Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 10

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Nhưng vuốt ve bộ lông của nó, nhìn nó thân thiết bên chân mình, cứ giương đôi mắt hiền lành ẩm ướt ra thế, lại thấy rất đáng yêu.
Cứ nói chủ sao vật nấy, dựa vào ấn tượng của Tạ Tử Tu với cô, một người một chó này thật là không xứng với nhau. Darwin nhìn sao cũng không giống loại chó Tạ Tử Tu sẽ nuôi.
Hai người lấy hải sản làm nước dùng nhúng thịt bò, các loại rau dưa thịt thà nhúng qua nước dùng đều tươi ngon gấp bội, Darwin sung sướng chui qua chui lại dưới chân bàn cũng ăn được mấy miếng thịt, khung cảnh rất vui vẻ đầm ấm.
Hai người vừa ăn vừa xem ti vi nói chuyện, Darwin tinh lực dư thừa chạy qua chạy lại khắp các phòng.
Nhan Miêu tròn mắt nhìn Darwin tha cuộn giấy vệ sinh từ phòng vệ sinh ra tận phòng khách, kéo ra thật dài thật dài, rồi ôm lấy nó như ôm gối mà chơi vui vẻ hồi lâu, còn tha đôi giày da Giorgio Armani của Tạ Tử Tu ra gặm gặm mãi.
Tuy dắt nó đi dạo mấy lần, biết sức phá hoại của nó từ lâu, hẳn phải tập mãi thành quen, Nhan Miêu vẫn không khỏi khâm phục sự bình tĩnh của Tạ Tử Tu trong giờ phút này.
Thậm chí anh ta có thể không bị phiền bởi hiện thực là cái giày da ấy đang chịu dằn vặt thảm thương mà tiếp tục gắp miếng thịt bò cuối cùng còn sót lại trong nồi một cách chính xác.
Khi Darwin đang ở đó lăn qua lộn lại, Tạ Tử Tu nhận điện thoại, nói hai câu, rồi cười: “Nhưng chuyện này không cần, mình Darwin thôi đã loạn lắm rồi. Thế mà cậu còn nhớ, có thời gian thì ra ngoài đánh mấy ván golf nhé”.
Nhan Miêu nhân cơ hội anh ta nghe điện thoại quét hết thức ăn còn dư lại trong nồi, uống hết nửa nước dùng, rồi mới hỏi Tạ Tử Tu đang gập máy lại: “Sao thế, có liên quan tới Darwin à?”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Bạn tôi mới nhận mấy con Collie(*), có con hạng nhất, bảo tôi qua chọn một con”.
(*) Collie là giống chó có nguồn gốc Scottland và Anh. Collie đưọc biết đến như loài chó săn cừu, chúng rất thông minh và cảnh giác.
Nhan Miêu thả cái muôi xuống: “A, thế anh từ chối rồi à?”.
“Ừ”.
Nhan Miêu nghĩ một lát, đắn đo rồi lại nói: “Anh không thích Collie à? Vừa nổi tiếng lại thông minh, ngoài việc có thể huấn luyện để đi thi thì dắt ra ngoài cũng rất sành điệu mà”.
Dù cô rất thích Darwin, nhưng cũng hiểu rõ rằng nó còn lâu mới đạt tiêu chuẩn chó dự thi.
Nó chẳng những không xuất sắc, mà thậm chí so với những con Labrador cùng loại khác còn không thông minh lắm, hơi ngơ ngơ, lại hiếu động quá mức, lúc nào cũng gây rối.
Nếu xét theo tiêu chuẩn của mọi người, Darwin chỉ là loại chó tàm tạm, giá cả rất bình thường, tuy cô rất thích nuôi, nhưng nó tuyệt đối không phải là sự lựa chọn của những người có tiền.
Người có điều kiện, phần lớn hẳn đều muốn, thứ ở bên mình có thể xứng với giá trị của bản thân.
“Thế đã sao?”. Tạ Tử Tu cười nói, “Nuôi chó không phải đem ra để khoe khoang. Darwin, lại đây nào”.
Darwin nghe thấy lập tức ngồi dậy, đặt chân trước lên đầu gối anh, nhiệt tình liếm liếm, liếm được một lúc lại gối lên đùi Nhan Miêu, vui vẻ cọ đầu vào cô.
Nhan Miêu vuốt ve cái cổ mềm lại của Darwin, hạ giọng lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng anh là loại người đó chứ”.
Darwin tận tình lật tới lật lui giữa hai người, rồi chọn chỗ ở giữa, thoải mái nằm nghiêng dưới sàn nhà.
