Tới khi xác nhận xe còn bị tắc ở nơi cách đây rất xa, Nhan Miêu thông báo tin xấu, quả nhiên Tạ Thiếu Duy phát cáu lên: “Gì thế hả, xe không tới?”.
“Vì tuyết dày quá…”
“Tuyết quá dày thì có thể không tới à? Thế bọn họ cũng đừng ăn cơm nữa đi cho rồi”.
Nhan Miêu đành an ủi: “Chờ xe tới đón thì nhất định sẽ tới muộn. Giờ chỗ nào cũng kẹt xe, chúng ta cứ đi tàu điện ngầm tới thẳng đó là được rồi”.
“Đùa gì thế, ai biết đi kiểu gì?”.
“Không sao, tôi đã thăm dò lộ trình hết cả rồi, các anh cứ theo tôi là được”.
“…”
Suốt đường đi Tạ Thiếu Duy chẳng lúc nào vui vẻ, vào ga tàu điện ngầm, cậu ta lại càng bực bội hơn.
Nhan Miêu mua vé đưa cho mọi người, cậu ta vẫn thuỗn mặt ra đứng bên cạnh, cũng không đưa tay nhận vé.
“Sao thế?”.
Đám người đi cùng đều ngơ ngác nhìn nhau, muốn nói lại thôi, Nhan Miêu đành phải tự dẫn xác đi qua: “Này, cậu sao thế, không biết đi tàu điện ngầm thế nào à?”.
Tạ Thiếu Duy cáu kỉnh đáp: “Sao tôi biết đi tàu điện ngầm kiểu gì?”.
“…”
Đúng thế, có vài người chưa từng được trải nghiệm việc đi giao thông công cộng là như thế nào.
Nhan Miêu đi cùng cậu ta qua cửa soát vé, nhét vé vào giúp cậu ta: “Giờ cậu đi qua là được rồi”.
Tạ Thiếu Duy cứng quèo chen qua.
“Rất dễ mà, lần sau cậu sẽ biết thôi”.
Tạ Thiếu Duy phát cáu: “Cái gì? Còn lần sau nữa à?!”.
Khi tàu điện ngầm tới, cậu ta lại nổi giận: “Mẹ kiếp, nhiều người thế này bảo tôi lên làm sao hả?”.
Nhan Miêu đi xe chen lấn như cá hộp mãi đã thành quen: “Chen lên một tí là được rồi, dù sao cũng nhanh lắm”.
“Đùa gì thế hả”, Tạ Thiếu Duy ra chiều căm ghét, “Tôi không muốn!”.
Nhan Miêu chẳng để cậu ta có cơ hội giở tính công tử ra, không chờ Tạ Thiếu Duy phát cáu xong đã kéo cậu ta len vào trong đám người.
Tạ Thiếu Duy lảo đảo chen chúc ở cửa lên không sao cựa quậy nổi, thế nhưng chen lên tàu điện ngầm giờ cao điểm nói thì dễ, làm mới khó, Nhan Miêu đành thêm sức nữa mới kéo cậu ta vào được: “Chịu một lát là được rồi!”.
Tạ Thiếu Duy giận tím mặt: “Đồ con gái đần độn này!”.
Mấy người đi cùng họ đều nhất trí giữ im lặng, giả câm, giả điếc, giả đui.
Trên tàu điện ngầm đương nhiên không có chỗ trống, mọi người đều chen lấn, hai người không thể không đứng đối diện với nhau, ngay cả chỗ trống xoay người cũng không có. Tạ Thiếu Duy ra sức cau mày, sầm mặt, mím môi, cả cổ cũng đỏ lên, Nhan Miêu cảm thấy cậu ta còn tức giận nữa thì tới xuất huyết não mất.
Qua mấy trạm tàu, cuối cùng cũng tới nơi, sắc mặt Tạ Thiếu Duy đã như đáy nồi, sát khí bay bay quanh người. Người phụ trách bên đối phương bị dọa tới hoảng cả hồn, dốc sức cúi người chín mươi độ xin lỗi, liên miệng bảo đảm lần sau sẽ xem tình hình thời tiết để đi sớm hơn.
May mà chuyện bất ngờ này không ảnh hưởng tới giờ giấc, cũng không gây ra náo loạn, việc hôm nay có thể bắt đầu thuận lợi. Đây đương nhiên là công của Nhan Miêu.
Thế mà Tạ Thiếu Duy chỉ cau mày ném ra một câu: “Coi như cô gặp may”.
Nhan Miêu thầm nghĩ, không phải cô tự tâng bốc chứ, tuy không có công trạng gì đặc biệt, nhưng cô làm việc nửa năm trời chưa từng phạm lỗi nào nhé, không thì sao có thể ở dưới trướng Tạ Tử Tu được.
Đương nhiên nếu muốn nghe được lời khen từ miệng người nhà họ Tạ, thì không thể trông chờ đươc.
