Cuộc hẹn cuối tuần này về Tiết gia gặp mặt hai bên gia đình giống như một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng đang đếm ngược treo trên đầu của Tiết Thụy Du khiến cô đến nỗi ăn cũng chẳng ngon được. Trình Dục Uy tất nhiên là biết điều này, đến hắn còn lo lắng hơn cô nhiều. Chuyện gì hắn cũng có thể cầm chừng được, nhưng cái duy nhất hắn không làm được đó chính là tác động đến gia đình cô. Chỉ sợ nhất là gia đình hai bên cũng đang cố thúc đẩy hôn sự này mà thôi.
Thực ra thì Trình Dục Uy có thể ra mặt nói rằng hắn và Tiết Thụy Du đang yêu nhau và cực kì không tán thành hôn sự này, nhưng nếu hắn ích kỷ làm như thế, người bị tổn hại nhiều nhất lại chính là Tiết Thụy Du. Bây giờ Trình Dục Uy hắn vẫn đang đi tìm tất cả những manh mối để vạch trần Lương Hạo Hiên, chuyện chưa đâu vào đâu cả bây giờ lại vướng phải cái bữa cơm gia đình đầy oái oăm này. Đây đúng thật là rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mà, muốn động thủ cũng không được mà dừng lại thì cũng không xong, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngày đấy tới trước mắt mình. Phen này Trình Dục Uy có thể cảm nhận được đúng là Lương Hạo Hiên cao tay, anh ta đánh phủ đầu, chặn tất cả đường lui buộc Tiết Thụy Du phải sa vào lưới mới được.
“Dục Uy, nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra thì làm thế nào bây giờ?”
Trước giờ đi, Tiết Thụy Du vẫn quay sang hỏi Trình Dục Uy đang ngồi bên cạnh, trong mắt chất chứa biết bao nhiêu nỗi sầu muộn. Cô mặc một thân váy liền màu be, trang điểm kiểu thanh nhã đợi Lương Hạo Hiên đến đón, Trình Dục Uy ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú, trong lòng lại giống như mất mát thứ gì. Mãi cho đến khi Tiết Thụy Du quay sang hỏi hắn, hắn mới giật mình tỉnh ra, nhận ra rằng đã sắp đến giờ Tiết Thụy Du phải đi rồi.
“Bình tĩnh nào bảo bối của anh, sẽ không có bất kì chuyện gì bất lợi xảy ra với em cả. Nếu có, anh cũng hứa với em rằng anh sẽ xử lý toàn bộ cho em.”
“Nhưng em vẫn sợ rằng chúng ta không còn cơ hội.”
“Chỉ cần em chưa kết hôn, chưa bước lên lễ đường, tất nhiên vẫn còn cơ hội. Nhưng mà có bước lên lễ đường đi chăng nữa thì quý cô Tiết Thụy Du, em có muốn anh ςướק dâu hay không?”
“Dục Uy, em không biết sao nữa, em thực sự không muốn về nhà, em không muốn gặp mặt những người đó. Thực sự em không muốn.”
“Ngoan nào! Nghe anh, cứ về đi em. Anh vẫn ở đây đợi em về, bất kể có chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ ở đây đợi em.”
Ôm lấy Trình Dục Uy, khẽ tựa đầu vào vòm иgự¢ rắn chắc của hắn, cảm nhận vòng tay hắn đang siết chặt dần lấy thân thể mình, Tiết Thụy Du thực sự không muốn buông ra một chút nào. Giống như từ lúc gặp Trình Dục Uy cho đến bây giờ, Tiết Thụy Du dần cảm thấy bản thân mình hình như lại yếu mềm đi biết bao nhiêu rồi, bao nhiêu sự cứng rắn dám đương đầu với mọi thứ từ lúc nào lại biến mất, để lại một bản ngã mềm yếu, thích dựa dẫm vào hắn như thế này. Tiết Thụy Du không biết nữa, cô thực sự chỉ mong chuyện này sớm trôi qua nhanh thật nhanh, giống như ngày mai khi tỉnh dậy, người ở bên cạnh cô vẫn chỉ có Trình Dục Uy thôi là đủ.
Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông như một hồi dài thông báo kéo Tiết Thụy Du ra khỏi giấc mộng êm đềm mà cô đang cố gắng hết sức để mà ôm lấy. Trình Dục Uy và cô đều không hẹn mà đều đánh mắt nhìn điện thoại, nhìn cái tên Lương Hạo Hiên đang nhấp nháy trên màn hình mà tâm trạng đều phức tạp như nhau. Tiết Thụy Du luyến tiếc rời khỏi vòng tay của Trình Dục Uy, cô cầm điện thoại lên, không một chút giấu diếm gì mà bấm nghe.
