Nhan Miêu vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Không phải trừ lương gì gì nữa ạ?”.
Tạ Tử Tu ở đầu bên kia cười: “Không cần”. Rồi ngừng một lát, lại nói: “Mà, đêm nay cô rất đẹp”.
“…Cảm, cảm ơn”.
Ngay cả câu khen cũng giống nhau, không hổ là anh em nha.
Vì bộ xường sám ấy quả thực là quá đẹp, Nhan Miêu cẩn thận gấp nó lại, quyến luyến không nỡ rời tay, đặt vào trong chăn rồi ôm nó đi ngủ.
Trước giờ Nhan Miêu chú trọng nhất vào lợi ích thực tế, cô chỉ mong tất cả phúc lợi công ty đưa ra đều là tiền mặt, tiền thưởng, phiếu mua hàng, hoặc thứ gì có thể ăn được uống được, hoặc có thể bán lại được mới tốt, dù chỉ là một miếng thịt lợn sống.
Thế nhưng tâm trạng khi được nhận bộ “trang phục công việc” này từ Tạ Tử Tu, đã không thể ăn cũng chẳng có cơ hội mặc tới lần thứ hai, mà còn khó có thể bán qua tay, lại vui như thế.
Không biết tại sao, cô quả thực hơi thích cảm giác này.
*** ***
Hôm sau, khi Nhan Miêu hãy còn ôm bộ xường xám ngủ nướng thì nhận được điện thoại của Nhan Tử Thanh.
“Miêu Miêu, tối qua em đi đâu hả?”.
Nhan Miêu nửa tỉnh nửa mơ: “Hả, hình như em báo cáo với anh rồi, em đi dự party cùng Tạ Tử Tu…”.
Giọng Nhan Tử Thanh nghiêm khắc: “Nhưng em không nói rõ với anh là đi cùng như thế”.
“Hả?”.
“Em đọc thử trang tin tức trong tờ Nhật báo thành phố T xem nào”.
Lệnh của anh trai phải thực hiện ngay tức thì, Nhan Miêu lập tức bò dậy khỏi ổ chăn, buộc đại tóc lên, rồi mang tiền lẻ, xỏ dép lê xuống dưới nhà.
Muốn đọc báo đương nhiên là tới cửa hàng ăn sáng ở gần đây đọc miễn phí rồi, Nhan Tử Thanh cũng không nghĩ thử xem, cô làm gì có khả năng bỏ tiền đặt báo chứ.
Mua cốc trà sữa trong cửa hàng, Nhan Miêu vừa đưa mắt đã thấy ngay bức ảnh cô và Tạ Tử Tu trên Nhật báo thành phố T, trông hơi quen mắt, là trang phục của buổi party đêm qua.
Đang giở báo đọc, Nhan Tử Thanh lại gọi điện tới.
“Đọc báo chưa, em nghĩ chuyện này thế nào?”.
Nhan Miêu có phần tức giận: “Quá đáng lắm rồi”.
“Ừ. Đúng đấy”.
“Khó lắm mới đươc lên măt báo một lần, sao lại chụp em như thế này, mặt em làm gì to thế?!”.
Nhan Tử Thanh tức mình: “…Cái đó không quan trọng! Em hẹn hò với anh ta khi nào thế hả, sao không nói cho anh biết?”.
“Hả?”. Nhan Miêu vội vàng bỏ cốc trà sữa xuống, “Anh, bọn em hẹn hò gì chứ”.
“Thế anh ta đem em ra làm bia đỡ đạn rồi”.
“Hả… làm bia đỡ?”.
“Em đọc thử xem báo viết gì đi”.
Nhan Miêu bình tĩnh đọc một lượt, bên dưới chỉ viết mập mờ cô là người yêu mới của Tạ Tử Tu, sau khi Tạ Tử Tu bị từ hôn đã nhanh chóng tìm được mùa xuân thứ hai.
“y, cái này, cũng không liên quan gì chứ?”.
Tuy nội dung từ bé xé ra to, nhưng không xé ra to thì không gọi là trang lá cải, ai lại coi nó là thật chứ.
Hơn nữa cách chọn từ ngữ cả bài báo cũng coi như tích cực, nhà báo lại còn miêu tả cô xinh đẹp, thậm chí khen cô ngang tài ngang sắc với Đỗ Duy Duy, trét lên mặt cô không ít vàng, khách sáo bao nhiêu.
