Trấn Quảng Vương ra sức bảo vệ Thích Giác vô tội, trên triều đình không ngừng tranh luận cùng quần thần, cuối cùng thánh thượng giận dữ, lệnh cho tám quan viên trong triều liên thủ tra rõ. Lại miễn hình phạt vào ngục cho Thích Giác, giam lỏng chàng ở trong Trấn Quảng Vương phủ.
Mà lần điều tra này, chỉ mới ba ngày đã tra ra chứng cứ phạm tội của Tam hoàng tử cấu kết với Viêm Hùng. Từng phong thư tự tay viết kia đã trở thành chứng cứ trí mạng nhất. Trước đó chính vì trong Ngạc Nam thành thường xuyên xuất hiện người Viêm Hùng, hơn nữa trong vài lần tác chiến của Đại Thích và Viêm Hùng đều xuất hiện tình huống quân tình* bị tiết lộ, trong triều đình mới mơ hồ nhận ra có gian tế. Mà lúc này Tam hoàng tử lại đột nhiên dâng tấu chương cáo trạng con thứ sáu của Trấn Quảng Vương lợi dụng kinh thương để bán ra số lượng lớn quân tình, cho nên mới có một màn bắt giữ Thích Giác như vậy.
(*: Tình hình quân sự.)
Hiện giờ, chứng cứ phạm tội phô bày trước mắt, thánh thượng nhận định Tam hoàng tử lấy Thích Giác làm dê thế tội, mà chính hắn mới là người cấu kết cùng đế quốc kia! Trên phong thư viết rõ ràng, hắn bán ra quân tình, mà Viêm Hùng sẽ giúp hắn một tay khi hắn đoạt vị.
“Ta còn chưa có ૮ɦếƭ!” Đương kim thánh thượng nổi giận gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.
“Tiên sinh, thực ra Tam hoàng tử mới là người chịu tội thay phải không? Hắn sở dĩ cáo trạng chàng, cũng vì chàng cố ý tiết lộ tin tức, muốn trải qua lần điều tra này, kéo bản thân hắn đang ẩn nấp ra có đúng không?”
Thẩm Khước khiêng một cái ghế nhỏ, ngồi ở bên người Thích Giác, nhìn chàng vẽ tranh.
Kỳ thật Thích Giác không phải vẽ tranh, chàng đang vẽ bản đồ địa hình của Viêm Hùng, Ô Hòa còn có Đại Thích.
乃út trong tay Thích Giác dừng lại, chàng nhìn qua, có chút mờ mịt hỏi: “Nàng mới nói cái gì?”
“Tiên sinh đang suy nghĩ sự tình sao? Ồ, ta không nên quấy rầy.” Thẩm Khước thè lưỡi.
Thích Giác đặt 乃út trong tay xuống, sau đó kéo Thẩm Khước vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Là đang suy nghĩ mọi chuyện, hơn nữa nghĩ không thông.”
“Vậy ta giúp tiên sinh cùng nhau suy nghĩ nha?” Thẩm Khước nghiêng mặt nhìn Thích Giác.
Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói: “Nếu như giữa Trấn Quảng Vương và Thái Tử chỉ có thể lựa chọn một người trở thành quốc chủ kế tiếp, nàng cảm thấy ai sẽ tốt hơn?”
Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Thái Tử là do Tiền Hoàng Hậu sinh ra, là đích trưởng tử của chính cung, theo lý thì hắn nên kế vị. Nhưng cả người Thái Tử đã bị bài trí, hắn không hề có chút tài năng, trầm mê nữ sắc, lại nhát như chuột. Nghe nói hồi nhỏ hắn từng bị một con sâu lông doạ cho sợ đến mức quỳ xuống với một tên thái giám. Tuy rằng sau đó tên thái giám kia đã bị giế/t ૮ɦếƭ, nhưng chuyện này lại bị người có tâm truyền đi, trở thành trò cười rất lớn. Còn nữa, tuy rằng trong triều hắn có dòng họ Trần ủng hộ, nhưng thế lực Trần gia cũng đang dần dần xuống dốc.”
“Nói tiếp đi.” Thích Giác bưng trà hoa trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Chàng không thích trà hoa, nhưng Thẩm Khước thích.