Bận rộn suốt cả ngày, tối về ném hết đồ đạc vào phòng nghỉ, lại chui vào thang máy, chạy thẳng xuống tầng dưới, tới bữa tiệc phục vụ của nhà hàng ở tầng một ăn cho đẫy bụng.
Nhan Miêu mở hết công suất, tiêu diệt nhanh hạ gục gọn, ăn đồ nóng trước rồi đến đồ nguội, chọn hết thịt cá, ăn đủ sáu đĩa rồi mới để ý thấy Tạ Thiếu Duy vẫn chưa xuống ăn bữa tối.
Đương nhiên cô có thể chẳng cần quan tâm cậu ta sống ૮ɦếƭ ra sao, nhưng từ góc độ công việc mà nói, cũng cần đi thăm nom một tí.
Nhan Miêu thử gõ cửa phòng Tạ Thiếu Duy: “Cậu Tạ?”.
Cửa mở rất nhanh, Tạ Thiếu Duy đầu tóc rối bù, mặt sầm lại: “Gì thế?”.
“Sao cậu không xuống ăn tối?”.
Cậu chàng rầu rĩ đáp: “Không muốn ăn”.
Nhan Miêu nhìn cậu ta một lát, nhạy bén: “À, cậu bị cảm? Phát sốt hả?”.
“Ai bảo!”.
Giọng này nghe rõ là không khỏe, Nhan Miêu không khỏi cảm khái: “Cậu yếu cỡ nào đây trời”.
Cậu thanh niên cao to Ⱡồ₦g lộng, nhìn dáng người rất đẹp thế này, mà lại bị virus cảm cúm đánh bại. Ai bảo cậu ta trời lạnh căm căm mà chỉ mặc có mỗi hai cái áo. Thích đẹp thì chỉ chuốc khổ vào thân!
Tạ Thiếu Duy tức giận nói: “Tôi không yếu! .
“Nếu người không khỏe thì cứ đi khám bệnh đi, mấy ngày này chúng ta nhiều việc lắm”.
Ý là, không có thời gian cho cậu bệnh đâu.
Tạ Thiếu Duy càng giận hơn: “Đi khám bệnh cái gì hả, tôi không biết tiếng Nhật!”.
“Tôi đi cùng cậu tới phòng khám là được”.
“Tôi không đi”.
“Sao phải cứng đầu thế hả, cậu chưa tới mức tiếc tiền khám bệnh đấy chứ”.
Tạ Thiếu Duy nhăn mày ngoan cố: “Đừng lôi thôi, không đi là không đi”.
Nhan Miêu nghĩ một lát: “Chẳng lẽ… cậu sợ bệnh viện?”.
Tạ Thiếu Duy thở hổn hển: “Không phải sợ, là ghét!”.
“…”. Đồ tiểu quỷ ngụy biện.
“Ngồi xuống”.
Tạ Thiếu Duy nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”.
“Mở miệng ra”.
“Làm cái gì… á…”.
Nhan Miêu giữ lấy miệng cậu: “Đừng nháo!”. Gây rối cô xem amidan.
Vì để đỡ tốn tiền, cô hay lần mò xem sách y, học vọng – văn – vấn – thiết(*), tìm tòi này nọ ấy kia, dù sao tới giờ vẫn là coi cho vui thế thôi, cứ coi như thêm một kỹ năng sống. Chữa bệnh nhẹ như cảm sốt thế này, cũng coi như quen thuộc.
(*) Vọng – văn – vấn – thiết: đây là Tứ Chẩn được dùng trong y học cổ truyền. Gồm có bốn phương pháp: Vọng (quan sát sắc mặt, lưỡi, mắt…), Văn (nghe và ước lượng âm thanh của bệnh nhân khi nói chuyện), Vấn (hỏi bệnh tình chi tiết), Thiết (bắt mạch).
Thăm bệnh nghiêm túc cho cậu ta một hồi, Nhan Miêu ra ngoài mua thuốc, còn mua một phần cháo hạt dẻ khoai lang cho cậu.
“Lúc cháo còn nóng thì ăn nhanh đi. Cái này ấm bụng lắm”.
Tạ Thiếu Duy liếc cô một cái, miễn cưỡng cầm thìa lên.
“Yên tâm đi, không hạ độc đâu”.
Không phải cô muốn nịnh nọt cậu ta, chỉ vì nếu không ăn bữa tối, cậu ta nửa đêm đói bụng chắc chắn lại tìm cô gây phiền.
“Còn nữa, cậu đã hơi sốt rồi, nhớ uống hết thuốc đấy”.
Tạ Thiếu Duy lập tức cự tuyệt: “Cô có phải bác sĩ đâu!”.
“= = Không phải cậu không chịu đi khám chỗ bác sĩ thứ thiệt sao”.
“… Dù sao tôi cũng không uống”.
Nhan Miêu xắn tay áo lên: “Uống không làm cậu ૮ɦếƭ đâu, nhanh lên!”.
“Tôi không… á…”.
