không phải là cơm vây cá nhé cậu chủ.
Nhan Miêu đã bắt đầu vùi đầu vào ăn, còn ăn rất tập trung, Tạ Thiếu Duy miễn cưỡng cầm đũa lên, gắp một miếng cá chình bỏ vào miệng.
“Mùi vị cũng không tệ chứ?”.
Xem ra Tạ Thiếu Duy rất giận, nhưng không nói gì: “….”
“Cửa hàng này giá rẻ, nhưng nước sốt rất ngon, cá chình cũng tươi”.
Tạ Thiếu Duy vẫn lẳng lặng tức giận: “…”
“… Không phải cậu bị hóc xương đấy chứ?”.
“…”
“… Đúng là…”. Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nhan Miêu đành nghĩ cách làm dịu cơn đau của cậu ta: “Ăn ít cơm nhé? Cần uống ít dấm không?”.
Mặt Tạ Thiếu Duy đỏ bừng lên: “…”
“Ai da, cậu này, ăn cá chình mà cũng bị hóc xương…”.
Nhan Miêu vừa xúc cơm cho cậu, vừa lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa liếc một cái đã sợ tới nỗi suýt nữa đánh rơi mất bát.
Tạ Tử Tu đang đứng ngoài kia, im lặng nhìn bọn họ qua tấm kính.
Cả người Nhan Miêu cứng ngắc, biết rõ anh ta không nghe thấy gì, vẫn lắp bắp ngay:
“Anh, anh Tạ…”.
Tạ Tử Tu khẽ nở nụ cười, quay đi, rồi sau đó đẩy cửa chính cửa hàng ăn bước vào.
Tạ Thiếu Duy đã nuốt trôi xương cá, ho một trận, quay đầu nhìn anh trai mình đang đi tới, nhướn mày lên vẻ đối địch: “Anh lại muốn gì?”.
Tạ Tử Tu cười: “Anh chỉ muốn ăn một bữa cơm thường thôi”.
Tạ Thiếu Duy khinh bỉ đáp lời: “Anh đừng có giả vờ. Không phải là thấy tôi ngồi ăn với cô ấy, trong lòng không thoải mái à?”.
Lưng Nhan Miêu lập tức đổ mồ hôi. Xin lỗi cuộc đời, có người nào bị đuổi việc vì ăn một bữa cơm cá chình với đối thủ của sếp không nhỉ?
Tạ Tử Tu vẫn thản nhiên: “Sao phải nói thế chứ”.
“Anh dám nói sau này anh không định tìm cơ hội tỏ tình với cô ấy? Không tính nói mấy câu buồn nôn anh đã thích cô ấy từ lâu chỉ là nói chậm nửa nhịp thôi à?”.
Mồ hôi trên lưng Nhan Miêu lập tức đông lại thành lớp băng. Giả thuyết này cũng khiến người ta rùng hết cả mình rồi đấy. Chẳng thà cậu ta ngồi hoang tưởng mình với Tạ Tử Tu yêu tới muốn Gi*t nhau còn thực tế hơn cái này một chút.
“Chỉ cần là thứ tôi để mắt thì lần nào anh cũng muốn đoạt lấy bằng mọi cách, để thể hiện anh rất tuyệt cơ mà. Từ trước tới nay không phải đều thế sao? Mẹ anh không tranh giành nổi với mẹ tôi thì tới chỗ tôi đòi công bằng”, Tạ Thiếu Duy ngửa bài không chút lưu tình, “Vốn dĩ cơ hội thông gia với nhà họ Đỗ năm đó là của tôi, nhưng cuối cùng lại rơi vào đầu anh. Chỉ đáng tiếc, tính toán lâu, giờ vẫn là trắng tay. Bận rộn không công lâu như thế, thú vị không?”.
Nhưng Tạ Tử Tu không bị chọc giận, cười nói: “Năm nay có thứ gì tốt mà không phải tranh giành, có ai là không tranh giành? Nói như chú chưa từng tranh giành vậy. Không phải là tranh hay không, mà là có giành được hay không. Chỗ nào chẳng có tranh giành, ai mà chẳng thế, sao chỉ đem anh ra nói?”.