Nhan Miêu nhìn bộ mặt vô lo vô ưu ngơ ngơ chẳng biết gì của Darwin, lại hỏi: “Thế có ngày nào đó anh sợ nó phiền quá, không cần nó không?”.
Tạ Tử Tu đáp: “Phiền phức chắc chắn là có. Nhưng phiền phức Darwin gây ra có thể vượt tôi không?”.
…Thật đúng là biết mình biết ta. = =
“Tôi có thể chịu đựng bản thân, đương nhiên chịu được nó”.
‘”Thế… có ngày nào đó cảm thấy nó liên lụy tới anh, gây cản trở cho anh, thế là…”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Nói thế này nhé, nếu cuộc sống không tốt, cũng chẳng vì đuổi một con chó mà trở nên tốt hơn. Nếu cuộc sống rất tốt, cũng không vì nuôi một con chó mà trở thành xấu được”.
Nhan Miêu vuốt ve bộ lông mượt mà của Darwin, vày vò cái bụng ấm áp của nó, cái thằng nhóc may mắn này xem ra không lo tới cơm áo nửa đời chó sau này rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy, thực ra cô vẫn luôn có thành kiến với Tạ Tử Tu.
Chỉ vì trông anh ta không đứng đắn lại hay bắt nạt cô nên đã xếp anh ta vào loại công tử chơi bời, con ông cháu cha, đã nông cạn còn gian ác.
Nói không chừng thật ra anh ta cũng là người có lòng dạ yếu mềm.
*** ***
Hôm sau Nhan Miêu hối hận không kịp. Lòng dạ yếu mềm, lòng dạ yếu mềm cái khỉ ấy! TmT có người nào lòng dạ yếu mềm lại ép nhân viên của mình mời anh ta đi khu vui chơi không?
Đầu đuôi câu chuyện là thế này, khu vui chơi lưu động toàn quốc khai trương, nhân viên trong công ty phần lớn là thanh niên nên đều thích tụ tập ở chỗ náo nhiệt, mấy ngày gần đây ở công ty toàn nghe bàn luận mấy trò chơi mới vui thế này kích thích thế kia, ngay cả Tạ Tử Tu cũng hỏi cô: “Cô có thích chơi tàu lượn siêu tốc không?”.
Nhan Miêu thành thật đáp: “Không biết, chưa chơi bao giờ”.
Tạ Tử Tu kinh ngạc thật sự: “Cô mà lại chưa chơi à?”.
“Mấy thứ ấy xem trên ti vi là được rồi, sao phải tốn tiền chơi chứ?”.
Vung vít đồng tiền vất vả lắm mới kiếm được, còn khiến bản thân sợ hãi kêu gào oai oái nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, không phải là bị thiệt quá à?
“Thư kí Nhan, nếu keo kiệt quá, cuộc sống của cô sẽ thiếu niềm vui lắm đó”. Tạ Tử Tu hào phóng nói: “Tôi đi chơi với cô là được”.
Hiếm khi Tạ Tử Tu nhiệt tình, Nhan Miêu không khỏi thầm nghi ngờ: “Ấy, không cần đâu”.
“Không sao, tuy thời gian của tôi rất quý giá, nhưng xem như là phúc lợi nhân viên, cô chỉ cần mua hai tấm vé là được rồi”.
“… = =”. Nhan Miêu càng kiên quyết hơn, “Tôi không cần anh đi với tôi”.
Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Được thôi, nếu thế, Nhan Tử Thanh sẽ biết có người thầm yêu anh ta”.
“…”
Thật đáng xấu hổ, thân làm sếp, thế mà lại bắt thóp nhân viên.
Cô cảm thấy Tạ Tử Tu thật sự đối xử với cô quá tồi, anh ta có thể tiện một cái là mời nhân viên toàn công ty đang làm thêm giờ đi ăn tiệc, khiến nhà hàng người ta chen chúc, hoặc đưa mọi người tới hộp đêm uống rượu, hóa đơn tới mấy vạn, nhưng lúc nào cũng lợi dụng cô.
Hừ, ai bảo anh trai cô ςướק vị hôn thê của người ta chứ.
Sáng cuối tuần, tới giờ hẹn, Nhan Miêu vô cùng đau đớn xuất hiện trước phòng bán vé của khu vui chơi.
Cô chỉ mặc một chiếc áo dệt kim dáng dài màu trắng kết nơ bướm, quần bò bó màu xám dài tới mắt cá chân bình thường, cả người lờ đà lờ đờ, tới tóc cũng luời tạo kiểu, chỉ đơn giản túm gọn ra sau, để lộ trán, buộc thành một cái đuôi ngựa.
