Thế nhưng chân tướng lại là, cô đang dắt chó cho cấp trên vô lương nhà mình dưới sự giám sát của anh ta =.=
Vì tỷ lệ người ngoái đầu lại thực sự quá cao, Nhan Miêu cũng không kìm được mà len lén liếc nhìn người đàn ông cạnh mình một cái, xem rốt cuộc sức hấp dẫn của anh ta lớn cỡ nào.
Vừa liếc qua đã bị bắt ngay tại trận, Tạ Tử Tu nhạy cảm nhanh chóng nghiêng đầu sang, nhìn cô chằm chằm như thợ săn nhìn con mồi, mỉm cười: “Ừ?”.
Bốn mắt giao nhau, ngay lập tức Nhan Miêu có chút hoảng hốt, nhưng vì sức hút của đôi mắt đối phương quá mạnh, cô không tài nào kéo ánh mắt trở về, chỉ có thể tiếp tục trợn mắt nhìn thẳng vào anh ta: “À, không, không có gì…”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
“… Không có gì mà…”.
“Ừm?”.
Tạ Tử Tu vẫn cười nhìn cô. Dưới sức mê hoặc của đôi mắt, cuối cùng Nhan Miêu bắt đầu lắp bắp: “Anh, anh Tạ”.
“Ù?”
“Giữa anh và Đỗ Duy Duy…” Nhan Miêu kiên trì hỏi, “Giờ, thế nào rồi?”.
“Vẫn tốt thế”.
“… Vẫn tốt, ý là…”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Chúng tôi vẫn liên lạc”.
“Oa! Anh vẫn muốn ςướק chị ta về à?”.
“Ừm?”
Tạ Tử Tu bước lên trước cô một bước, rồi quay người lại, đối diện với cô: “Sao?”.
Nhan Miêu càng lắp bắp dữ hơn: “Tôi, tôi muốn nói, ừm, chỗ, chỗ nào chẳng có hoa thơm, trên đời này thực ra vẫn, vẫn còn có rất nhiều cô gái đẹp mà…”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Thế thì sao?”.
Hay là anh dứt khoát làm ít việc thiện đi, buông tha Đỗ Duy Duy, để chị ta cho ông anh tôi nhé.
Ai da, lời này nếu có thể dễ dàng to gan lớn mật nói ra miệng, thì hai người bọn họ có còn là Tạ Tử Tu và Nhan Miêu không?
Nhan Miêu nghĩ trước tính sau, khó lòng mở miệng được với vị đồng minh kiêm cấp trên này.
Dĩ nhiên Darwin nằm bên chân cô không lo nghĩ nhiều như thế, vừa thấy chim sẻ bay lên từ bồn hoa trước mặt lập tức ngồi thẳng dậy, hăng hái chạy về phía trước.
Cổ tay Nhan Miêu còn cuốn xích chó, nhờ phúc của Darwin, chưa kịp kêu ra tiếng đã nhào về phía Tạ Tử Tu như viên đạn. May mà đối phương phản úng nhanh, kịp đưa tay ra đỡ được cô một cách an toàn.
Ôm chắc cô vào trong lòng, Tạ Tử Tu cười nói: “Ừm, thế nào, cô muốn nói với tôi cái này đấy à?”.
Nhan Miêu bất ngờ không kịp đề phòng, mặt mũi đều vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tạ Tử Tu, trên eo là cánh tay mạnh mẽ của anh, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy máu mình dâng lên, chớp mắt thôi mà tai đã nóng bừng, cả gương mặt nóng tới độ sắp ngất đi được.
Oa, nghiệp chướng, hormone của Tạ Tử Tu đúng là thả rông không quản lý mà.
Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười vô cùng thâm sâu, thậm chí còn hạ giọng: “Này, mặt cô đỏ quá đấy”.
Đồ khốn, không phải dùng cái giọng điệu ép người phải chui xuống hố này ra giễu cợt cô.
Nhưng chuyện đáng thất vọng là, luồng nhiệt trong cơ thể mà cô cũng chẳng biết từ đâu tới, không hiểu sao lại xông thẳng lên trên không ngừng nghỉ, gần như hun cháy mặt cô.
Tạ Tử Tu cũng không nói nữa, chỉ buông lỏng tay rồi thản nhiên mỉm cười với cô.
Mới thế thôi mà cả người Nhan Miêu đã lóng ngóng, đành cúi đầu nhìn mũi chân mình, bị cười tời mức sau lưng phát hoảng, nhất thời thấy chột dạ.
Ai da, tuy khuất phục trước sắc đẹp của Tạ Tử Tu mà đỏ mặt tía tai rất đáng xấu hổ, nhưng đỏ mặt không phải là thứ cô có thể khống chế được, càng không có nghĩa là cô có ý nghĩ xằng bậy gì gì đó đó với Tạ Tử Tu.
Cứ để cho cô nào đó cũng nhào vào lòng Tạ Tử Tu thử xem, làm gì có cô nào không đỏ mặt chứ.
Tạ Tử Tu có lẽ cũng quá rảnh rỗi muốn tìm thứ tiêu khiển, chẳng những không nhìn kỹ đã đỡ cô, mà còn áp sát lại gần vào một cách nghiêm trọng hơn, khẽ nghiêng đầu, nhìn gương mặt gần như dán vào иgự¢ của cô trêu chọc: “Cô muốn nói gì với tôi, hả?”.
“…”
Lúc này đề nghị muốn xin Tạ Tử Tu tác thành đôi lứa đã rơi rớt ra khỏi đầu cô, còn não vì phải gánh tác dụng quá lớn của hormone mà hoàn toàn chập mạch.
“Tôi…”.
Tạ Tử Tu mỉm cườĩ: “Ừ?”.
“… Tôi có thể về trước không, lát nữa chương trình bán hàng đặc biệt của siêu thị kết thúc rồi”.
“…”
Nhan Miêu ôm mấy túi đồ, thẳng tiến tới siêu thị giảm giá có hạn. Sau khi bị Tạ Tủ Tu chèn ép, cả ngày nghỉ của cô chỉ còn một nửa, có gì muốn làm đều phải dồn lại làm một thể.
Đồ tư bản vạn ác.
Vừa vào siêu thị, Nhan Miêu đã buộc gọn tóc, xắn tay áo lên, chuẩn bị tư thế.
Việc nắm rõ vị trí gian hàng bán đồ giảm giá và thời gian giảm giá như lòng bàn tay, tính toán chuẩn xác giá được giảm và hạn sử dụng mới có thể khiến cô tranh hàng được từ đám người mua như hùm như hổ. Không phải ai cũng có thiên chất ςướק được đồ rẻ đâu nhé.
Sau hai tiếng chiến đấu, khả năng tính nhẩm của Nhan Miêu đã có thể sánh với máy tính, số tiền chuẩn xác tới độ có thể đổi được quà tặng mình muốn, không hơn không kém một xu, rồi khỏe tay mạnh chân vác hết bao lớn bao nhỏ, xong việc thì rút, thắng lợi trở về.
Từ siêu thị tổ chức bán hàng giảm giá đặc biệt về nhà, nếu cô không vung tiền ra đi tàu điện ngầm, thì phải vất vả chuyển hai chuyến xe bus.
Đường đi vòng vèo như thế, nếu nói có người vừa khéo cùng đường với cô thì làm gì có cái khéo đến thế. Bởi thế mà đi tới đi lui, Nhan Miêu đã cảm giác được chuyện lạ, hình như có chiếc xe theo cô suốt dọc đường.
Lúc đi qua tủ kính cửa hàng ven đường, Nhan Miêu liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính. Quả nhiên chiếc xe kia vẫn đang kiên nhẫn bám theo cô với tốc độ chậm như rùa.
… Kiểu theo dõi giẻ cùi như thế này, có mệt mỏi, có lãng phí xăng không cơ chứ.
Xách đồ vào một con ngõ nhỏ, Nhan Miêu nghe thấy tiếng người đậu xe ngoài ngõ, tiếng mở cửa xe bước xuống, bèn dứt khoát để mấy túi dựa vào tường, đợi con mồi bước vào.
“Con mồi” kia vừa rẽ vào ngõ, không ngờ lại chạm mặt ngay với cô, bèn lui Lại một bước ngay tức khắc, mặt lập tức đông cứng lại.
Quả như dự đoán, dáng dấp tên theo dõi này lén lút, mặt mũi… ấy, thế mà không khó ưa, ngược lại còn rất quen mắt.
… Đây không phải Tạ Thiếu Duy thì còn là ai.
Khoảnh khắc hai người đông cứng nhìn nhau, Nhan Miêu không khỏi âm thầm suy tính, đây quả nhiên là vì thù mới hận cũ.
“Cậu muốn làm gì hả?”.
Tạ Thiếu Duy không kịp đề phòng, vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, mặt thoắt cái đã đỏ bừng, nổi nóng: “Cô nói xem tôi muốn làm gì?”.
“À…”. Khí thế hung hãn, không có ý tốt nhé.