Tạ Thiếu Duy khinh bỉ đáp: “Tôi không giả vờ giả vịt giống anh, cũng không dông dài với anh. Lần này anh đừng giở trò ra nữa là được, nếu lát nữa anh ba hoa với Nhan Miêu thì đừng trách tôi xem thường anh”.
Nhan Miêu vội vàng nói: “Anh Tạ không phải loại người ấy đâu”.
Tạ Thiếu Duy hừ mũi: “Chuyện gì anh ta chẳng làm? Cô hỏi thử anh ta xem. Anh ta có dám kéo cô về phía mình chỉ vì ra oai trước mặt tôi một lần, rồi sau đó có đá cô đi không?”.
“…”
Tạ Tử Tu cười cười: “Chú đừng nói khó nghe như thế”.
Nhan Miêu vẫn biện hộ cho sếp mình: “Đúng đấy, anh Tạ không làm chuyện đó đâu. Chúng tôi thân như thế, đâu đến nỗi…”.
Tạ Thiếu Duy cũng cười một tiếng: “Cô cứ đợi mà xem. Tôi cũng muốn biết, có ai anh ta không dám lợi dụng không”.
Ăn xong bữa cơm khó nhằn như cá chình lắm xương rồi đi ra, trời đã tối hẳn, dù đèn đường rực rỡ, nhưng ánh sáng cũng không thể xuyên thấu qua bóng đêm dày đặc. Gió nổi lên, khiến bốn bề lạnh lẽo vắng vẻ.
Tạ Thiếu Duy đi trước, còn Nhan Miêu và Tạ Tử Tu đứng trong gió, sau màn đấu khẩu thất thiệt, Nhan Miêu lại thấy có chút ngượng ngùng khi nhìn anh ta.
Từ trước tới nay cô cũng chưa từng cho rằng Tạ Tử Tu là người vô cùng đường hoàng, bộ dạng của anh ta không thể đứng chung với “người tốt” được.
Nhưng cái “xấu” ác nghiệt ấy của anh ta cũng chẳng liên quan tới cô. Ngoài chuyện đặc biệt bóc lột nhân viên đáng thương nào đó, mồm mép hơi độc địa, sở thích hơi ác ra, những gì cô nhìn thấy kỳ thực vẫn rất tốt.
Cô cũng sợ chuyện từ từ về sau sẽ không còn như thế, mất lập trường hợp tác thì sẽ không còn là đồng minh, vì thứ lợi ích lạnh lùng mà ngay cả cấp trên và cấp dưới cũng không làm được.
“Anh Tạ…”.
Tạ Tử Tu cúi đầu nhìn cô: “Ừ?”.
“Ngoài chuyện anh trai tôi và Đỗ Duy Duy, xin anh đừng lợi dụng tôi”.
“…”
“Cũng đừng đem tôi ra đả kích Tạ Thiếu Duy”.
Nếu anh ta vô tình đê tiện quá đáng, vậy anh ta không phải là Tạ Tử Tu trong lòng cô.
“Xin anh đấy”.
Tạ Tử Tu vỗ đầu cô, rồi đút tay vào túi áo khoác: “Được mà”.
*** ***
Tuy được đảm bảo, tâm trạng mấy ngày gần đây của Nhan Miêu vẫn không khá lên được, không biết tại sao, cô vẫn luôn cảm thấy số phận liên minh giữa hai người bọn họ đã cạn rồi.
Tuy hoạt động trong thời gian liên minh này vốn chẳng có thành quả gì, nhưng nếu có ngày tất cả biến mất, cũng khiến người ta đau lòng.
Hôm ấy Nhan Miêu tới quầy lễ tân kiểm tra xem bưu phẩm của mình có đầy đủ không, cô bé lễ tân xinh xắn của công ty vừa thấy cô thì hai mắt đã sáng lên, kéo cô lại: “Miêu Miêu, chị giúp em mười phút thôi được không?”.