Nhưng Nhan Tử Thanh hoàn toàn không lạc quan như cô, nghiêm túc nói: “Miêu Miêu, em ngây thơ quá. Kiểu tin tức này được phương tiện truyền thông tung ra, một là có thể khiến anh phân tâm, chắc chắn anh phải lo lắng cho em; hai là cũng có thể khiến Duy Duy ghen, lung lạc cô ấy. Đây mới là dụng tâm của Tạ Tử Tu”.
“Hả? Không, không nghiêm trọng thế chứ?”. Nhan Miêu ngẫm nghĩ, “Không phải anh nói Đỗ Duy Duy không có tình cảm gì đáng nói với anh ta sao, không có tình cảm còn ghen gì được?”.
Anh trai cô chắc là mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Nhan Tử Thanh cười khổ một tiếng: “Này, bản thân em là con gái, cũng biết tâm tư của con gái phức tạp cỡ nào rồi đấy, dù vốn dĩ là đồ mình chẳng thích thú gì, đột nhiên rơi vào tay kẻ khác, cũng sẽ nảy ra hứng thú nhất thời”.
“…”
Hình như… đúng là có chuyện thế thật.
“Huống chi khoảng cách giữa anh và Tạ Tử Tu lớn như thế”.
Nhan Miêu vội vàng nói: “Đâu có, anh tốt hơn anh ta nhiều lắm”.
Nhan Tử Thanh cười: “Em cũng đừng bênh anh. Anh chỉ là cảnh sát, nếu may mắn, có lẽ chỉ có thể cho Duy Duy đi xe Jeep thôi. Thứ Tạ Tử Tu có thể cho cô ấy, anh không cho được. Thậm chí ngay cả bộ quần áo ra hồn để đi cùng cô ấy tới bữa tiệc rượu cũng không có”.
“…”
“Nhà họ Đỗ vẫn chưa chấp nhận anh. Thực ra tới giờ anh cũng không biết tại sao cô ấy chọn anh mà không phải là Tạ Tử Tu. Anh coi đó là vận may. Nhung dù có là vận may, cũng cần phải vun đắp”.
Có lẽ cảm thấy những lời yếu đuối không hợp lúc, Nhan Tử Thanh lại đổi chủ đề: “Quay lại chuyện chính thôi, nói tiếp chuyện của em. Nhất định là Tạ Tử Tu yêu cầu em tham gia buổi party cá nhân kiểu này, quần áo cũng là anh ta chuẩn bị cho, phải không?”,
“Vâng…”.
“Thế mới nói, anh ta sắp xếp như vậy là có ý đồ riêng, dụng ý làm để người ta xem. Nếu không ngầm bày mưu sắp đặt tin của hai người cũng không tới mức lên trang nhất”.
“…”
“Anh ta không thật sự xuống tay với em, chuyện này anh yên tâm. Nhưng anh vẫn hy vọng sau này em phải cảnh giác hơn một chút, đừng tùy tiện để Tạ Tử Tu lợi dụng. Anh ta không phải người nghiêm chỉnh gì đâu”.
Được anh trai dạy bảo, hiển nhiên là Nhan Miêu gật đầu như giã tỏi, vâng vâng dạ dạ cúp máy.
Tuy nói là trước khi làm Tạ Tử Tu không nói rõ vói cô, sau khi làm có lẽ cũng không định giải thích, “lợi dụng” như đúng rồi có đôi phần quá đáng. Nhưng thực ra cô làm cấp dưới, lại là đồng chí, dù bị Tạ Tử Tu lợi dụng một chút cũng trong phạm vi trách nhiệm thôi.
Từ cửa hàng ăn sáng về nhà, chẳng hiểu sao tâm trạng vui sướng, ngủ cũng có thể bật cười của Nhan Miêu tối qua thoắt cái đã biến mất sạch sẽ, ngay cả sắc trời dường như cũng trở nên ảm đạm.
Cô suýt đã quên sạch chuyên liên minh chia uyên rẽ thúy. Vì ngày nào cũng kè kè bên Tạ Tử Tu, ngày nào cũng cự nự đấu đá chút ít, vui vẻ ấm áp, bèn quẳng hết động cơ ban đầu khiến hai người bước tới cạnh nhau ra khỏi đầu.
Nhưng trong lòng cô bây giờ đã không còn muốn chia rẽ Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy nữa rồi.
Mới đầu cố nhiên hoàn toàn không thấy hợp, nhưng sức mạnh của thời gian là vô địch. Ngày qua ngày, chuyện hai người ấy hẹn hò từ hoang đường dần trở nên chân thực.