Thực ra Nhan Miêu vẫn còn đôi chút băn khoăn. Hôm nay cô mua nhiều đồ thế này, nếu muốn ra tay có lẽ không thể phát huy tốt như trước, lỡ làm nát hộp trứng gà giảm giá thì thiệt rồi. Về phải ăn được mấy bữa bánh trứng rán cuộn ấy chứ…
Thế nên Nhan Miêu cẩn thận nói: “Chuyện đó, chúng ta có gì thì cứ nói chuyện thôi, có vấn đề thì giải quyết văn minh nhé”.
Tạ Thiếu Duy phát cáu: “Tôi không văn minh chỗ nào?”.
“…”. Nếu cô phải trả lời nghiêm chỉnh câu hỏi này thì không thể chỉ nói hết trong năm, mười phút được.
Hai người đều như hai con mèo cong lung, dựng lông lên trừng nhau một phút. Đột nhiên Tạ Thiếu Duy “soạt” một tiếng bước tới trước một bước, Nhan Miêu không kịp phản ứng, lùi lại một bước theo bản năng, cậu ta đã hai tay xách hai túi chiến lợi phẩm to đùng của cô rồi quay người bước đi.
“Này!”.
Giữa ban ngày ban mặt, lái Ferrari tới ςướק trứng gà giảm giá và giấy vệ sinh hạ giá của cô sao? Đây là cái lý gì.
Nhan Miêu muốn giành giật với cậu ta, lại sợ làm vỡ đám trứng gà mỏng manh yếu ớt, chỉ có thể túm lấy tay áo của cậu ta: “Đồ ăn ςướק này, bỏ trứng của tôi ra!”.
Tạ Thiếu Duy chẳng thèm để tâm, tự mở cửa xe mình ra, đặt đồ vào trong, rồi lại quay ngưòi xách hết mấy thứ còn lại. Tới khi đã đặt hết đồ vào ghế sau, cậu ta mới sát khí đằng đằng xoay người lại trừng mắt nhìn cô: “Lên xe”.
… Bắt cóc trứng gà và giấy vệ sinh làm con tin uy Hi*p cô, ở đây còn có pháp luật không hả trời…
Nhan Miêu ngậm ngùi nói: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì hả?”. Cô vất vả khổ cực mua thức ăn một chuyến, dễ lắm sao.
Tạ Thiếu Duy lại phát cáu lên: “Tôi đưa cô về không được à?”.
“…”
”Lên xe!”.
“…”
“Còn lề mề tới khi nào hả, cô muốn xe của tôi bị kéo đi à?”.
Nhan Miêu có chút nghi ngờ: “… Sao cậu đột nhiên trở nên tốt bụng thế hả?”.
Xem ra Tạ Thiếu Duy rất tức giận: “Cô cho tôi một quả cam, tôi báo đáp không được à?”.
“…”. Cũng khách sáo quá đấy.
“Tôi ghét nhất là nợ tình nghĩa”.
Vì mấy thứ trứng gà giấy vệ sinh ở ghế sau, Nhan Miêu lên xe, trong lòng vẫn không khỏi nghi ngờ. Sự thể nên tiến triển theo hướng của phim bạo lực kinh dị, đột nhiên biến thành phim tình cảm báo ơn dịu dàng, cảm giác vẫn rất không ổn.
Suốt đường đi Tạ Thiếu Duy cau mày nghiến răng nghiến lợi lái xe như có thâm thù đại hận với đường xá vậy. Thế nhưng vẫn đưa cô về tới nhà trọ bình an vô sự.
“Cảm ơn…”. Nhan Miêu cảm ơn, nghĩ một hồi, lại thấy không đúng, “Này, sao cậu biết tôi ở đây?”.
Sắc mặt Tạ Thiếu Duy bỗng nhiên thay đổi, từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ, lại từ đỏ sang tím.
Nhan Miêu cảnh giác nhìn các loại màu mè chạy qua như bay trên mặt cậu ta, gần như cho rằng cậu ta sắp Gi*t ngưòi ςướק của thì nghe Tạ Thiếu Duy thình lình mở miệng: “Cô, cô đã ăn tối chưa?”.
“… Chưa”.
“Cô có ăn tối không?”.
Có ai lại không ăn tối hả?
Im lặng nhìn nhau hồi lâu, Tạ Thiếu Duy lại sốt ruột: “Thế đi ăn với nhau đi”.
Nhan Miêu không chắc chắn ý của cậu ta cho lắm, ngẫm nghĩ một lát: “Cái đó, cậu đang mời tôi ăn tối à?”.
Tạ Thiếu Duy cau mày: “Tôi chỉ bày tỏ thái độ của mình một chút thôi, không bảo cô nhất định phải đi ăn!”.
… Thế rốt cuộc là tính mời hay không tính mời hả?