Nhu quần* là thứ dễ dàng để che khuất vùng bụng hơi nhô lên nhất, huống hồ hiện giờ Thẩm Khước mới có thai được hai tháng căn bản là một chút cũng chưa lộ rõ. Nàng kéo váy về phía sau, để váy dán ở trên bụng. Nàng suy nghĩ nếu mặc nhu quần rộng rãi một chút, cho dù là mang thai năm tháng cũng là có thể che giấu được.
(*: Áo và váy.)
Chung quy, nàng có thai không đúng thời điểm, đứa nhỏ này là không thể để lộ ra.
Niếp Tuyết vén rèm châu tiến vào, nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Nàng nhìn chằm chằm vào bụng cuả Thẩm Khước trong chốc lát, có chút do dự nói: “Vẫn là không nên ra cửa có vẻ tốt hơn đi.”
“Không sao, tiên sinh nói thai tượng của ta rất ổn.”
Niếp Tuyết không lay chuyển được, đành phải nâng cao tinh thần chú ý hầu hạ.
Nếu Ngư Đồng không phải bị căn bệnh kì quái kia, nhất định cũng là một thanh niên tốt mười hạng toàn năng, hắn làm chuyện gì cũng đều khiến người yên tâm. Ngay cả đánh xe ngựa cũng vững vàng hơn so phu xe khác.
Nhưng cái thứ diện mạo bên ngoài tuy nói không phải quan trọng nhất, nhưng nhất định là cái nhìn đầu tiên quan trọng nhất. Chỉ sợ không có cô nương nào nguyện ý gả cho một trượng phu vĩnh viễn có bộ dáng hài đồng mười hai tuổi.
Trong lòng Thẩm Khước thay hắn tiếc hận một trận.
Chỉ biết Ngư Đồng là bị kẻ gian hãm hại, giống như đến nay thù lớn chưa trả, còn những mặt khác, Thẩm Khước cũng không biết. Thẩm Khước lắc đầu, trong lòng nghĩ phải tìm một cơ hội lặng lẽ hỏi tiên sinh.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Lưu gia, Niếp Tuyết nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó mới cẩn thận đỡ Thẩm Khước xuống.
Thẩm Phi dẫn theo hai nha hoàn đứng ở cửa viện đón nàng.
Thẩm Phi nhẹ nhàng cười, lệ khí trên mặt giảm đi không ít, trông có vẻ như một phụ nhân bình thường.
Đại khái bởi vì tiểu nam hài kia là do Thẩm Khước tận mắt nhìn nó ra đời, hơn một năm nay, trong lòng Thẩm Khước thường xuyên nhớ tới một cục nho nhỏ, tím tái, nhăn nhúm, nhưng nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay còn sướt qua mu bàn tay của Thẩm Khước kia.
Đặc biệt là sau khi Thẩm Khước có thai, nàng liền càng thường xuyên nhớ tới đứa bé kia.
Đối với lần đến thăm của Thẩm Khước, Thẩm Phi có chút ngoài ý muốn. Nhưng mạng của nàng và hài tử lúc trước đều do Thẩm Khước và Thích Giác cứu, nàng ngược lại cũng không nhắm vào nàng như hồi còn khuê trung.
“Không nghĩ tới muội còn nhớ đứa bé kia.” Khi Thẩm Phi và Thẩm Khước cùng nhau đi đến nội viện, Thẩm Phi nói.
Thẩm Khước mím môi, nói: “Lần trước vô tình nghe nói thân thể của nó không tốt lắm, vẫn luôn muốn đến nhìn một chút.”
Ánh mắt Thẩm Phi buồn bã, nói: “Hơn một tuổi rồi, không biết nói, không biết đi, hai mắt cũng không nhìn thấy.”
“Đừng quá lo lắng.…” Thẩm Khước nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn cảm thấy tất cả lời trấn an đều có chút dư thừa.
Trước khi Thẩm Khước đến đã nói là để thăm Lưu Minh Thứ, cho nên sau khi Thẩm Phi mời nàng đến trong phòng, liền sai bà ✓ú đi ôm hài tử đến.
Tiểu hài tử ôm cổ bà ✓ú, không dám đứng xuống.
“Minh Thứ, nào, đến chỗ mẫu thân nào.” Thẩm Phi ôn nhu nói, nhưng Lưu Minh Thứ vẫn ghé vào trên người bà ✓ú không động đậy.
