“…”
“Đây là loại ô gấp ba siêu nhẹ dùng khi mưa nắng, gấp lại rất nhỏ, chỉ có tám mươi gam thôi. Nhưng chất lượng vô cùng tốt. Đây, anh có muốn cầm thử không?”.
Tạ Tử Tu cũng thấy thú vị, cầm lấy áng chừng: “Đúng là rất nhẹ”.
Nhan Miêu mở ô ra, khung ô rất nhẹ nhưng tán ô lại rộng rãi, Tạ Tử Tu mỉm cười đứng dưới tán râm với cô còn Tạ Thiếu Duy hiển nhiên đứng một mình ven đường lặng lẽ phơi nắng.
Dù trước đó có hung hãn, kiêu căng, hống hách thế nào, phơi nắng cũng héo đi như nhau thôi.
Đứng một lát, Nhan Miêu thấy bên thái dương Tạ Tử Tu đã rịn mồ hôi, lại chuyên nghiệp rút đồ từ trong túi ra: “Anh Tạ, dùng cái này đi”.
“Hả?”.
Trong tay là con 乃úp bê đội mũ trái cây dài chừng mười centimet, Nhan Miêu tháo mũ trái cây xuống, bên trong là một cái quạt mi ni.
“…”
Nhìn nhỏ nhỏ không bắt mắt, thế mà bật công tắc lên sức gió cũng không tồi.
“Mát không?”.
Tạ Tử Tu không khỏi bật cười: “Thứ này lấy đâu ra thế?”.
“Mua trên mạng đấy, mua nhiều chỉ năm tệ một cái thôi, tôi mua nhiều đi tặng, anh có cần không?”.
“…”.
Hai người có ô che nắng, có quạt điện mi ni mát mẻ, khiến người khác nhìn vào thèm chảy nước, một lát sau, Nhan Miêu lại hỏi: “Anh Tạ, anh có khát không?”.
Tạ Tử Tu cười: “Hơi thôi”.
Nhan Miêu lại mở túi: “Tôi có cam đây, có muốn ăn không?”.
Tới lúc này thì ngay cả Tạ Thiếu Duy cũng không kìm được mà quay đầu lại: “Cam?”.
Khi bị phơi nắng tới mức gần như khô quắt, thứ trái cây chua ngọt lại nhiều nước như cam quả thật chẳng khác gì mưa rào trong ngày nắng hạn.
Nhan Miêu lôi mấy quả cam to trong túi ra thật. Tạ Tử Tu ngần ngừ cầm lấy một quả: “Lấy ở đâu ra đấy?”. Hình như nhìn hơi quen quen.
“Trên bàn bữa sáng”.
Tạ Tử Tu cố gắng khống chế biểu hiện trên mặt mình: “Hả…”.
“Tôi thấy nhà anh quá lãng phí. Thức ăn bữa sáng còn thừa lại, dù là hoa quả chưa ai động vào, cũng phải vứt hết vào thùng rác. Sáng nay tôi thừa lúc chưa bị vứt hết đi, dù sao cũng làm đồ ăn vặt được”.
Tạ Thiếu Duy không kìm được mà nói xen vào: “Vì để bữa sau ăn thì đồ không còn tươi nữa.”
Nhan Miêu đong đưa quả cam trong tay: “Sao thế được, quả này còn tươi thế. Dù sao tôi cũng mang tới đây rồi, vứt đi thì tiếc quá”.
Tay cô đưa một cái, mắt Tạ Thiếu Duy cũng bất giác chuyển động theo.
Tuy người này tính tình nóng nảy suýt chút nữa hại ૮ɦếƭ ba người bọn họ, Nhan Miêu vẫn hỏi thăm, xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo: “Cậu muốn ăn một quả không?”.
“Không thèm!”.
Nhan Miêu cũng không miễn cưỡng, bóc một quả, chia nửa đưa cho Tạ Tử Tu.
Vỏ cam vừa được bóc, khó tránh đươc mùi thơm tỏa ra, với người khát tới độ bốc khói cổ họng mà nói, quả thật là tàn ác vô nhân đạo.
Nhan Miêu đưa múi cam vào miệng, cảm khái từ tận đáy lòng: “Ngọt quá à”.
Tạ Thiếu Duy lẳng lặng đứng bên, mặt sắp méo xẹo đi.
Dưới cái nhìn rình mò lén lút và không thể khống chế nổi nước bọt ứa ra của đối phương, Nhan Miêu rộng rãi nói: “Cậu muốn ăn thì cầm đi này”.
Tạ Thiếu Duy lại xù lông lên đáp: “Dù tôi có ăn, cũng không có nghĩa là tôi thiếu nợ ân tình của cô!”.