“Còn Trấn Quảng Vương……” Thẩm Khước nhíu nhíu mày, “Trấn Quảng Vương từ nhỏ đã dẫn quân, trở thành vị Vương gia đầu tiên nắm trọng binh trong tay. Ông kiêu dũng thiện chiến, giành về cho Đại Thích vô số lần thắng trận, rất được lòng dân. Hơn nữa Vương phi là nữ nhi của tả tướng, tự nhiên có thể có được trợ lực rất lớn từ trong triều.”
Thẩm Khước vươn ngón tay ra đếm đếm, nói: “Có thể nói có tài dẫn quân, có được lòng dân, nắm binh quyền, lại có sự ủng hộ của tả tướng!”
Thích Giác sâu sắc gật đầu, nhưng ấn đường lại nhíu chặt.
Thẩm Khước nhìn chàng, nói: “Tiên sinh, nhưng nếu như chàng trợ giúp Trấn Quảng Vương, chàng nhất định sẽ không cam lòng đúng không?”
Thích Giác trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Quá mức khoe mẽ, luôn dễ dàng trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.”
“Tiên sinh, chàng đang lo lắng cho Trấn Quảng Vương sao?” Thẩm Khước có chút nghi hoặc, mấy năm nay chưa bao giờ thấy Thích Giác để ý đến hành động của Trấn Quảng Vương, trong hiểu biết của Thẩm Khước, Trấn Quảng Vương ở trong mắt Thích Giác chính là một người xa lạ.
“Không, ta đang lo lắng cho Đại Thích.” Ánh mắt của Thích Giác khẽ trầm xuống.
Kiếp trước, thánh thượng băng hà, chư hoàng đoạt vị, Thái Tử ૮ɦếƭ ở trong cung, Trấn Quảng Vương lại vào lúc tiến cung túc trực bên linh cữu bị ngàn vạn cung tiễn bắn ૮ɦếƭ. Sau đó Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng Viêm Hùng, Ô Hòa đạt thành hiệp nghị. Cuối cùng Viêm Hùng, Ô Hòa thậm chí các tiểu quốc xung quanh khác đồng thời dụng binh với Đại Thích. Đại quốc bao la trăm họ lầm than, chiến hỏa liên tục hai năm, khói thuốc không giảm.
Sau đó? Sau đó Thích Giác không rõ lắm, khi đó Thẩm Khước vì bảo vệ cho Thẩm Hưu mà ૮ɦếƭ, chàng cũng ૮ɦếƭ theo, lại quay trở về năm hai mốt tuổi đó.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới thê lương của ngày hôm đó, bàn tay đang ôm Thẩm Khước của Thích Giác khẽ siết chặt, giam cầm cả người nàng vào trong lòng mình.
“Tiên sinh? Tiên sinh chàng làm sao vậy?” Thẩm Khước rất nhanh phát giác được khác thường của Thích Giác.
“Không sao.” Thích Giác nhắm mắt lại, áp xuống bi thương trong lòng.
Chàng cũng có nghĩ tới hiện giờ Tam hoàng tử đã bại, Ngũ hoàng tử trở thành người có khả năng kế vị nhất, hắn rất có thể sẽ không tiếp tục liên hệ với Ô Hòa. Nhưng.….Thích Giác rất hoài nghi nhân phẩm của hắn, một người chỉ vì ngôi vị hoàng đế mà có thể dễ dàng cùng địch quốc đạt thành hiệp nghị cắt đất như vậy sao có thể là minh quân?
Mà nếu trợ giúp Trấn Quảng Vương kế vị…. Thích Giác nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy rất quái dị.
“Tiên sinh? Hay là Nhị hoàng tử? Lục hoàng tử? Còn có Thất hoàng tử kìa!” Thẩm Khước vội vàng ra chủ ý, sau khi nói xong chính nàng lại lắc lắc đầu.
“Nhị hoàng tử mới ba mươi tuổi bởi vì bận lòng một nữ tử mà xuất gia làm hòa thượng, Lục hoàng tử lại do một cung nữ sinh ra, trong triều không có chút thế lực nào. Còn Thất hoàng tử ngược lại do đương kim Hoàng Hậu sinh ra, nhưng bẩm sinh có tật về chân, lại còn rất nhỏ tuổi.…”
Thích Giác bỗng nhiên bật cười, chàng nhéo nhéo mũi Thẩm Khước, nói: “Trước không nghĩ những thứ này, rốt cuộc còn muốn cùng ta học phu thê chi lễ không?”