Tạ Tử Tu tới sớm hơn đã đứng đợi cô ở cổng, vừa hay hôm nay anh ta cũng mặc một cái áo dệt kim màu trắng, quần jean xám nhạt, màu sắc giống y hệt cô, nhưng không hề có vẻ uể oải chán nản như cô, mà lộ rõ bờ vai rộng và cặp chân dài, trẻ khỏe lại thoải mái.
Đánh tiếng chào hỏi, Tạ Tử Tu chỉ mỉm cười, đứng ở đấy thong dong đút tay vào túi quần, nổi bật khỏi nói. Nhan Miêu đành rút trong ví ra mấy tờ một trăm tệ mua vé, đau lòng tới mức tay run lẩy bẩy, âm thầm nguyền rủa Tạ Tử Tu vô số lần.
Đẹp trai thì được gì chứ, có lấy mặt ra đổi vé được đâu… T_T
Thế là Nhan Miêu lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi lên tàu lượn siêu tốc, chiếc tàu lượn vận tốc một trăm kilomet khiến suốt lượt chơi cô chỉ nghiêng trái ngã phải, há miệng la hét, tóc tai rối bù.
Vì tàu lượn thực sự quá nhanh, sau khi xuống khỏi tàu Nhan Miêu không còn nhớ được gì, chỉ cảm thấy trong đầu có gì đều bị tốc độ cao đánh văng ra hết sạch bách trắng xóa.
Lúc Tạ Tử Tu nói chuyện với cô, cô mở to hai mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy bờ môi của anh ta đang cử động, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
Một hồi sau mới nghe Tạ Tử Tu cười hỏi cô: “Còn muốn chơi không?”.
Nhan Miêu run rẩy đấu tranh: “Muốn”.
Đương nhiên muốn rồi, là vé trọn gói, chơi bao nhiêu cũng ngần ấy tiền, thế thì cô cứ chơi cho đã, có thế nào cũng phải chơi bù lại mớ tiền bỏ ra mua vé.
Hăng hái xông vào chiến đấu với mấy trò chơi cảm giác mạnh, Nhan Miêu nhanh chóng nhét mình ngồi vào tàu xoay cao tốc, đu quay văng dây. Tới khi xuống khỏi máy nhảy, nước mắt cô đã tung bay không tài nào kiềm chế nổi, nhưng vẫn kéo tay áo Tạ Tử Tu hỏi: “Tiếp, tiếp đây chơi gì, đã chơi vượt thác chưa?”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Nghỉ một lát trước, ăn uống gì đã, giọng cô cũng khàn đi rồi kìa”.
Vào cửa hàng ăn trong khu vui chơi, Nhan Miêu lại run rẩy lần nữa: “Cái gì? Không phải mua vé rồi là có thể ăn uống tùy thích à? Ăn còn phải thanh toán riêng à?”.
Thế là cô gắng sức túm lấy cánh tay Tạ Tử Tu: “Anh đừng gọi nhé, tôi không cần đâu, tôi cũng không cần cơm sườn nữa. T_T”.
Tiếc là sức của Tạ Tử Tu không phải thứ cô có thể chống được, anh ta nhẹ nhàng kéo cô đang bám trên cánh tay mình tới chỗ gọi món, vừa mua còn vừa cười vô cùng đáng ghét nói: “Hóa đơn tôi trừ vào tiền thưởng của cô”.
“T_T”
Trước mặt Tạ Tử Tu cô không có sức chống cự, chỉ có thể ngậm ngùi ăn hết bữa trưa khiến cô lòng đau như cắt, ngay cả đĩa cũng bị cô thèm thuồng quét sạch sẽ, rồi lại nghe thấy Tạ Tử Tu nói: “Chúng ta đi nhà ma đi”.
Tóc gáy Nhan Miêu dựng lên ngay lập tức “Tôi, tôi muốn nghỉ đã”.
Ác bá lưu manh, chuột gián bọ sống sờ sờ thì cô không sợ, nhưng ma quỷ, cô không nuốt trôi nổi.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Chơi ít một trò, chẳng khác nào phí một khoản tiền”.
“…”
Nhan Miêu miễn cưỡng trấn tĩnh lại cùng Tạ Tử Tu xếp hàng trước một căn nhà cũ nát, vắng vẻ, ọp ẹp trông như bệnh viện. Nhưng khi đi vào, lại đúng lúc đoàn khách xếp hàng phía sau họ bị cắt sang luợt sau, họ là hai người đi cuối đoàn người vào nhà ma.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc