Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 15

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Bình thường lúc chèn ép nhân viên đáng thương cô đây không phải khôn lanh lắm sao, thế mà giờ lại bắt đầu hồ đồ.
Ra khỏi sòng bạc, trên đường trở về khách sạn, Nhan Miêu vẫn còn chút lưu luyến: “Số anh đang đỏ như thế, sao không tiếp tục chơi nữa?”.
Cứ theo cái đà bây giờ, anh ta thực sự là tài vận ùn ùn kéo tới, có ngăn cũng không ngăn được, nếu chơi tới sáng, có thể thắng được mấy chiếc xe thể thao ấy chứ.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Chơi bạc có ai là thắng, chơi tới cuối cùng nhất định sẽ thua thôi”.
“A, thế à…”.
“Đương nhiên. Không thì sòng bạc mở ra để làm từ thiện chắc. Người thắng cuối cùng nhất định là sòng bạc, chẳng qua chúng ta chỉ đưa vận may tới chơi bời một chút mà thôi”.
Nhan Miêu hạ giọng lẩm bẩm: “Nhưng tôi cảm thấy kỹ thuật của anh rất tốt, không hoàn toàn dựa vào vận may, chơi bài poker đó, anh rõ ràng là chuyên nghiệp mà”.
Tạ Tử Tu liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Cô phải biết, rất nhiều người thất bại không phải vì kỹ thuật đánh bạc không tốt, chỉ vì bọn họ không khống chế được ham muốn và tâm trạng của bản thân”.
“…”
“Người có thể rút lui khi thắng mới là người thắng thực sự”.
Nhan Miêu không khỏi quay đầu lại nhìn Tạ Tử Tu. Dưới vỏ ngoài lãng tử của anh ta lại là sự tự kiềm chế và tỉnh táo như vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Tạ Tử Tu cười: “Sao thế?”.
Nhan Miêu thành thật đáp: “Tôi nghĩ, tôi tạm thời vẫn chưa từ chức”.
“A?==| | |”.
Hồi trước khi cô thầm oán Tạ Tử Tu, đã từng thoáng nghĩ như thế một hai lần – người trẻ tuổi, nhìn giống hạng chơi bời trác táng không đứng đắn như Tạ Tử Tu đảm nhiệm vị trí cấp cao trong ban điều hành, quả đúng là thảm kịch nhân gian, tương lai của công ty hoàn toàn không có.
Giờ xem ra, chắc tạm thời… không cần phải quá suy nghĩ tới vấn đề công ty phá sản.
“Đúng rồi, anh Tạ, giờ anh đau đầu lắm nhỉ?”.
Người có khỏe mạnh thế nào, tỏ ra không đổi sắc mặt, đánh bạc mấy tiếng liền như thế, chắc chắn đầu óc không chịu nổi rồi.
Tạ Tử Tu nhướn mày, Nhan Miêu bèn lôi một chiếc lọ nho nhỏ trong túi ra đưa cho anh ta: “Bôi một chút lên thái dương đi, sẽ thoải mái hơn nhiều đó”.
Tạ Tử Tu cầm lấy rồi nhìn nhìn: “Đây là gì?”.
“Dầu thuốc dùng siêu tốt, từ thời ông cố nội nhà tôi đã dùng loại dầu nổi tiếng này rồi”, Nhan Miêu đắc ý nói, “Thế nào, cái này không mua được ở khách sạn đâu nhé”.
“…”
“Nếu anh có ăn tới mức làm hỏng dạ dày, tôi cũng có thuốc viên chuyên chữa dạ dày nữa”.
“…”
“Nếu thua thê thảm, thuốc viên trị hỏa vượng, đau răng cũng có”.
“…”
Trong mấy ngày ngắn ngủi ở thành phố bài bạc, trận nào Tạ Tử Tu cũng đại thắng trở về, ngoài mấy khoản tiền boa hào phóng, số còn lại phần lớn đưa cho mấy vị quản lý cấp cao mua quà đắt tiền, ví như đồng hồ hạng hiệu nạm kim cương, hay nữ trang tặng cho bà xã khi về.
Chỉ có mình Nhan Miêu chưa được món quà nào hết.
Mãi tới buổi tối cuối cùng trước khi ra về, Tạ Tử Tu vẫn chẳng có tí biểu hiện nào, đương nhiên đủ thứ từng hứa hẹn cũng đã bị vứt ra ngoài chín tầng mây rồi.
Nhan Miêu ngồi một mình trên bậc thềm vườn hoa khách sạn, nghe âm thanh ồn ào huyên náo loáng thoáng bay ra từ trong đại sảnh.