Trong lúc chưa nhận ra, bản thân cô đã chấp nhận được sự thực này.
Mà Nhan Tử Thanh làm việc khổ cực vất vả có thể có tình yêu an ủi, bởi vậy mà hạnh phúc, chuyện này cũng khiến cô thấy rất vui.
Phần ngưỡng mộ cô dành cho Nhan Tử Thanh cũng không phải thứ tình cảm độc chiếm tùy hứng. Nếu Đỗ Duy Duy thật lòng với anh trai cô, hai ngưòi họ ở bên nhau hạnh phúc, vậy sau này cô cũng đâu phải không thể chúc phúc được?
Với Tạ Tử Tu, Nhan Miêu không hiểu được rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ thế nàọ, nhưng phần nhiều là anh ta vẫn cố chấp với Đỗ Duy Duy. ít ra khi cô hoàn toàn “chểnh mảng nhiệm vụ”, anh ta vẫn không quên “công việc” của mình.
Tạ Tử Tu và cô bây giờ, dù đôi khi có trông như bạn bè, nhưng bản thân Nhan Miêu hiểu, một khi mất đi cơ sở hợp tác, tất cả sẽ trở về nguyên vẹn, ai về chỗ người ấy, chút quan hệ bạn bè tốt đẹp hiện nay của bọn họ cũng biến mất.
Nghĩ tới việc nhỡ đâu có một ngày sẽ không thể đứng ở bên Tạ Tử Tu, cô thấy trong lòng rất khó chịu.
*** ***
Tuy nghe lời dạy bảo của anh trai nhưng hôm ấy Nhan Miêu vẫn phải dắt chó của Tạ Tử Tu đi dạo.
Món nợ trả góp của cô còn tới mười mấy năm nữa mới trả hết.
Darwin vẫn nhiệt tình như thế, thậm chí đã tự chạy ra từ rất sớm, ngồi xuống ngay trước trạm xe bus, ngoan ngoãn kiên nhẫn chờ Nhan Miêu.
Vừa thấy Nhan Miêu bước xuống từ xe bus, nó lập tức vẫy đuôi rối rít, đứng dậy nhào hai chân trước lên người cô.
Thấy vẻ đón tiếp thân thiết của nó, Nhan Miêu nghĩ tới tương lai, không khỏi than vắn thở dài: “Darwin à, nếu sau này tao cãi nhau với chủ mày, mày sẽ giúp bên nào đây?”.
Darvvin liếm lên tay cô nịnh nọt, cọ đầu vào người cô.
“Hê, đây là mày nói đấy nhé”.
Nhan Miêu dẫn Darwin quay lại nhà Tạ Tử Tu lấy xích. Cầm chìa khóa ra mở cửa, vừa nhìn vào đã thấy bóng lưng Tạ Tử Tu đang đứng trước tủ lạnh, Nhan Miêu rón rén đi men theo chân tường.
Nhung chưa đi được hai bước, đôi chân dài đi dép ở nhà hiệu Armani(*) đã tự động tới trước mặt cô.
(*) Armani: là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất…
“Thư kí Nhan”.
Nhan Miêu quay ngang quay dọc nhưng không dám ngẩng đầu lên: “Vâng…”.
Tạ Tử Tu cười nhìn cô: “Hôm nay cô đến muộn nhé”.
Nhan Miêu chột dạ nhìn lên tuòng: “Đúng nhỉ, ha ha ha – -.
“Dù sao tôi cũng tỉnh rồi, dắt Darwin đi dạo với cô vậy”.
Tự dưng… khách sáo thế?
Nhan Miêu dắt Darwin, sóng vai cùng bưóc đi với Tạ Tử Tu trên con đường rợp bóng cây ngày cuối tuần.
Theo tình hình thường thấy, cảnh bước đi thong thả này không duy trì được bao lâu, cô sắp bị Darwin kéo chạy đến vắt chân lên cổ khắp phố phường.
Nhưng hôm nay có Tạ Tử Tu, Darwin an phận hơn nhiều, ngoan ngoãn đi cạnh bọn họ.
Dọc đường đi, Nhan Miêu nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt ước ao.
Thân hình Tạ Tử Tu cao to, bờ vai rộng, cặp chân dài. Có gương mặt như thế, lại điểm thêm nụ cười như thế. Cùng đi bộ với ngưòi đàn ông như vậy, nhìn quan hệ lại thân mật, còn dắt theo chú chó xinh xắn, quả thực khiến người ta ghen tị.