Thẩm Phi đành phải tự mình đi qua, ôm hắn từ trong lòng bà ✓ú lại đây.
Lưu Minh Thứ đã qua một tuổi, nhưng đến nay chưa từng nói chuyện, cũng không biết đi, ngay cả đứng cũng rất khó khăn.
Thẩm Phi đặt hắn xuống trên giường, vừa mới buông lỏng tay, cơ thể nhỏ bé của hắn nghiêng nghiêng, sắp ngã về phía trước.
Thẩm Khước đau lòng, liền duỗi tay đỡ, Lưu Minh Thứ ghé vào trên cánh tay của Thẩm Khước, nhưng không phải mùi của bà ✓ú, cũng không phải mùi của mẫu thân. Hắn vươn hai bàn tay nhỏ đẩy đẩy, bản thân liền ngã ngồi lên chăn gấm ở sau người.
Thẩm Phi cởi miếng ngọc bội treo trên màn nhét vào trong tay Lưu Minh Thứ, tiểu gia hỏa liền an vị ở đó vô thanh vô tức chơi ngọc bội trong tay. Mắt của tiểu gia hỏa là màu hổ phách, nhưng một chút ánh sáng đều không có.
Hắn lẳng lặng ngồi một mình ở đó, giống như hoàn toàn ngăn cách với người ở chung quanh.
“Tùy tiện cho hắn thứ gì, hắn đều có thể tự chơi cả một ngày.” Thẩm Phi có chút bất đắc dĩ nói.
Thẩm Khước “Ý” một tiếng, nàng nhích đến, cẩn thận kéo tay áo của Lưu Minh Thứ lên, trên cánh tay của hắn, có một vết bầm màu tím đen.
Sắc mặt Thẩm Phi nháy mắt thay đổi, nàng vội vàng ôm Lưu Minh Thứ lại, cởi y phục bên ngoài của hắn ra, chỉ thấy trên cánh tay và phần lưng của tiểu hài tử đều có vài vết bầm, giống như dấu vết từng bị véo.
“Đây là có chuyện gì!” Thẩm Phi nổi giận đùng đùng chất vấn bà ✓ú.
Bà ✓ú sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, nói: “Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết!”
Trong mắt Thẩm Phi có cảm xúc cừu hận đang lưu chuyển, cùng lúc đó còn có một loại trong sáng kiên định.
Thẩm Khước biết trong lòng Thẩm Phi đã hiểu rõ, nàng biết Thẩm Phi chỉ sợ còn phải cẩn thận xử lý chuyện này, liền cáo từ trước, trước khi đi, nàng liền treo lên cổ Lưu Minh Thứ một chiếc bùa bình an và một chiếc khoá bình an nhỏ bé tinh xảo đã cầu khi đi miếu lúc trước.
Chỉ hy vọng tiểu gia hỏa này về sau có thể bình an, thuận lợi mà lớn lên.
Ra khỏi Lưu gia, trong lòng Thẩm Khước vẫn luôn không được dễ chịu, tựa như một cục đá lớn đang đè trên иgự¢ nàng. Đôi mắt dại ra mà trống rỗng của Lưu Minh Thứ liền hiện ra trước mắt, làm sao cũng không xua đi được.
Tiểu hài tử luôn vô tội.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Niếp Tuyết đẩy cửa xe ra, nhìn thấy một mảng đen nghịt phía trước.
“Nhị điện hạ có lệnh, mời Thẩm tam cô nương đi một chuyến.” Người cầm đầu nói.
Ngư Đồng lạnh mặt, gắt gao mím môi, nghĩ đối sách. Hắn không phải không thể mang Thẩm Khước đi dưới mí mắt của những người đó. Nhưng hiện giờ Thẩm Khước đang mang thai, hắn không muốn dùng xe ngựa lắc lư để dẫn nàng chạy đi.
Huống hồ, những người này đều nguỵ trang thành Cẩm Y Vệ, còn ở trên đường lớn huyên náo.
Cũng không biết có âm mưu gì.
Ngư Đồng nghĩ đến, Thẩm Khước tự nhiên cũng nghĩ đến.
“Nếu đã như vậy, Ngư Đồng ngươi liền đánh xe đi một chuyến đi.” Thẩm Khước nói.
Người cầm đầu phía trước nói: “Nhị điện hạ có lệnh, chỉ mời Thẩm tam cô nương đi một mình.”