Thẩm Khước còn đang suy tư, Thích Giác bỗng nhiên hỏi nàng như vậy, khiến nàng khẽ ngây ngốc. Nàng nhìn nhìn chung quanh, cau mày nói: “Tiên sinh, chúng ta vẫn phải ở trong Vương phủ sao? Khi nào mới về nhà?”
“Được rồi, trở về sẽ dạy nàng.”
Sau khi Thích Giác vẽ xong bản đồ địa hình liền dẫn Thẩm Khước rời khỏi Vương phủ. Khi hai người đi, Trấn Quảng Vương không ở trong phủ, Vương phi phái người đi thỉnh. Nhưng Thích Giác căn bản không quan tâm, trực tiếp dẫn Thẩm Khước rời đi.
Thích Giác vừa về đến Trầm Tiêu phủ, trong phủ liền có rất nhiều khách đến chúc mừng. May mắn việc Thích Giác thích yên tĩnh được nhiều người biết, chàng lại lấy cớ vết thương cũ chưa khỏi hẳn đẩy khách nhân đi hết.
Đương nhiên, vết thương trên người chàng qua mấy ngày đã tốt đến bảy tám phần, vốn không có trở ngại lớn gì.
“Hồng Nê, A Khước đâu?” Thích Giác tìm một vòng nhưng không thấy thân ảnh của Thẩm Khước, vừa khéo nhìn thấy Hồng Nê, liền ngăn nàng lại hỏi.
Hồng Nê cong đầu gối, cung kính nói: “Cô nương đang ở buồng tắm.”
Thích Giác gật gật đầu, Hồng Nê liền ôm y phục sạch sẽ của Thẩm Khước đi về phía buồng tắm.
“Đợi đã,” Thích Giác lại đứng sau lưng Hồng Nê gọi nàng lại, “Đưa y phục cho ta, ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.” Hồng Nê đưa y phục trong lòng cho Thích Giác, ngón tay của nàng không cẩn thận xẹt qua mu bàn tay của Thích Giác, sống lưng của nàng liền cứng đờ. Nhìn bóng dáng đi vào buồng tắm của Thích Giác, khuôn mặt của Hồng Nê không tự giác đỏ lên. Nàng bỗng nhiên nhớ đến trước đó khi về nhà thăm người thân, những lời Tô ma ma nói với nàng….
“Hồng Nê, sao lại đi lâu như vậy!” Thẩm Khước nghe thấy tiếng mở cửa, ghé vào bên hồ càu nhàu.
Thích Giác vòng qua bình phong thêu vài phiến mây mù, liền nhìn thấy Thẩm Khước đưa lưng về phía mình ngồi ở trong hồ. Cả người trên của nàng nghiêng về phía trước, hai cánh tay đặt ở bên hồ, đầu khẽ nghiêng dựa vào trên cánh tay. Từ góc độ của Thích Giác có thể nhìn thấy tấ/m lưng trắng nõn đẹp đẽ dính vài giọt nước của nàng.
Thích Giác liền treo y phục của Thẩm Khước lên trên giá, sau đó bắt đầu cởi y phục của mình.
Khi Thẩm Khước xoay người lại, liền thấy một màn Thích Giác cởi y phục bước vào trong hồ kia.
“Tiên……” Cả người Thẩm Khước đều ngây ngốc.
Thích Giác đi qua, ngồi xuống bên người Thẩm Khước, nước trong hồ vừa khéo không đến иgự¢ của chàng.
Thẩm Khước nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Tiên, tiên sinh…..nước này là, là ta đã tắm qua….. Ta, ta bảo hạ nhân đi đổi nước sạch..…”
“Không cần.” Thích Giác dễ dàng bắt lấy tay của Thẩm Khước, nhấc nàng ngồi lên đùi của mình.