“… = = Cậu có thích ăn không”. Thằng nhóc này muốn ngượng tới chừng nào chứ.
Đối phương làm bộ mặt bí xị không tình nguyện đi tới lấy một quả cam, Nhan Miêu không muốn nhìn Tạ Thiếu Duy, ngoái đầu nhìn Tạ Tử Tu: “Anh Tạ, nếu thấy bị cảm nắng, chỗ tôi còn có nước Hoắc Hương Chính Khí(*) đây.”
(*) Hoắc Hương Chính Khí: là thuốc trị cảm nắng dạng nước.
“Khụ…”.
Làm thư kí vạn năng, túi của cô quả thật là cái túi Doraemon.
Ba người ăn hết cam trong túi cô mới kìm được cơn khát.
Khi xe tới đón bọn họ về, hai bên cũng vẫn giữ thái độ không thèm để ý đến nhau, coi như không xảy ra chuyện gì. Ít nhất bề ngoài là như thế.
Vừa quay về, đã có người kéo tới đón. Hai phe khác nhau, quân chia hai đường, Tạ Thiếu Duy được tiền hô hậu ủng về nơi nghỉ ngơi, từ đầu tới cuối không hề nói xin lỗi hay cảm ơn.
Da Nhan Miêu mỏng, lại không có ưu thế trời ban phơi nắng không đen không hại như Tạ Tử Tu, khi về bèn uống một bụng nước ép trái cây, bôi một lớp kem dưỡng dày. Nhưng khi ngủ dậy vẫn cảm thấy người nóng rát, còn có cảm giác đau nhức âm ỉ, bèn quyết định xuống nước bơi một vòng.
Thay bộ bikini dạng váy, Nhan Miêu xuống bể bơi, làn nước dưới bóng cây mát lạnh, khiến phần da lộ ra của cô đều nhận được sự chăm sóc chu đáo.
Bơi thoải mái đươc môt đoạn, Nhan Miêu thả lỏng trong nước, ngẩng đầu dựa vào thành bể nghỉ ngơi, mái tóc ướt rượt được cuốn cao lên thành một 乃úi phía sau, mắt khép hờ nhìn ánh sáng lấp lóa xuyên qua giữa tán lá cây.
Đang lim dim buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm lên giận giữ không kìm chế được của đàn ông: “So với thư kí của Tạ Tử Tu, chúng mày chỉ là một đám bỏ đi”.
Nhan Miêu thực sự bị tiếng hét đánh thức, vội vàng lau nước trên mặt, đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn trên bờ.
Đối phương đang hùng hổ bước tới, tới cạnh bể bơi mới phát hiện có người dưới nước, cúi đầu nhìn, bốn mắt gặp nhau, hai người đều ngẩn ra.
Nhan Miêu chân tay mảnh khảnh đứng trong nước, ngẩng đầu mở to mắt, vì đối phương đứng từ trên nhìn xuống, trông càng có vẻ cao to.
Nhìn nhau được mấy giây, sắc mặt Tạ Thiếu Duy càng khó coi hơn, “hừ” một tiếng rồi quay người bực bội đi mất.
“…=_=”.
Không phải vừa mới khen cô đấy à, giờ tự dưng giận cái gì không biết?
Buổi tối ngồi ăn cùng Tạ Tử Tu, không biết tại sao Nhan Miêu cảm thấy anh ta không được vui, cô ăn hết hai bát to, còn quét nhẵn cả đĩa dưa chuột trộn cua, thế mà Tạ Tử Tu còn chưa ăn hết một bát.
“Sao thế anh Tạ, không ngon miệng hả?”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Không phải”.
“Đúng rồi,” Nhan Miêu lại và hết nửa bát cơm, “Anh Tạ này, hình như hôm nay tôi nghe Tạ Thiếu Duy khen tôi ấy”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Hả?”.
“Cậu ta mắng cấp dưới của mình không bằng thư kí của anh”, Nhan Miêu vẫn có chút tự hào, “Thế này có giúp anh giành lấy hào quang không?”.
Tạ Tử Tu mỉm cười.
“…”
Hỏng rồi, hình như vẫn chưa có vẻ rất vui thì phải.
Suy nghĩ của cấp trên rất khó đoán, còn khó đoán hơn tâm tư của phụ nữ nhiều.
Thế là Nhan Miêu dè dặt nói: “Chuyện đó, có phải tôi tự ý chia cam cho cậu ấy là sai không?”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Không, không cần phải nhỏ nhen thế, cô rất tốt”.
“Ừm…”
Yên lặng được một lát, Nhan Miêu đành tìm chủ đề tiếp: “Nói ra thì kỳ thực Tạ Thiếu Duy rất có định kiến với tôi thì phải?”.
Tạ Tử Tu cười: “Tại sao?”.
“Lần đầu tiên cậu ta thấy tôi, đã hỏi tôi có phải là người hầu mới tới không. Còn bảo trông tôi như thế này, chẳng ai thèm cả. Chung quy là kịch liệt công kích vẻ ngoài của tôi”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Nó chủ động bắt bẻ vẻ ngoài của cô hả?”.
“Đúng”.
Có gì đâu mà mặt mày phức tạp thế nhỉ, chính anh ta cũng đả kích rồi đấy thôi. Mở miệng ra là làm tổn thương người khác, đây chắc hẳn là truyền thống của người nhà họ Tạ.
Tạ Tử Tu đột nhiên nói: “Kì nghỉ cũng sắp hết rồi, mai chúng ta về đi”.
“Được. À, không được, vé tôi mua là loại chiết khấu rẻ, ngày kia bay không thể đổi được”.
“Không sao, mua thêm vé nữa là được, công ty thanh toán”.
“Ấy, sao phải vội thế chứ…”.
Nhưng đã có công ty chi trả giúp, lại là yêu cầu của cấp trên, Nhan Miêu cũng không ý kiến, thay đổi lịch trình cho hợp với sở thích của cấp trên cũng là trách nhiệm của thư kí.
Kì nghỉ kết thúc vội vàng, Nhan Miêu tạm biệt ánh dương ấm áp, kéo hành lý quay lại thành phố T lạnh lẽo, lại run cầm cập sống hết hai ngày.
Trong thứ thời tiết âm dưới mười độ này, Nhan Miêu không khỏi hoài niệm tới nắng tràn cỏ biếc cây xanh.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm, vừa cầm được bao lì xì mừng tuổi đầu năm, Nhan Miêu lập tức quăng hết cái gì mà ánh nắng mây trắng ở bờ biển ra khỏi đầu, chỉ còn lại tình cảm biết ơn nóng như lửa với cấp trên và nhiệt tình với công việc mà thôi.
Năm mới cô chẳng có mục tiêu gì lớn, chỉ cần tiếp tục thế này, thuận lợi lĩnh lương, cố gắng thêm tiền thưởng và hy vọng Nhan Tử Thanh u mê biết đường về, đừng quấn lấy Đỗ Duy Duy nữa, thế là tốt lắm rồi.
Nhắc tới Nhan Tử Thanh, Nhan Miêu mới chán nản nhớ ra, mấy ngày nghỉ quả thực quá “phong phú đa dạng”, thế nên cô quên mất phải kịp thời theo dõi tiến triển của Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy.
Tạ Tử Tu là đương sự thế mà cũng quên sạch bách!
Ai da, liên minh chia uyên rẽ thúy như bọn cô, có thể có thành quả gì mới lạ đây.
*** ***
Hôm ấy Nhan Miêu đang pha cafe trong phòng trà, đột nhiên thấy mấy vị đồng nghiệp lẻn vào như đang trốn thứ gì đấy, rồi nhỏ giọng nói chuyện.
“Mấy người đó là ai?”.
“Hình như là tới tìm sếp Tạ”.
“Xem ra không giống kiểu người đàng hoàng, sao bảo vệ để bọn họ lên đây nhỉ?”.
Nhan Miêu cầm cốc đi ra, quả nhiên nhìn thấy cậu thanh niên cao to dẫn theo một đám người, hùng hùng hổ hổ xăm xăm bước tới.
Nom tướng mạo người dẫn đầu mắt xếch rất có khí chất của đại ca xã hội đen, rất có cảm giác áp bức, mấy tên tay chân đi đằng sau người thì cạo trọc, người thì xăm trổ dày đặc từ cổ tay kéo ra ngoài cổ áo.
Chẳng trách dọa đồng nghiệp ૮ɦếƭ khi*p.
Tuy bọn họ hung hãn, nhưng hành động vẫn ở mức hợp pháp, thế nên mọi người đều nháo nhác kính cẩn dõi theo, không ai dám cản.
Nhan Miêu bưng cafe, thong thả đi tới đón khách, cậu thanh niên đi đầu vừa nhìn thấy cô, lập tức dừng ngay tại chỗ, khiến đám người đi đằng sau cũng lục tục vội vàng dừng lại.
“Cậu tới làm gì?”.
Tạ Thiếu Duy khụ một tiếng, dùng sức trầm mặt xuống: “Tôi tìm Tạ Tử Tu. Bàn công việc”.