“Em nghe đây Hạo Hiên.”
“Anh đang ở dưới sảnh chung cư rồi, em xuống đi.”
“Em biết rồi, anh đợi một lát, em sẽ xuống ngay.”
Trình Dục Uy lặng im không đáp, hắn nhìn Tiết Thụy Du đang chỉnh trang lại quần áo, tóc tai rồi lấy túi xách chuẩn bị rời đi. Cô không đành lòng nhưng đâu ai biết trong lòng hắn cũng phức tạp. Giấu nhẹm đi tất cả những sự không vui, Trình Dục Uy đi ra cửa, nhìn Tiết Thụy Du rời đi, trước khi đi, cô vẫn để lại cho hắn một ánh mắt trấn an.
“Em đi nhé, anh ở nhà đợi em, tối em sẽ lại về với anh.”
Cánh cửa đóng sầm lại, sắc mặt của Trình Dục Uy ngay lập tức thay đổi, vẻ ngoài lạnh nhạt như mọi ngày dần bị thay thế bởi sự thống khổ ít ai thấy. Hắn ngồi thụp xuống sofa, ngăn từng cơn đau trong lòng mình dâng lên. Yêu đương là chuyện hắn chưa bao giờ ngờ đến, và bị chính tình yêu này dày vò cũng là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có cơ hội được nếm trải.
Yêu một người như Tiết Thụy Du chính là như thế và đây cũng là điều Trình Dục Uy lựa chọn. Hắn đã từng lựa chọn trầm mê, nhưng lựa chọn đấy chỉ là tạm bợ và hắn nghĩ rằng khi cả hai kết thúc đoạn thời gian dây dưa này, cả hai vẫn đều có thể quay trở lại cuộc sống bình thường không có đối phương. Nhưng hình như mọi dự định của Trình Dục Uy đều sai kể từ khi hắn gặp Tiết Thụy Du thì phải, hắn không có cách nào để chấm dứt thứ tình cảm này, buộc bản thân càng ngày càng lún sâu vào để rồi phải đương đầu với rất nhiều thử thách.
Nhưng Trình Dục Uy không hối hận, hắn suy nghĩ kĩ rồi, hắn chưa bao giờ hối hận. Chỉ cần có thế có được Tiết Thụy Du, có thể cho cô được hạnh phúc, muốn hắn đánh đổi thứ gì cũng được. Bây giờ Tiết Thụy Du đối đầu với nhiều chuyện như vậy, bản thân của Trình Dục Uy cũng nên làm gì đó thôi. Hắn nghĩ như vậy rồi nhấc máy điện thoại lên gọi điện đến một dãy số.
“Chào Lãnh thiếu, hình như rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau thì phải. Tôi có chút chuyện cần anh giúp, anh có tiện không?”
Trên chiếc xe hơi sang trọng đang lao đi như bay trên đường phố, Tiết Thụy Du trầm mặc ngồi đánh mắt nhìn ra cửa sổ, biểu tình không có chút gì giống như là muốn trò chuyện. Từ lúc lên xe cho đến bây giờ, hình như cô và Lương Hạo Hiên chẳng nói với nhau câu nào thì phải, tất cả sự tĩnh mịch như thế này thực sự khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy thoải mái và cô nghĩ bản thân mình sẽ chẳng mở miệng ra đâu nếu như Lương Hạo Hiên không chủ động hỏi đến.
“Em không khỏe sao? Trông sắc mặt em có chút không tốt.”
“Vậy sao? Em không biết nữa, chắc do cả tuần nay em cứ đi đi về về nhiều nơi nên hơi đuối rồi.”
“Vậy khi bữa cơm kết thúc, anh đưa em về nghỉ.”
“Cảm ơn anh.”
Nếu là trước kia, đối diện với sự dịu dàng ân cần này, chắc chắn một điều rằng Tiết Thụy Du sẽ cảm thấy rất áy náy vì đã làm ra chuyện có lỗi với Lương Hạo Hiên. Nhưng bây giờ, khi đã biết tỏng được con người thật của anh ta, tự dưng cô cảm thấy người đàn ông này thực sự quá là kinh tởm. Anh ta đóng kịch giỏi đến mức có thể qua mặt được tất cả mọi người mà nếu như không có Trình Dục Uy, Tiết Thụy Du cũng sẽ mãi sống trong cái sự mật ngọt ૮ɦếƭ ruồi mà anh ta vẫn đang cố tình kiến tạo nên để lừa dối cô.
Chiếc xe hơi rẽ vào cổng nhà Tiết gia như thường lệ, Tiết Thụy Du xuống xe, nhìn chiếc xe hơi đậu phía trước mà tâm tình phức tạp cực kì. Cô cùng Lương Hạo Hiên vào nhà, nhìn thấy bố mình đang cùng với Lương lão gia và Lương phu nhân thân mật trò chuyện, trong phòng ăn cũng đã bày ra một mâm cỗ cực thì thịnh soạn.
“Hai đứa đến rồi đấy hả? Làm bố mẹ đợi mãi, bận lắm hả con?”
“Con vừa từ công ty về là vội sang đây ngay.”
“Không sao không sao! Người trẻ tuổi chí lớn, chúng ta vào phòng ăn thôi, hai anh chị thông gia chắc cũng đợi lâu rồi.”
Trong phòng ăn, vì sự có mặt đặc biệt của người nhà họ Lương nên bàn ăn dài cũng đã được đổi thành bàn tròn, Tiết lão gia ngồi cạnh Lệ Minh Châu, bên tay trái ông là Tiết Thụy Du và Lương Hạo Hiên, bên cạnh Lệ Minh Châu là Tiết Vân Nhi còn bên cạnh Lương Hạo Hiên chính là hai vị song thân phụ mẫu của anh ta. Bữa ăn bắt đầu với không khí cho chút sượng sùng, Tiết Thụy Du cảm thấy như vậy bởi vì đây cũng là lần đầu cô được ngồi cùng hai kẻ phản bội kể từ sau khi biết chuyện, nhìn Lương Hạo Hiên vẫn niềm nở với cô còn ánh mắt của Tiết Vân Nhi không giấu được tình cảm lén nhìn Lương Hạo Hiên mấy lần mà Tiết Thụy Du không khỏi cười lạnh. Đây không phải là ghen tuông, cũng không phải là khó chịu gì nhưng Tiết Thụy Du thực sự cảm thấy buồn cười khi người chị gái trên danh nghĩa của mình lại chẳng nề hà sợ sệt gì khi dám mèo mả gà đồng với em rể mình.
“Cũng lâu lắm rồi hai gia đình chúng ta mới có dịp ngồi lại, chung quy cũng là vì hai đứa nhỏ nhà chúng ta. Thôi thì trước khi vào việc, chúng ta cứ nâng ly trước vì sự quy tụ ngày hôm nay đã.”
Sự tụ họp ngày hôm nay đối với Tiết Thụy Du thực sự giống như một trò hề khi cô nhìn từng cử chỉ của từng người ở đây, đâu đâu cũng nhìn ra được sự giả tạo. Tiết Vân Nhi với Lương Hạo Hiên có dây mơ rễ má đã đành, Lệ Minh Châu cũng có chút gì đó không đúng mà hai vị trưởng bối Lương gia cũng thực sự khiến cho cô cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu nói đây là cuộc hẹn để tính toán chuyện tương lai thì cũng không đúng, nó giống như đang tìm cách đeo gông vào tương lai của Tiết Thụy Du thì đúng hơn. Nhưng với những sự quỷ dị hiện tại, Tiết Thụy Du cũng không tiện lên tiếng vạch trần, cô chưa biết được chân tướng sự thật, chưa có đủ chứng cứ nên không thể tùy tiện nói bừa. Nhưng về sau để nương tay cho đám người đang ngồi đây thì Tiết Thụy Du cũng không chắc chắn lắm đâu.
Vẫn là một bữa cơm như thường lệ, Tiết Thụy Du vẫn cố gắng ăn ngon hơn bình thường vì biết đâu trong giây tiếp theo sẽ có chuyện gì không may xảy đến nữa. Cô vẫn mỉm cười bình thường với bố, vẫn khách sáo với hai vị trưởng bối kia và với cả người “chồng” chưa cưới của cô.
“Hai đứa vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn sao? Đính hôn cũng đã lâu lắm rồi, thực sự thì nhiều người cũng thắc mắc vì sao không nhanh kết hôn đấy.”
“Vâng, dạo đây Tiết thị cũng có kha khá công việc, cháu định đợi cho ổn thỏa cả rồi tính đến chuyện kết hôn cũng không muộn. Cả cháu lẫn Hạo Hiên đều còn trẻ, kết hôn sớm cũng còn phải làm việc thêm vài năm.”
“Hầy, cháu đấy, cứ ham làm mãi như vậy thì biết đến khi nào mới lo nghĩ chuyện gia đình. Kết hôn sớm về hai vợ chồng san sẻ công việc cho nhau, cháu chỉ an vị làm thiếu phu nhân, nhàn nhã khỏi phải lo gì là được rồi còn gì.”
Cái lối suy nghĩ có chút lỗi thời như thế này của vị phu nhân họ Lương kia thật tình khiến cho Tiết Thụy Du không ngấm nổi. Cô nở một nụ cười gượng gạo, cầm lấy ly nước lọc uống một ngụm, cũng không tỏ ra có ý kiến gì dư thừa. Tiết Thụy Du cô cố gắng để trở nên thành thành đạt, ăn học cũng cố để bản thân phải trở nên thật xuất sắc đâu phải chỉ để lấy chồng rồi ở nhà làm thiếu phu nhân chỉ biết hưởng thụ đâu.
“Mẹ à, hiện giờ con gái có mấy ai được như Thụy Du đâu, cô ấy tài giỏi như vậy, vì công ty cũng là lẽ thường tình.”
“Ây dà, nhưng lấy chồng rồi để chồng lo không phải nhẹ thân hơn sao?”
“Vâng, đúng là nhẹ thân nhưng Lương thị là Lương thị, Tiết thị là Tiết thị, có làm hay gì cũng phải tính toán đến quyền lợi của cả hai. Cháu có thể kết hôn, làm thiếu phu nhân nhưng không có nghĩa là cháu sẽ phải ngồi mát ăn bát vàng, dù sao thì cháu cũng đã và đang làm tổng giám đốc của Tiết thị, đâu phải cứ kết hôn là bỏ.”
Lương phu nhân đối với câu trả lời như thế này cũng có chút đờ ra. Tiết Thụy Du không nói thẳng nhưng bà ta vẫn hiểu được ý cô đang nói bà ta không có năng lực, chỉ biết đeo bám vào chồng mà thôi. Bà ta tất nhiên tức ૮ɦếƭ nhưng vẫn cố nở một nụ cười có chút gượng gạo nhìn cô, trong lòng sâu xa suy nghĩ nếu như Tiết Thụy Du về Lương gia làm dâu, ắt hẳn muốn đối phó với cô cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.
“Hay là thế này, hai đứa cứ bận thì bận, chuyện hôn sự cứ giao cho bậc trưởng bối chúng ta lo được hay không? Chứ nếu mà đợi hai đứa rảnh rang thì chắc cả tôi lẫn Tiết lão gia đây cũng đã qua tuổi bế cháu được rồi.”
“Lương lão gia nói có lý đấy, bây giờ công ty của tôi cũng là do Tiểu Du lo lắng cả thành ra tôi cũng rảnh rang hơn nhiều, chuyện này chúng ta có thể lo lắng thay cho bọn trẻ được mà.”
“Hôm trước bà nhà tôi có đi chùa làm công đức, có mang bát tự của hai đứa nhỏ để hỏi han, thầy trụ trì có nói rằng bát tự của hai đứa hợp nhau, nếu thuận lợi thì qua Tết nguyên đán có thể kết hôn là vừa đẹp rồi. Ý của Tiết lão gia thấy sao?”
“Được hai vị trưởng bối Lương gia quan tâm đến trước thì là phúc phận rồi, chúng ta nên hỏi ý hai đứa nhỏ thì tốt hơn.”
Tiết Thụy Du đối với chuyện này chỉ không mặn không nhạt, cũng không có nhu cầu đáp lại. Càng nghe càng giống như chuyện cười, Lương phu nhân đi chùa nào nói ra được cái mệnh đấy cũng thật là giả tạo quá rồi. Hợp nhau? Tiết Thụy Du không có nghĩ thế đâu. Hợp thế quái nào được với cái tên khốn nạn này vậy? Nhưng với Lương Hạo Hiên, anh ta lại cực kì hào hứng với quyết định này.
“Tốt quá rồi ạ! Con thấy như vậy rất hợp lý, Tiểu Du, em thấy sao?”
“Tùy anh, em sao cũng được.”
“Anh thấy rất tốt đó, cả em và anh đều bận rộn, vậy chuyện này chúng ta cứ gửi nhờ lại cho bố mẹ đi.”