“Ừ”. Tất cả việc công của Tạ Tử Tu, thậm chí là phần lớn việc tư, cô đều nắm thông tin đầu tiên, đồng hành với nhau, kiểu bàn chuyện hoàn toàn chưa được sắp xếp lên lịch như thế này có điểm đáng ngờ, “Anh Tạ vẫn đang họp, có chuyện gì thì có thể nói trước với tôi”.
“…”
Nhan Miêu thành thạo dẫn đám người họ tới phòng tiếp khách, đẩy cửa ra: “Xin vào đây ngồi .”
Nhưng Tạ Thiếu Duy bước giật lại một bước, sau đó lạnh giọng nói: “Tôi không nói với cô. Tôi gặp trực tiếp Tạ Tử Tu” .
Nhan Miêu thoáng giận, trong lòng kẻ này nhất định có ma mới trốn trốn tránh tránh như thế, suy nghĩ xấu xa là đáng ૮ɦếƭ! Đoạn đặt cốc cafe lên bàn: “Cậu còn chưa qua nổi cửa của tôi mà đòi gặp sếp tôi à?”.
Nếu ngay cả chức năng lọc bỏ cũng không có, sao có thể gọi cô là thư kí toàn năng chứ?
Tạ Thiếu Duy đang ngồi đối diện với cô, hai tay đút trong túi quần, tựa lưng vào ghế, nhìn chòng chọc lên trần nhà, hình như tâm trạng chẳng vui sướng gì. Đám đàn em hung hãn khỏe mạnh kia của cậu ta vẫn đứng đằng sau.
Sao trông như cô đang ૮ưỡɳɠ éρ cậu ta hay thế nào ấy nhỉ?
Nếu trong lòng cậu ta không có ý xấu, có gì phải chột dạ?
Ánh mắt đôi bên gặp nhau, Tạ Thiếu Duy lập tức dời mắt đi.
“…”
Đúng là rất khả nghi.
Cậu ta không chịu nhìn cô, Nhan Miêu lại trừng mắt nhìn cậu ta, xem cậu ta định dùng thủ đoạn gì gây bất lợi cho sếp nhà mình.
Tạ Thiếu Duy thực sự có điểm giống Tạ Tử Tu, mày dài xếch lên, sống mũi rất thẳng, chẳng qua bộ dạng cậu ta vẫn như đang giận dỗi, khiến cô nhớ tới, ừm… chú chó Husky(*).
(19) Chó Husky là một giống chó sống ở đông bắc Siberia, Nga. Chúng có lông màu trắng xám, hai chân dài, rất cá tính, dũng cảm, trung thành tuyệt đối và thông minh.
Cuối cùng cậu chàng quay mặt đi, nghiến răng hạ giọng nói: “Cô nhìn tôi làm gì?”.
“…”
Không thế thì cậu ta cho rằng giám thị là cái gì chứ.
Mặt cậu ta đỏ bừng bừng, hình như vì giận quá: “Cô, mẹ kiếp, đừng nhìn tôi được không hả?”.
“…”
Nhan Miêu âm thầm lắc đầu liên tục trong bụng.
Thật sự quá là yếu đuối, vốn dĩ kẻ làm đại ca phải bị vạn người quan sát, sao có thể bị người ta nhìn mấy cái đã phát khùng lên được. Nhìn Tạ Tử Tu bình tĩnh bao nhiêu kia kìa, đây gọi là khác biệt đấy.
Khi Tạ Tử Tu họp xong, sớm đã có người thông báo tình hình với anh, anh bèn đi thẳng tới phòng tiếp khách, đẩy cửa ra, vừa nhìn hai người ngồi mặt đối mặt với nhau như gặp phải kẻ địch, Tạ Thiếu Duy đỏ mặt tía tai, thì sững người ra.
Nhan Miêu vội vàng đứng dậy, thành thật báo cáo: “Anh Ta, cậu ta nói có hẹn trước với anh”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Đúng là có hẹn trước”.
“Ấy…”.
“Thư kí Nhan, cô đi làm việc đi, tôi nói chuyện với cậu ấy”.
Nhan Miêu đi pha trà cho bọn họ, lại có chút xấu hổ: “Hóa ra đúng là tới bàn chuyện công”.
Cô còn trách nhầm Tạ Thiếu Duy.
Nhưng mà, một là cô không biết chuyện, hai là, Tạ Thiếu Duy không dưng sao lại xử sự luống cuống như thế chứ, trông dáng vẻ như ngầm có ý đồ xấu, chẳng phải tự khiến người ta nghi ngờ sao.