Cái ௱ôЛƓ trần tru.ồng của Thẩm Khước chạm vào đùi Thích Giác liền cứng đờ lại, nàng không muốn không có vật liệu gì cách trở mà ngồi trên đùi Thích giác như vậy, nàng cố gắng nâng nâng người, sau đó bi ai phát hiện cảnh xuân trước иgự¢ nàng cứ như vậy càng lộ ra mặt nước, nhìn đến khiến nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Tựa như cảm nhận được Thích Giác đang nhìn thân thể của mình, Thẩm Khước vội nói: “Tiên sinh, không được nhìn bậy!”
“Ừm.” Thích Giác rất nghiêm túc gật đầu, quả thực dời mắt đi, sau đó tay của chàng bắt đầu mơ.n trớn thân thể đ.ầy đặn của Thẩm Khước.
Thẩm Khước sửng sốt, không nghĩ tới Thích Giác đột nhiên chơi xấu như vậy!
“Ta, ta tắm xong rồi! Tiên sinh tự mình tắm đi!” Thẩm Khước vội vàng đứng dậy, nhưng trong nước quá trơn, nàng còn chưa kịp bước ra, cả người đã ngã vào lòng Thích Giác, ngã mạnh đến mức khiến иgự¢ của nàng đau đến nhe răng há miệng!
Trên người hai người đều là nước, ướt đẫm, khi dán sát vào nhau thập phần trơn trượt. Loại ướt đẫm trơn trượt này khiến cảm giác m.ơn trớn từ tay của Thích Giác dần dần phóng đại. Chả mấy chốc, trên mặt Thẩm Khước đã cực kỳ đỏ. Nàng dứt khoát leo lên cổ Thích Giác, chôn mặt vào иgự¢ chàng. Lại gắt gao nhắm hai mắt lại, làm ra chuyện ngốc nghếch tự mình gạt mình.
“A Khước.”
“Vâng.” Thẩm Khước trốn ở trong иgự¢ Thích Giác nhỏ giọng lên tiếng.
“Ngoan, chỉ đau lần này thôi.” Thích Giác dần dần hôn lên vành tai của Thẩm Khước, Thẩm Khước cảm thấy bắt đầu từ vành tai, cả người nàng đã dần dần mềm nhũn.
“Vâng.” Thẩm Khước lại nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
“Lát nữa bữa tối muốn ăn gì?” Thích Giác thấp giọng hỏi.
“Cái, cái gì cũng được…” Thẩm Khước cảm thấy thanh âm của Thích Giác thấp thấp, lại có loại mê hoặc không nói rõ.
“Cửa hàng kẹo lại làm ra loại bánh vải* mới, có muốn nếm thử không?” Thích Giác vừa hôn môi Thẩm Khước, vừa nói. Hai cánh môi liên tục cử động của chàng khiến môi của Thẩm Khước có chút ngứa.
“Muốn……” Thẩm Khước chậm chạp nói.
Nàng vừa há miệng, đầu lưỡi của Thích Giác liền tiến vào, nhẹ nhàng tìm kiếm đầu lưỡi nhỏ đang không ngừng rụt lại về phía sau của nàng.
“Tú nương mới làm ra bốn bộ váy lụa mỏng, ngày mai nàng đi chọn xem thích cái nào.”
“Được.… A!!!!!!!!!!”
Đau!
Đau quá!
Nước mắt của Thẩm Khước nháy mắt liền trào ra, Thích Giác vội vàng hôn vào mắt nàng, đem từng giọt nước mắt của nàng liếm vào trong miệng.
Thẩm Khước muốn đẩy Thích Giác ra, nhưng hai tay nàng bị Thích Giác giữ chặt, nhất thời không tránh thoát được. Nàng vừa khóc vừa cúi đầu nhìn thấy thân thể của mình không ngừng phập phồng, tầm mắt dời xuống, dừng ở chỗ hai người đang dán vào nhau.
Thẩm Khước chớp chớp mắt.
Thấy nàng không lộn xộn, Thích Giác liền thả tay nàng ra. Thẩm Khước vươn ngón trỏ thăm dò vào chỗ hai người dán sát vào nhau. Ngay sau đó, đầu ngón tay của nàng giống như sợ hãi mà lập tức bật ra. Nàng gắt gao ôm eo Thích Giác, sau đó dán khuôn mặt đỏ bừng vào иgự¢ chàng, không chịu mở mắt ra.
Không nhìn! Không nhìn!