Cô rút gan rút ruột, tiền hô hậu ủng làm thư ký cho Ta Tử Tu nửa năm trời, Ta Tử Tu vẫn chưa từng đối xử tốt với cô. Dù anh trai cô ςướק vị hôn thê của anh ta, nhưng thế này thì anh ta cũng lạnh lùng vô tâm quá rồi.
“Cho, cho dù cái hôn của anh rất đắt, lẽ nào cái hôn của tôi còn không bằng chó lợn, không đáng một xu? T_T”.
Tạ Tử Tu nghe thế thì nhướn mày lên, “à” một tiếng như đang suy xét.
“Tôi cũng chịu thiệt giống thế mà. Không lẽ anh cho rằng tôi tình nguyện hôn anh chắc? Tôi còn thiệt nhiều hơn anh đấy! T_T”.
Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, cười nói: “Đừng khó chịu, cô vẫn có cơ hội kiếm lại tiền thưởng mà”.
Nhan Miêu miễn cưỡng ghìm nước mắt lại, sụt sịt hít mũi, bán tín bán nghi đáp: “Hả?”.
“Ngày mai tôi phải đưa mấy vị quản lý tới sòng bạc chơi một chuyến, cô muốn đi cùng không?”.
Nhan Miêu rưng rưng nước mắt nhìn anh ta. Sao, lẽ nào muốn cô đi đánh bạc, thả cửa một lần? Cuộc đời cô vẫn chưa tới mức đó chứ?
“Cô cứ coi như làm thêm giờ cho tôi thôi. Tôi thắng sẽ chia hoa hồng cho cô”, Tạ Tử Tu mỉm cười với cô, “Có tin vào vận may của tôi không?”.
Tới khi gặp nhau ở sân bay, Tạ Tử Tu không khỏi nhìn hành lý của cô: “…Thư kí Nhan, lẽ nào cô muốn di dân?”.
Nhan Miêu ra sức kéo đống túi lớn túi nhỏ của mình: “Nếu không mang đồ của mình đi, sang bên kia mua sẽ đắt lắm”.
Người chưa từng trải sự đời hay thích kinh ngạc, thật sự phải để Tạ Tử Tu nhìn thử hành lý của cô năm đó đi du học, như thế mới gọi là cái gì cũng đủ.
Tạ Tử Tu có chút dở khóc dở cười: “Phục vụ trong khách sạn của sòng bạc phần lớn là miễn phí’’
“Nhưng không phải tất cả các đồ dùng cần thiết đều miễn phí, đề phòng nhỡ may mà”.
“…”
Thành phố cờ bạc, đúng như tên gọi nơi nào cũng là sòng bạc, từ sân bay tới nội thành, nơi nào cũng có thể thấy biển hiệu CASINO bắt mắt, chữ C được phóng to hết cỡ như muốn hớp hồn đám người quan sát.
Những người đẹp đủ màu da đi giày cao gót mặc váy ngắn đứng ngoài cửa các câu lạc bộ, mùi hương tỏa ra ngào ngạt, cười ngọt ngào nhét tờ rơi vào tay người đi qua. Anh chàng hiphop trẻ tuổi giả ngầu ngồi trong xe ở bên ngoài quán rượu, lớn giọng đọc rap, ngạo nghễ liếc nhìn người qua đường. Những chiếc Jaguar, Dodge Ram, Lincol, xe thể thao Lotus và Ferrari mui trần xa hoa, nổi tiếng, xuất hiện trên đường càng khiến người ta hoa mắt này dường như đã chẳng còn gì lạ lẫm trong không gian đông đúc nhộn nhịp.
Nhan Miêu cầm máy ảnh suốt quãng đường, ban đầu há hốc mồm kinh ngạc, hô to kêu nhỏ, chụp bên này bên kia, rồi dần dần im lặng, cả chiếc Hummer thân dài có bánh xe cao chừng một mét chạy ngang qua, cô cũng thờ ơ không chụp lại làm kỉ niệm nữa.
Đây là thành phố không có thứ gì không đáng ngạc nhiên, bạn không thể tưởng tượng được trên mảnh đất này có bao nhiêu tiền bạc, người đẹp, xe xịn, cũng không thể chụp hết được.
Nói đơn giản, đây là nơi vượt qua lẽ thường, là thiên đường điên cuồng của nhân gian.
Mà ở thiên đường này, dĩ nhiên không cần chống cự lại những cám dỗ. Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn, ăn bữa tiệc tự phục vụ, mọi người bèn nhao nhao xuống tầng đến sòng bạc lớn nhất thử vận may.
Đại sảnh của sòng bạc bật đèn sáng trưng, lộng lẫy lóa mắt, những bức bích họa trang trí khắp trần nhà và trên tường, chùm đèn kiểu cổ tinh tế làm nổi bật lên vẻ xa hoa lộng lẫy của căn phòng.
Những cô nàng thỏ xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, đi tất lưới mắt cáo đen, giày cao gót nhọn mảnh, đeo tai và đuôi thỏ đáng yêu, trên gương mặt là vẻ mập mờ khiến người ta ưa thích, bê khay đồ uống trước иgự¢.
Nơi nào trong đại sảnh cũng có thể nghe thấy âm thanh từ bàn quay rullet, tiếng ầm ì của máy đánh bạc, trong không khí là thứ mùi kì diệu của xì gà và nước hoa, khiến người ta mới ngửi đã say.
Ngay cả Nhan Miêu khi vào nơi thế này cũng khó tránh khỏi có chút hưng phấn và hồi
hộp, đây là điểm cuốn hút của thành phố không có buổi đêm, khiến từng tế bào người ta đều rục rịch muốn chuyển động, khó lòng giữ được bình tĩnh.
Về cơ bản, Tạ Tử Tu là một ông chủ rất hào phóng, không những bao vé máy bay và khách sạn mà đêm ấy mọi người còn có thể tùy ý đánh bạc, thắng thuộc về mình, thua tính cho anh ta.
Lúc đi đổi phỉnh, Tạ Tử Tu hỏi cô: “Có muốn chơi mấy ván không?”.
Nhan Miêu lắc lắc đầu, căng thẳng nói: “Số tôi đen lắm”.
Tuy thua không tính cho cô, nhưng tiền của Tạ Tử Tu cũng là tiền. Cô không chỉ tiết kiệm cho mỗi ví tiền của mình.
Tạ Tử Tu cười nói: “Này, số đen cỡ nào? Ví dụ xem?”.
Nhan Miêu tới giờ vẫn còn giận anh ta: “Ví dụ, tôi làm thư kí cho anh”.
Tạ Tử Tu liếc cô một cái, nhưng cũng không để ý, chỉ mỉm cười: “Thế cô theo tôi vậy”.
Đổi phỉnh xong, Tạ Tử Tu ngồi xuống trước bàn Poker Texas Hold’em(*) còn chỗ. Nhan Miêu chẳng hiểu gì về thứ này, người trong cuộc nhìn cách thức, người ngoài cuộc xem góp vui, cô hồi hộp đứng sau lưng Tạ Tử Tu, tập trung tinh thần dõi theo nhất cử nhất động của anh ta.
(12) Poker Texas Hold’em: là một kiểu chơi bài. Mỗi người chơi được chia trước hai lá bài, sau đó mỗi người chơi sẽ được nhà cái lần lượt chia thêm năm lá nữa. Sau năm lần chia bài, các người chơi sẽ ngửa bài xem ai là người có bài mạnh nhất.
Tạ Tử Tu rất im lặng, cũng rất kiềm chế, trừ lúc mới chia bài, thong thả xắn qua ống tay áo sơ mi lên, đặt khuỷu tay lên mặt bàn thì không có tới nửa động tác thừa nào nữa.
Thế nhưng làn da trắng trẻo, gương mặt đẹp trai anh tuấn và nụ cười tươi, khó mà không nổi bật giữa những bộ mặt ăn thua của dân cờ bạc, thậm chí còn có nét nhã nhặn vô cùng, ngay cả Nhan Miêu cũng nổi lên cảm giác khủng hoảng “Thôi rồi, chúng ta bị theo dõi rồi”.
Quả nhiên vừa mới bắt đầu, Tạ Tử Tu đã thua liền mấy ván, mất không ít phỉnh, Nhan Miêu gần như có thể nhìn thấy hai từ “gà béo” trong mắt những con bạc kia.
Nhà cái tiếp tục chia bài, Tạ Tử Tu đặt ngón tay lên lá bài chưa lật, một tay nhanh nhẹn đẩy đống đồng phỉnh ở trước mặt ra, lại nở nụ cười.
Nhan Miêu nhìn mà hoảng hốt, bao nhiêu phỉnh trên bàn bị tùy tiện đẩy qua đẩy lại, một ván bài thông thường cũng chỉ trong khoảng từ ba tới năm phút, mà trong mấy phút ngắn ngủi ấy, tính sơ sơ số tiền thắng thua cô có làm cả năm cũng không kiếm được.
Mà thật ra số tiền ấy ở đây căn bản chưa là gì, vẫn chỉ là chơi nhỏ đánh ít mà thôi.
Bất luận thắng hay thua Tạ Tử Tu đều nở nụ cười như thế, giống như đám dân cờ bạc bên cạnh anh ta, dù thu lại hay đẩy đám phỉnh ra mặt mũi đều đỏ bừng bừng. Số tiền cược của anh cũng không có quy luật đáng kể, chẳng ai đoán được bài trên tay anh ta tốt hay xấu.
Dần dà Tạ Tử Tu không thua nữa, cuối cùng cũng có thể bốc được lá bài mình muốn từ trong xấp bài một cách thần kì, dù tỷ lệ có nhỏ bao nhiêu. Nhưng dù thắng, cũng chẳng thấy nụ cười trên mặt anh ta tươi thêm, hay động tác có gì thay đổi.
Trong chiếu bạc con người ta bội phần kích động, ngay cả Nhan Miêu chỉ đứng xem cũng thấy tim đập gấp gáp, hồi hộp đến mức mặt đỏ bừng bừng, chỉ có anh ta vẫn thản nhiên từ đầu tới cuối. Như một con cá mập lạnh lùng bình tĩnh, im lặng dồn thêm chú ý, lẳng lặng nuốt chửng đồng phỉnh của những con cá khác mà chẳng có một giọt mồ hôi nào trên trán, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Khi anh ta ngồi chơi bài, khí chất tà ác từ xương tủy hiện ra không thể nào che giấu. Không nơi nào để anh ta phát huy bản sắc của mình thích hợp hơn sòng bạc.
Tạ Tử Tu thắng hết ván này tới ván khác, đống phỉnh trước mặt càng lúc càng cao, những người chơi bài cùng bàn đều như những con cá nhỏ bị con cá mập là anh ta nuốt chửng.
Nhan Miêu thật sự cảm thấy anh ta có thể tiếp tục thắng tới cùng, ngay cả cô cũng có phần đắm chìm trong cuộc chơi, không thể kiềm chế được như đang hưởng ứng biển hiệu “Don’t stop” được dán trên tường.
Nhưng Tạ Tử Tu đột nhiên đứng dậy, thu những đồng phỉnh lại, cười nói: “Được rồi, chơi trò khác đi”.
Nhan Miêu vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc chơi, hai chân hãy còn tê dại, Tạ Tử Tu lại đưa cô đi, ngồi xuống trước bàn chơi Poker 21 điểm (*) trong đại sảnh.
(13) Poker 21 điểm: khi mới vào, người chơi sẽ được nhà cái chia cho hai lá bài. Sau đó, tùy theo số điểm của hai lá trên tay mà người chơi sẽ quyết định để nguyên hay bốc thêm bài để giữ cho số điểm toàn bộ bài trên tay mình từ 16 tới 21 điểm.
Trò 21 điểm không phải hao công tổn trí như trò Poker Texas Hold’em, không cần chơi bài liều, cũng không cần cẩn thận, thế nhưng kiểu đặt cược gấp đôi thế này, số phỉnh tới đi càng nhanh chóng.
Hiển nhiên Tạ Tử Tu cũng mang vận may lúc nãy tới chỗ này, với vận may khiến kẻ khác ao ước của anh ta, những cô nàng chơi bài xinh đẹp quyến rũ dĩ nhiên đều kè kè áp sát bên cạnh, huống hồ anh ta còn có bản mặt đẹp trai phi phàm như thế.
Thắng xong ván cuối cùng, khi đứng dậy, Tạ Tử Tu mỉm cười thưởng cho mỗi cô nàng xinh đẹp bên mình ít tiền, ra tay hào phóng, nhưng cũng không chạm vào những cô nàng ấy.
Nhan Miêu nhìn anh ta rỗi hơi đi làm Tán Tài Đồng Tử (*) như vậy thì thật sự muốn đau
lòng thay anh ta, có chút tiền lời cũng không giữ.
(14) Vốn là Thiện Tài Đồng Tử – nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong Kinh Hoa Nghiêm, kể về cậu bé người Ấn Độ đi tìm sự giác ngộ. Nhưng Nhan Miêu đã nói chệch chữ “Thiện” (Shàn) thành chứ “Tán” (Săn) với ý châm biếm, chế giễu hành động của Tạ Tử Tu.