Lần này Tạ Thiếu Duy thực sự tới bàn chuyện làm ăn nghiêm chỉnh đàng hoàng. Mọi người ngồi nghiêm túc hai bên bàn, không hề xuất hiện tình cảnh ra tay đánh đấm rút súng bắn nhau.
Mà hình như cuối cùng còn có dấu hiệu sắp bắt tay nhau, thậm chí Tạ Tử Tu còn mỉm cười nói: “Chúng ta trên thương trường, đương nhiên chẳng có kẻ thù nào là vĩnh viễn”.
Đúng thế mới lạ, cả cái mặt này rõ ràng là vẻ muốn đuổi người mà.
Tạ Thiếu Duy đáp: “Tuần sau tôi tới Tokyo tham gia triển lãm, cần mấy người bên anh đi với bọn tôi”.
“Được thôi”.
“Tôi muốn tự chọn người”.
“Được”.
Bầu không khí gượng gạo này cũng có thể coi là hòa bình thân thiết nhỉ.
Tạ Thiếu Duy đột nhiên nhìn sang Nhan Miêu đang bưng trà vào phòng: “Tôi chọn cô ta”.
Nhan Miêu ngẩn người ra một lát, Tạ Tử Tu đáp lời trước cả cô: “Thư kí Nhan có việc khác phải làm. Anh nghĩ là không đi được”.
Tạ Thiếu Duy vẫn cau mày: “Tôi không thương lượng chuyện này với anh”.
Tạ Tử Tu cười cười: “Hay anh đề cử mấy người thích hợp hơn nhé”.
“Không cần”.
“Chuyện nhỏ ấy mà làm khó người ta thì chẳng có gì vui cả”.
Tạ Thiếu Duy đáp lại bằng một tiếng cười giễu.
Thấy bầu không khí khó lắm mới khách sáo được như vậy lại sắp nổ ra khói lửa vì một chuyện bé cỏn con, Nhan Miêu vội vàng tự giác giơ tay lên chuyển nỗi oán hận của hai vị Boss đi: “Không sao, tôi đi được”.
Lẽo đẽo theo Tạ Tử Tu về phòng làm việc của anh ta, đóng cửa lại, Tạ Tử Tu liền rút lại nụ cười: “Thư kí Nhan”.
“Có”.
Tạ Tử Tu hoàn toàn không bị cảm động vì tinh thần cống hiến của cô: “Cô không cần tự chuốc phiền phức cho mình”.
“Không sao mà”, Nhan Miêu an ủi, “Tôi nhất định làm tốt mọi việc, để cậu ta không nắm được thóp mình”.
Ai chẳng biết Tạ Thiếu Duy đặc biệt lôi cô ra, chính là vì tìm cơ hội trả thù. Cô không sợ bị báo thù nhé.
Tạ Tử Tu nhìn cô một lát: “Không phải cô cứ làm tốt mọi việc thì không có phiền phức”.
Nhan Miêu ngẫm nghĩ: “Nhưng mà, nếu để người khác đi chắc chắn sẽ bị gây khó dễ hơn. Dầu sao cũng không nên vì tôi mà liên lụy tới đồng nghiệp khác chứ?”.
Nếu cô đắc tội với Tạ Thiếu Duy thì tự chịu trách nhiệm tới cùng cũng là bổn phận của cô.
Chẳng qua hiếm khi cấp trên bất lương lúc nào cũng lấy chuyện bắt nạt cô làm vui lại lo lắng cho cô thế này, rất khiến người ta cảm động.
“Anh Tạ đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ quay về nguyên vẹn mà!”.
*** ***
Nhan Miêu không khởi hành cùng mọi người mà tới Tokyo trước hai ngày với một vị đồng nghiệp, thỏa thuận liên lạc với người phụ trách bên đối phương, làm quen đường xá, sắp xếp phương tiện đến khách sạn, thu xếp ổn thỏa mấy chuyện linh tinh, rồi mới đi đón đám người Tạ Thiếu Duy.
Đêm xuống trời đổ tuyết, sáng sớm ra đã phải đi đón người ở sân bay lạnh phát sợ, mở miệng thở ra toàn thấy khói trắng.
Nhan Miêu rất sợ lanh, thế nên lôi hết mũ lông thỏ, bịt tai lông cáo, cổ áo lông chồn, găng tay lông dê ra, đây toàn là đồ giảm giá đặc biệt cô ςướק được ở khu mua sắm, mua cả bộ định dùng trong mười năm, ngoài ra còn có một cái khẩu trang to, giữ ấm toàn thân tới tận chân răng, giống hệt người Eskimo(*), chỉ để lộ ra đôi mắt to.
(*) Người Eskimo là tộc người sống trên vùng núi băng giá phân bố từ Đông Siberia (Nga) qua Alaska (Mỹ), Canada và Greenland. Do sinh sống trên băng tuyết nên trang phục của họ là áo lông dày, có mũ trùm đầu, trùm khăn và mũ kín mít.