Nói xong, người phía sau hắn liền tránh đường, lộ ra một chiếc nhuyễn kiệu.
Thẩm Khước khẽ cân nhắc, Thích Nha nếu đã sử dụng Cẩm Y Vệ, lại trắng trợn “mời” nàng qua đó như vậy, chỉ sợ đang trù tính gì đó, sẽ không âm thầm xuống tay. Nàng nhìn Niếp Tuyết ở bên cạnh, nghĩ thầm Thích Nha có lẽ sẽ đối nàng không ra gì, nhưng nha hoàn đi theo bên người nàng liền không nói rõ được.
“Niếp Tuyết, đỡ ta xuống.” Trong lòng Thẩm Khước đã có quyết định.
Nàng tựa an ủi cầm tay Niếp Tuyết, lắc lắc đầu với nàng, để nàng không cần lo lắng.
Những người đó trái lại không làm khó Thẩm Khước, đưa nàng tới một trạch viện vắng vẻ, Thẩm Khước vừa tiến vào phòng, cửa ở phía sau liền bị khóa lại.
“Ngươi cũng bị mời đến a?” Ngân Nghi ghé vào bên bàn, vẫy vẫy tay với Thẩm Khước.
Thẩm Khước không nghĩ tới Ngân Nghi cũng ở đây, nàng hơi kinh ngạc, sau đó đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nói: “Nước ở đây ngươi uống qua chưa?”
Ngân Nghi trừng mắt nhìn nàng, nói: “Uy uy, lấy ta làm vật thử nghiệm à.”
“Tên ta không phải “uy uy”, ngươi nên gọi ta là tẩu tử.” Thẩm Khước giương mắt nhìn nàng.
Ngân Nghi thập phần kinh ngạc, nàng lắp bắp nói: “Hắn, hắn… hắn đều nói, nói với ngươi cái….cái gì rồi!”
Thẩm Khước nhìn nước trong ấm trà, nhất thời rối rắm, nàng quả thực rất khát.
“Ta vừa mới uống rồi, không có độc.” Ngân Nghi có chút nhàm chán ngồi xuống, “Uy, ngươi nói xem hắn bắt chúng ta tới đây làm gì? Có âm mưu gì a? Còn không xuất bài, không tìm đạo tặc che mặt, còn tìm Cẩm Y Vệ.”
Thẩm Khước rót một chén nước, vừa mới đặt ở cánh môi, lại thả chén nước xuống.
Nếu hiện tại nàng không có thai, trái lại có thể tùy tiện uống chén nước này. Chỉ là hiện giờ đã khác, không nhịn được muốn để tâm một chút.
“Hắc, chúng ta trốn đi. Không quan tâm Thích Nha kia có chủ ý gì, đến khi hắn phát hiện chúng ta đã đào tẩu nhất định sẽ tức ૮ɦếƭ!” Ngân Nghi nhích đến, dùng đôi mắt cực giống Thích Giác kia nhìn chằm chằm Thẩm Khước.
Lừa hai người canh giữ bên ngoài tiến vào, Ngân Nghi vừa mới dùng ghế đánh ngất một người, liền thấy Thẩm Khước đoạt bội kiếm bên hông người đó, để ở trên cổ người còn lại.
Mũi kiếm nhẹ cứa, liền lưu lại một vết máu trên cổ người nọ.
Ngân Nghi ngây ngẩn cả người, nàng mở to mắt đánh giá Thẩm Khước từ trên xuống dưới, nói: “Không ngờ nhìn ngươi yếu đuối như vậy, cư nhiên còn biết dùng cung tiễn! Ồ.… không không không, không phải cung tiễn, là bội kiếm!”
Thẩm Khước kéo thủ vệ vào, lại đá vào trên cửa, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Cung tiễn cũng biết.”
“Có thể xạ tiễn như thần sao? Một mũi tên trúng hai đích sao?” Trong con ngươi đen bóng của Ngân Nghi có ánh sáng lập loè.
Thẩm Khước thoáng bất đắc dĩ nói: “Chúng ta hẳn nên nghiên cứu làm sao để chạy trốn trước đi?”
“Ồ ồ ồ….đúng!” Ngân Nghi gật gật đầu.
Hạ nhân bẩm báo với Thích Giác lúc Ngân Nghi ra ngoài dạo phố đã bị Thích Nha đón đi, Thích Giác nháy mắt Ϧóþ nát ly sứ trong tay.
Ngay sau đó, Ngư Đồng lập tức lướt qua bên người chàng, nói với chàng Thẩm Khước cũng bị Thích Nha đón đi rồi.
“Ngươi nói cái gì?” Thích Giác nghiêng mặt, nhìn chằm chằm Ngư Đồng.
Ngư Đồng cúi đầu, không hé răng.
Đây đã là lần thứ hai, Thích Giác để hắn bảo vệ Thẩm Khước, nhưng lần này đã là lần thứ hai xảy ra sai sót. Bàn tay rũ xuống bên người của Ngư Đồng không tự chủ được nắm chặt thành quyền.
Thích Giác sửa sửa tay áo, chàng đứng dậy, chậm rãi bước ra phủ Thái Tử, tiến cung.
Tựa như lo lắng Thích Giác tìm tới cửa, Thích Nha sáng sớm đã vào cung, cả ngày đều ở Thê Phụng Cung bồi Tiết Hoàng Hậu.
“Tham kiến Thái Tử điện hạ.”Nơi Thích Giác đi qua, vô số cung nhân đều quỳ lạy.
Chàng bỗng nhiên dừng bước, xoay người đi đến bên người thị vệ tuần tra, khi thị vệ vẫn chưa kịp phản ứng đã rút bội kiếm bên hông hắn ra.
“Thái Tử điện hạ, trong cung không được mang binh khí.…” Lời nói của thị vệ vang lên ở sau người, Thích Giác không chút nào để ý tới, vẻ mặt bình tĩnh bước vào Thê Phụng Cung. Mỗi một bước của chàng đều rất ổn định, khóe miệng thậm chí còn treo một chút ý cười nhàn nhạt, nếu không phải trong tay chàng có bội kiếm, không ai sẽ cảm thấy khác thường.
Cung nữ, thái giám trong Thê Phụng Cung thấy Thích Giác cầm bội kiếm trong tay xông vào, đều kinh sợ quỳ xuống đất.
Thích Nha và Thích Đại đều ở trong Thê Phụng Cung, còn có tiểu công chúa. Ba người bọn họ đều vây quanh Tiết Hoàng Hậu nói chuyện, nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.
Thích Giác cầm kiếm trong tay xông vào, bốn người họ đều kinh ngạc nhìn chàng.
“Giao người.” Ngữ khí của Thích Giác êm ả, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Thích Nha cắn răng nói: “Lục đệ, ngươi cầm kiếm tự ý xông vào Thê Phụng Cung là muốn Gi*t người sao!”
Thích Giác liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Những năm này qua lại hơi ít với nhị ca, cũng rất ít quan tâm vài đứa cháu trai, lục đệ hối hận không thôi. Đặc biệt tới mời nhị ca, đem rượu ngôn hoan, không say không về.”
“Nhị điện hạ!” Một cung nhân lau lau mồ hôi đầy trên trán, hấp ta hấp tấp tiến vào, tiến đến bên tai Thích Nha nói nói mấy câu.
Sắc mặt Thích Nha nháy mắt liền đại biến.
Chính là mới nãy, vài thê thi*p cùng với bốn nhi tử ba nữ nhi của hắn đều bị ẩn vệ ςướק đi, sau đó vứt một mồi lửa thiêu cháy phủ đệ của hắn.
Ánh mắt của Thích Giác dừng trên mũi kiếm trong tay, chàng nói: “Vừa nãy lục đệ bỗng nhiên có tài tiên đoán, biết được trong phủ nhị ca sẽ cháy, đặc biệt sai người cứu tẩu điệt ra. Nhưng trận cháy tiếp theo, lục đệ chưa chắc sẽ có bản lĩnh tiên đoán như vậy nữa.”
Nói xong, cánh tay Thích Giác khẽ lật, bỗng nhiên ném kiếm đi.
Tiết Hoàng Hậu và tiểu công chúa đồng thời kinh hô một tiếng, mũ phượng giữa tóc của Tiết Hoàng Hậu đã rơi xuống đất.
“A Khước và Thái Tử Phi đi dạo vô ý lạc đường đến giờ chưa về, nghe nói bản lĩnh tìm người của nhị ca thập phần trác tuyệt. Thỉnh trước khi trời tối hãy đưa người đến phủ Thái Tử.” Thích Giác chậm rãi bước ra khỏi Thê Phụng Cung, chỉ lưu lại dư âm.