“Đến một viên đường cũng không cho mình! Đồ lừa đảo”.
Cô đúng là kẻ yêu tiền, nhưng đây thực sự không còn là vấn đề tiền bạc.
Cảm giác bị lạnh nhạt, bị xa lánh vô cùng khó chịu.
Tuy ngoài miệng Tạ Tử Tu nói chia hoa hồng cho cô, nhưng cô cũng không có hứng đi nhắc, chính xác là cô không có nguyên tắc cầm tiền hoa hồng vô duyên vô cớ.
Dù đây là làm thêm giờ, số lần cô bị anh ta sai bảo sau giờ làm việc ngày thường còn ít chắc? Không được nhận tiền trợ cấp như nhau cả thôi.
Chỉ có thể nói Tạ Tử Tu đem cô ra đùa giỡn một lần mà thôi.
“Hừ, mình không thèm tí tiền khó ngửi đó”.
Hồi trước nói bao lời ngon lời ngọt, chẳng qua là vì gạt cô tới phục vụ anh ta thôi. Mà đáng hận hơn là cô lại còn ngu ngơ tin theo.
Dù cô thích tiền, cũng không nên lúc nào cũng mang chuyện này ra đùa bỡn cô chứ.
Nhan Miêu nghĩ thì bực mình lắm, mắt cũng hơi cay cay.
Một lát sau, có người bước xuống bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhan Miêu quay đầu đi, để lại cái gáy cho anh ta.
“Xin lỗi nhé thư kí Nhan, tiền thắng được đều đưa cho mọi người mua quà rồi, kết quả là lạm vào phần của cô”.
“…”
“Chỉ còn lại ít tiền lẻ thôi. Thế nên tặng cô cái này nhé”.
Nhan Miêu quay đầu lại, trong tay Tạ Tử Tu là một túi chocolate viên.
Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt cô suýt nữa bật khóc.
“Ăn ngon lắm”.
Thấy cô chần chừ không đưa tay ra nhận, Tạ Tử Tu bèn làm mẫu, cười cười mở túi kẹo, lấy một viên thả vào miệng. Nhan Miêu lập tức đỏ mắt nhào tới giữ anh ta lại: “Trả tôi đây! Tự dưng ăn kẹo của tôi!”.
Hai người nhìn nhau một lát, Tạ Tử Tu mỉm cười đưa túi kẹo cho cô.
Tối đó về phòng, Nhan Miêu kỹ càng đếm lại một lần, một túi một trăm viên, bị Tạ Tử Tu đáng ghét kia ăn mất một viên.
Nhan Miêu cẩn thận giấu nó xuống dưới gối. Đây là toàn bộ tiền thưởng cô vất vả làm việc cả nửa năm.
Không biết tại sao, dù Tạ Tử Tu không thưởng cho cô, nhưng chỉ cần còn nhớ chuyện đã từng đồng ý với cô, bù cho cô một túi kẹo, cô cũng không còn giận anh ta nữa.
Thời kì đâm chồi
Ngày X tháng X. Trời nắng.
Cấp trên hết năm mà không lì xì cho nhân viên là cầm thú!
Nhưng cấp trên lén chuyển tiền cho nhân viên trả nợ thì sao… —>
Dù nói thế nào, ngày mai phải đi nghỉ chỗ Tạ Tử Tu rồi, cứ thu dọn hành lý trước đã…
Mang quần áo gì đi thì tốt hơn nhỉ?
…Nói mình mặc cái gì có khác nhau à? (hf) (11 Lật bàn này!)
Bị Tạ Tử Tu bắt nạt tới tả tơi rơi rụng về quê nghỉ tết, Nhan Miêu sung sướng phát hiện trong nhà mình vẫn rất vui yẻ đầm ấm. Đúng là nhà vàng nhà bạc không bằng nhà cỏ của mình, gia đình mãi là nơi ấm áp nhất.
Đặt hành lý xuống, Nhan Miêu vào nhà bếp giúp mẹ nấu ăn thì thấy trên bàn bếp bày không ít thức ăn ngon, trong tủ lạnh còn có nguyên một con vịt, nửa tảng thịt sấy.
Tuy nói là mừng đón cô về nhà, bố mẹ nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon, nhưng từng ấy thức ăn có thể đủ để mở một bàn đại tiệc, có phần thịnh soạn quá mức.
Nhan Miêu buột miệng hỏi: “Có chuyện gì vui hả mẹ?”.