Cuối cùng cũng đợi tới chuyến bay của bọn họ, Tạ Thiếu Duy là người cuối cùng đi ra, khoác áo lông cừu to, gương mặt lúc nào cũng cau có cứng nhắc.
Kiểu ăn mặc vũ trang hạng nặng của cô trong đám người rất bắt mắt, Tạ Thiếu Duy liếc nhìn cô một cái, đúng lúc Nhan Miêu cũng ngẩng đầu nhìn lại, cậu ta lập tức dời mắt ra chỗ khác.
“Xì, ăn mặc như ςướק thế này là sao chứ”.
Nhan Miêu đã quen bị cậu ta soi mói, đón mọi người rồi giúp tài xế xếp toàn bộ hành lý lên xe của khách san, lại kiểm tra lần nữa. Tới khi xác nhận mọi người đã ở trên ô tô, cô mới lên xe, phát cho mọi người bảng lịch trình đã in số điện thoại liên lạc của từng người.
“Mấy ngày này lịch trình của chúng ta rất dày, thế nên xin hãy nắm vững thời gian nghỉ ngơi cho tốt. Chú ý giữ ấm và chuẩn bị giày dép cẩn thận. Đến lúc đó sẽ có nhân viên phiên dịch chuyên trách, nhưng tôi cũng có thể giúp được. Có chuyện xin cứ liên hệ với tôi”.
Tạ Thiếu Duy chỉ “hừ” một tiếng.
Tới khách sạn, nhận phòng xong xuôi, Nhan Miêu lại phát cho mỗi người một bản tài liệu cần dùng hôm sau, tối lại nhắn tin nhắc nhở đường đi, thời tiết và thời gian xuất phát ngày mai.
Thu xếp thỏa đáng mọi thứ, cuối cùng cô còn phải viết một bức email báo cáo chữ dày ảnh đủ cho Tạ Tử Tu theo chỉ thị.
Đây là lần đầu tiên cô không đi công tác cùng với Tạ Tử Tu, Tạ Tử Tu không tự thân giám sát, có lo lắng cô không làm tốt cũng bình thường. Nhưng xách máy ảnh chụp nọ chụp kia, cuối cùng chỉ gửi đi có mỗi bức ảnh, cô thấy biến thái quái dị thật.
Mới viết email được một nửa, di động đột nhiên kêu vang, Nhan Miêu thuận tay nhận máy thì nghe thấy giọng nói thô lỗ ở đầu dây bên kia: “A lo”.
Hóa ra là Tạ Thiếu Duy.
“Xin hỏi có chuyện gì thế?”.
Giọng cậu chàng kia chẳng có gì là khách sáo: “Tôi muốn tìm người massage”.
“…= = Cậu giở mục lục phục vụ khách sạn ở trên bàn là được rồi, sao phải gọi cho tôi?”.
Đối phương bực bội: “Không phải nói có chuyện gì thì liên hệ với cô à?”.
“…”
Tạ Thiếu Duy ngồi trong phòng, mặc một chiếc áo dệt kim mỏng rộng rãi, quần xắn ống, chân trần giẫm trên thảm, tóc hãy còn ướt, mặt mày chẳng vui vẻ chút nào.
Nhan Miêu nhanh chóng gọi điện thoại ngay trước mặt cậu ta: “Đã hẹn cho cậu rồi đấy, nửa tiếng nữa nhân viên massage sẽ lên phòng”.
Tạ Thiếu Duy “hừ” một tiếng.
“Tôi đi trước đây”.
Tạ Thiếu Duy gọi cô lại: “Này!”.
“Sao thế?”.
“Cô đi rồi, sao tôi nói chuyện được với nhân viên massage?”.
“…”
Thế nên hai tiếng sau đó, Tạ Thiếu Duy hưởng thụ tay nghề massage chuyên nghiệp, Nhan Miêu thì ngáp liên hồi kỳ trận bị ép quan sát ở bên cạnh.
Đúng là chán muốn ૮ɦếƭ. Dù cơ thể đối phương rất bổ mắt, cũng không có sức quyến rũ như chiếc giường nệm êm ái của cô.
Bởi vậy khi mệt mỏi rã rời lê lết về phòng, tiếp tục viết email báo cáo, Nhan Miêu cũng không quên phải thành thực viết chuyện đó vào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, quả nhiên trời lại đổ tuyết dày, xem tình hình giao thông hình như không tốt lắm, Nhan Miêu bèn gọi điện thoại kiểm tra trước trong khi mọi người đang thong thả ăn bữa sáng.