Không chờ đối phương làm loạn thêm, Nhan Miêu đã giữ cậu ta lại, nhét thuốc vào mồm, rồi Ϧóþ mũi đổ nước vào.
Tạ Thiếu Duy mặt mày đỏ lựng lên, cắn môi chửi thề: “Mẹ kiếp…”.
Cô chẳng có thời gian đợi cậu ta giở trò công tử. Nếu cảm sốt nhẹ không nhanh chữa đi, tới lúc đổ bệnh thật thì chỉ tổ vướng chân mọi người.
Cho cậu ta uống thuốc xong, Nhan Miêu lại về phòng mình, mang dầu thuốc sang.
Tạ Thiếu Duy vốn đang ngồi đỏ mặt tía tai bực bội ở đó, vừa thấy thứ cô cầm trong tay, bèn rụt người lại theo phản xạ có điều kiện: “Cô lại muốn làm gì?”.
“Bôi dầu thuốc, cái này có tác dụng lắm đấy, bôi xong ngày mai là khỏe thôi”.
Tạ Thiếu Duy giãy giụa một hồi, cuối cùng tuyệt vọng không phản kháng nữa, để mặc cô cầm dầu thuốc bôi lên mũi, huyệt Thái Dương cho cậu ta, mày vẫn nhăn tít lại: “Hôi ૮ɦếƭ đi được!”.
“Có thể ngửi ra mùi hôi, chứng tỏ mũi cậu đã thông rồi, cần bôi thêm nữa không?”.
“…”
Bôi tới lúc cả đầu cậu ta nồng nặc mùi dầu, Nhan Miêu lại nói: “Nằm sấp trên giường đi”.
“… Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”.
“Cạo gió cho cậu”.
“Cạo… cái gì gió…”.
“Cậu yên tâm, cạo gió bằng dầu này xong, tối ngủ một giấc, ra mồ hôi, uống thuốc thêm lần nữa, sáng mai nhất định cậu sẽ khỏi”.
Tạ Thiếu Duy đơn giản là đã cam chịu, nằm úp mặt trên giường. Còn Nhan Miêu thành thạo cuốn áo cậu ta lên, bôi dầu thuốc lên lưng, lấy phần sống lược sừng trâu, ấn theo các huyệt cạo mạnh một hồi.
Lần cạo đầu tiên Tạ Thiếu Duy còn đau tới mức không kìm được mà mắng “Mẹ kiếp”, rồi chỉ cắm mặt vào gối, rên lên nặng nề.
Nhan Miêu vừa cạo gió vừa an ủi: “Không cần nhịn đâu, kêu lên mới tốt”.
“Tạ…”.
Cửa chỉ khép hờ, một vị quản lý đi theo Tạ Thiếu Duy đẩy cửa bước vào, thấy tình hình không khỏi sững người ra, trong chớp mắt cũng không dám xác định mình vừa thấy cái gì, vội vàng tự động quay mặt vào tường trước rồi tính sau.
Nhan Miêu đã trót cưỡi lên lưng hổ, đành nói trấn an: “À, à thì, anh Thi đợi một lát nhé, xong ngay đây”.
Tạ Thiếu Duy lại rên lên một tiếng nặng nề, đỏ mặt tía tai mắng: “Cút X ra ngoài ngay cho tôi!”.
Sau khi quản lý Thi vắt chân lên cổ chạy mất, Nhan Miêu còn cạo thêm môt lần nữa mới coi như đại công cáo thành.
Tạ Thiếu Duy vẫn nằm sấp, chôn mặt trong gối, trông cái dáng rất muốn ૮ɦếƭ, cả câu “cảm ơn” hay “tạm biệt” cũng không nói.
Nhan Miêu mệt mỏi, cả người đổ mồ hôi, lê lết về phòng tắm gội qua loa rồi đi ngủ ngay. Lúc nửa tỉnh nửa mơ mới nhớ ra, hôm nay cô quên viết email báo cáo tình hình cho Tạ Tử Tu.
Ầy, không quan tâm nữa, cứ coi như là cô vui chơi quên nhiệm vụ một lần đi.
Hôm sau gặp Tạ Thiếu Duy ở phòng ăn tự phục vụ, mặt cậu ta vẫn cứng ngắc như thế, trên trán viết rõ rằng “Tôi rất không vui”, nhưng tinh thần hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều.
Nhan Miêu đánh tiếng chào hỏi: “Sao rồi, người đã thoải mái hơn chưa?”.
Tạ Thiếu Duy vẫn cau mày: “Hôi ૮ɦếƭ đi”.
Nhan Miêu phản bác vì món dầu thuốc gia truyền của mình: “Có hôi đâu, thực ra mùi dầu thuốc thơm đấy chứ”.
Có đồng nghiệp đi ngang qua họ, thuận miệng nói: “Ấy? Mùi của hai người giống nhau thật đấy”. Quản lý Thi ở bên vô cùng sợ hãi lập tức kéo vị đồng nghiệp kia đi mất.