Bà Nhan cười hì hì đáp: “Vì con hiểu chuyện lại làm việc giỏi giang, đã tự kiếm tiền trả hết nợ rồi”.
“Hả???”.
“Bố mẹ vốn rất lo lắng, nếu Tử Thanh định lấy cô bé kia, không muốn nó bị người ta coi thường thì không thể keo kiệt chuyện tiền lễ được, nhưng trong nhà còn nợ phải trả, thật không biết phải xoay sở tiền nong ra sao. Giờ thì tốt rồi, có thể ăn tết ngon rồi”.
… Không phải mẹ mình bị áp lực quá lớn mà sinh ảo giác đấy chứ?
Bà Nhan xoa đầu cô: “May mà có đứa con gái ngoan ngoãn như con, gánh nặng của bố mẹ nhẹ đi nhiều lắm”.
Ai da, mẹ cũng không nghĩ thử xem, gánh nặng của bố mẹ là cô mang tới mà.
Chờ, chờ một lát, nói lâu thế, cái gọi là trả sạch nơ, nếu là thật, rốt cuộc tiền chui từ đâu ra?
Nhan Tử Thanh làm cảnh sát, nếu đột nhiên có một khoản tiền lớn chuyển tới, nguồn gốc lại không rõ ràng, vậy thì chẳng những mừng hụt mà chuyện còn biến thành chuyện lớn ấy chứ.
Nhan Miêu căng thẳng, bèn vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ còn giữ hóa đơn chuyển tiền không?”. Chuyện trọng đại, không qua loa được.
Bà Nhan cầm hóa đơn ra, tên người chuyển tiền đúng là Nhan Miêu, nhưng nét chữ mạnh mẽ hơn nét chữ gà bới của cô rất nhiều.
Nhìn nét chữ này cũng không phải không quen mắt, Nhan Miêu phân vân tự hỏi một hồi, đột nhiên có cảm giác như bị sét đánh.
“Ảo giác thôi… sao anh ta có thể…=_= có phải là thật không trời…”.
Nhan Miêu lẩm bẩm, bán tín bán nghi gọi điện thoại cho “kẻ tình nghi”.
Người đàn ông ở bên kia thản nhiên giải đáp thắc mắc cho cô: “Đó là tiền lì xì của cô, tôi đã đồng ý với cô rồi mà”.
“…=_= Không phải đã nói, chỉ có chocolate viên thôi à?”.
Bên kia cười nói: “Đùa thôi”.
Người này, có thể thôi bất ngờ nói đùa mấy việc chả ra sao với cô nữa không nhỉ. = =,„
“Nhưng mà, thế này cũng nhiều quá. Dù có thêm tiền thưởng cuối năm của tôi thì căn bản cũng không tới số tiền đó”.
Tạ Tử Tu cười cười: “Chuyện này cô không cần để ý, tiền thắng ở sòng bạc là tiền không chính đáng, giữ lại không may mắn, dù sao tôi cũng phải tìm nơi tán hết, tán vào đâu chả giống nhau. Chẳng phải tôi cũng tặng quà còn đắt giá hơn cho những người khác sao”.
“…”. Nói thế cũng không sai, lúc đó anh ta tặng đồng hồ hàng hiệu cho mấy vị quản lý, mỗi một cái giá tới trăm vạn, nhưng…
“Tôi, tôi vẫn không nên nhận nhiều như thế. Tôi mới làm nửa năm thôi, đóng góp cho công ty không thể so sánh với các vị quản lý cấp cao được”.
Dường như bên kia lại cười: “Không, những thứ ấy cô đáng được nhận. Cô rất cố gắng, là một thư kí giỏi”.
“…”
Lần đầu tiên được Tạ Tử Tu khen ngợi, thế mà hồi lâu sau cô không thể nào phản ứng lại được.
“Chuyến đi tới sòng bạc rất vui vẻ, cảm ơn cô đã giúp đỡ năm qua, năm tới tiếp tục làm việc cho tôi nhé”.
Khi ngắt máy, Nhan Miêu phát hiện cả mặt mình đã đỏ bừng.
Hây dà, có lẽ Tạ Tử Tu không phải là người xấu, nhưng nhất định là người kì lạ. Không thì sao phải keo kiệt một cách quang minh chính đại, rồi lặng lẽ âm thầm hào phóng chứ.
Nhan Tử Thanh làm cảnh sát, cả trước và sau kì nghỉ tết đều vô cùng bận rộn, hoàn toàn không thể nghỉ ngơi, chỉ còn ba người ở nhà ăn cái tết đoàn viên không quá đoàn viên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc