Chuyện Lương Hạo Hiên nɠɵạı ŧìиɦ với Tiết Vân Nhi, tất cả đều đã cùng nhau thống nhất sẽ không vội nói cho Tiết Thụy Du, không phải giấu diếm với mục đích gì mà phải đợi xem Lương Hạo Hiên có động tĩnh gì mới không đã. Không phải tự dưng mà bây giờ Trình Dục Uy thường xuyên gặp mặt Tiết Thụy Du vào ngày làm việc hơn, hắn thực sự xem xem Lương Hạo Hiên rốt cuộc sẽ tính toán đến cái gì khi Trình Dục Uy cứ mãi hẹn gặp Tiết Thụy Du công khai như vậy. Tất nhiên là Trình Dục Uy biết trước được rằng Lương Hạo Hiên chưa bao giờ bỏ qua cho hắn, nhưng hắn thực sự muốn chờ xem Lương Hạo Hiên sẽ bằng cách gì để xử lý chuyện này đây.
“Này, anh cứ lấy lý do công việc hẹn em mãi như thế không sợ ai nghi ngờ à?”
“Nghi ngờ cái gì? Chúng ta cũng đâu có phải cho họ biết rằng chúng ta đang làm cái gì đâu.”
“Anh thật là…!”
Như thường lệ, Tiết Thụy Du vẫn đến Trình thị để xem qua tiến độ dự án rồi lại viện cớ đến văn phòng chủ tịch của Trình Dục Uy để tiện gặp mặt người đàn ông của cô. Thú thật thì kể từ lúc Tiết Thụy Du biết được rằng Cố Vấn Hàn có khả năng nhìn thấu được sự tình tứ của cô với Trình Dục Uy thì mỗi lần khi đến xem xét dự án, Tiết Thụy Du đều cảm thấy ánh mắt của Cố Vấn Hàn nhìn cô lại cực kì vi diệu. Chao ôi yêu đương giấu diếm sao mà khó? Đã giấu hẳn tất cả mọi người luôn thì chẳng nói, đằng này khi có một người biết được rồi, Tiết Thụy Du vẫn cứ cảm thấy nó bị làm sao. Mà ánh mắt Tần Nhã Lam nhìn cô cũng mơ hồ có chút thay đổi, không biết Cố Vấn Hàn có lời ra tiếng vào gì hay không nữa, Tiết Thụy Du thực sự sợ ૮ɦếƭ mất.
Hiện tại cô đang ngồi trên đùi Trình Dục Uy trên chiếc ghế chủ tịch của Trình thị, nghịch ngợm linh tinh mấy thứ đồ trên bàn làm việc của hắn, Trình Dục Uy ôm lấy eo cô, tùy ý để cho cô phá phách, còn phần hắn thì tận hưởng cái ôm ấp hiếm hoi này.
“Anh này, Cố Vấn Hàn có phải là người hay đi tọc mạch không vậy?”
“Em sợ cậu ta nói chuyện của chúng ta cho ai biết à?”
“Tất nhiên là sợ chứ! Lần nào em đến Trình thị cũng bắt gặp cái ánh mắt đầy vi diệu kia của cậu ta, mà cô bạn thân của em - Tần Nhã Lam lại cũng nhìn em bằng ánh mắt rất chi là…”
“Em yên tâm đi, em nghĩ Cố Vấn Hàn có dám nói lớn chuyện riêng của anh ra không?”
“Hừm… Chắc em phải nói chuyện dần với anh ta thôi.”
Trình Dục Uy cũng không có gì phản bác, thôi thì cứ để cho Cố Vấn Hàn quen dần với người “chị dâu” này, về sau nói chuyện cũng không có bỡ ngỡ nữa. Nhưng Trình Dục Uy thì lại suy nghĩ đến chuyện khác, Cố Vấn Hàn tất nhiên không phải là vấn đề gì quá lớn, ánh mắt của anh ta đơn giản chắc là nhìn xem người phụ nữ của Trình Dục Uy có điểm gì hơn người thôi. Cái mà Trình Dục Uy thực sự đang để tâm đến đó chính là Tần Nhã Lam, hắn không tiếp xúc qua với Tần Nhã Lam bao giờ nhưng theo lời kể của Cố Vấn Hàn hay Tiết Thụy Du thì cô gái này có chút gì đó hơi lạnh lùng xa cách. Chính vì cô ấy là người bạn thân nhất của Tiết Thụy Du nên mọi thứ bất lợi đối với cô bạn này của mình, cô ấy tất nhiên sẽ khó mà để yên được. Tuy rằng Trình Dục Uy cũng khá vui vì Tiết Thụy Du có một người bạn rất chi là chất lượng nhưng thực sự nếu Tần Nhã Lam không giữ nổi miệng mình mà tiết lộ ra chuyện của Lương Hạo Hiên thì kế hoạch hoãn binh của Trình Dục Uy coi như đổ sông đổ biển cả. Hắn lại rơi vào trầm tư, không biết nên làm cách nào để có thể bịt miệng Tần Nhã Lam, kéo cô về phe hắn được đây.
“Cái cô Tần Nhã Lam kia là bạn thân nhất của em, em không có ý định giới thiệu anh cho cô ấy sao?”
“Haiz, em cũng muốn lắm chứ, em còn muốn nói cho cả thành phố này biết rằng anh là của em cơ. Nhưng thực sự thì đây là chuyện không hay ho gì lắm, em sợ…”
“Em sợ bị đàm tiếu đúng không?”
“Ừm, mặc dù có rất nhiều lần em tự cỗ vũ bản thân mình hãy cố vượt qua cái chướng ngại đó nhưng thực sự vẫn có điều gì đó rất khó khăn. Em thực sự ước bản thân mình là một người bình thường, để khi có chuyện gì đó quá lớn xảy ra, nó sẽ chỉ là vấn đề của riêng em chứ không phải là chuyện để cho bất kì ai có quyền đàm tiếu.”
“Anh biết rằng em lo sợ, nhưng anh chỉ muốn nói với em rằng cuộc sống này của em, em làm chủ, em yêu ai, lấy ai không phải là vấn đề của người khác. Anh đã chọn em, chọn cùng em bước tiếp trên con đường tương lai có phần hơi mờ mịt ấy và anh không hối hận. Anh không sợ một ngày chuyện bị vỡ lở ra người ta nói anh là kẻ xen ngang phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Anh chỉ cần có em là được, bất kể những lời nói nào ngoài kia đều không thể chi phối anh, nhưng em thì có.”
Chân thành hơn ba chữ “anh yêu em”, Trình Dục Uy khiến cho Tiết Thụy Du có phần hơi chấn động khi bộc bạch ra mấy lời tâm sự quá đỗi ngọt ngào dịu dàng như thế này. Từ trước cho đến nay, Trình Dục Uy luôn luôn là người nói ít làm nhiều, Tiết Thụy Du biết điều này nhưng vẫn có chút thất vọng vì hắn thiếu đi những lời nói khiến cho cô an tâm. Nhưng bây giờ khi nghe những lời này xuất phát ra từ miệng của Trình Dục Uy, Tiết Thụy Du cuối cùng cũng có thể biết được rằng người đàn ông này rốt cuộc yêu cô đến nhường nào.
Đối với đàn ông, danh tiếng và hình ảnh là thứ quan trọng nhất trong sự nghiệp, huống hồ gì hiện tại Trình Dục Uy còn đang đứng ở đỉnh cao của danh vọng. Sẽ như thế nào nếu một ngày nào đó chuyện này bị đổ bể ra, không những riêng gì một mình Trình Dục Uy ảnh hưởng mà còn rất rất nhiều thứ khác sẽ bị kéo theo, Trình thị sẽ chịu tổn thất cực kì lớn mà có thể Tiết Thụy Du cũng không đền bù được. Nhưng tất thảy là vì cô, người đàn ông này phải yêu cô đến mức nào mới không màng đến tất cả những thứ này? Tiết Thụy Du luôn sống trong lo sợ, lắng lo về một ngày chịu ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào của người đời nhưng cô quên mất rằng người đàn ông này có khi còn chịu ảnh hưởng nặng nề hơn cô nữa. Trình Dục Uy dám vì cô, vậy cô đã cho hắn cái gì nào? Tiết Thụy Du bây giờ cảm thấy bản thân vì sự ti tiện này mà cực kì xấu hổ…
“Dục Uy… anh thực sự vì em sao?”
“Nếu không phải vì em, có lẽ anh cũng sẽ không phá vỡ nhiều nguyên tắc của bản thân mình đến mức này rồi. Anh biết em sợ, thế nên anh mới muốn bảo vệ em, muốn em vô lo vô nghĩ, chỉ cần là người của anh, em muốn như thế nào anh cũng đều sẽ cho em.”
“Thời gian sau này đối với cả anh và em sẽ đều rất khó khăn, em thực sự không biết đến lúc đó anh có còn cảm thấy phiền phức hay không?”
“Sẽ không! Sao lại gọi em là phiền phức? Tất cả những điều cùng em xảy ra thì đối với anh đều là kỉ niệm.”
“Em sợ Nhã Lam sẽ hơi bất ngờ về chuyện này, thực sự nhiều lần em cũng rất muốn nói với cô ấy rằng em đang rất hạnh phúc, em muốn lan tỏa sự hạnh phúc này đến với thật nhiều người nhưng em không thể. Có lẽ em nên tìm cách đối diện với Nhã Lam trước.”
“Anh tin rằng cô ấy sẽ không vì chuyện này mà khiến cho tình bạn của em thay đổi đâu. Cô gái ấy rất tốt, anh cảm thấy như vậy, cô ấy sẽ chúc phúc cho em thôi. Đừng quá lo lắng.”
Dưới lời động viên của Trình Dục Uy, Tiết Thụy Du như hiểu ra được rất nhiều điều mà trước nay cô luôn do dự. Cô đang sống một cuộc sống của riêng cô, có hạnh phúc hay đớn đau gì cũng là của riêng một mình cô. Tất thảy những sự lựa chọn trên cuộc đời này đều có lý do tồn tại đằng sau nó và một khi đã là sự lựa chọn, dù đúng dù sai nó cũng đều cho ta biết rằng ta cũng đã có lúc chưa từng hối hận. Chuyện về sau sẽ là một chuyện gì đó rất rất gian nan mà Tiết Thụy Du nghĩ mình cần phải đứng ra gánh chịu, không có chuyện gì bị trì hoãn quá lâu được, chuyện của cô cũng như vậy, có một ngày nó sẽ bị phơi bày ra, việc cô cần làm bây giờ có lẽ là nên chuẩn bị dần cho cái ngày đấy. Nhưng hiện tại bên cạnh cô còn có Trình Dục Uy nữa kia mà, tất cả những chuyện về sau này, bên cạnh cô vẫn luôn có hắn cùng song hành nữa, cô đâu có cô đơn… Nghĩ đến đây Tiết Thụy Du cảm thấy thật ấm áp.
Không phải tự dưng mà Trình Dục Uy lại nhắc đến Tần Nhã Lam trước mặt của Tiết Thụy Du ngay lúc này. Trong đầu hắn đang trăn trở một điều rất lớn đối với cô gái tên Tần Nhã Lam kia mà nếu muốn chắc chắn hơn, Trình Dục Uy buộc phải hối thúc Tiết Thụy Du tiết lộ chuyện yêu đương của mình cho cô ấy. Nếu Tần Nhã Lam biết được Tiết Thụy Du đang yêu đương với Trình Dục Uy, chắc chắn cô ấy sẽ thôi không nói ra chuyện của Lương Hạo Hiên, Trình Dục Uy có thể mượn cái danh bạn trai của Tiết Thụy Du để gặp Tần Nhã Lam, nói qua một chút về những tính toán của hắn, thuận lợi kéo Tần Nhã Lam về phe của mình hơn. Trình Dục Uy thực ra đã nghĩ đến việc đơn phương đi tìm Tần Nhã Lam nói chuyện nhưng hắn nghĩ rồi, chuyện yêu đương giấu diếm này nên chính miệng Tiết Thụy Du nói ra cho cô ấy thì mới hợp theo lẽ được. Để Trình Dục Uy tiết lộ ra chuyện này chẳng khác nào hắn đang cố làm cho mối quan hệ bạn bè vốn đang rất tốt đẹp của Tiết Thụy Du và Tần Nhã Lam lại rạn nứt chỉ vì những bí mật, giấu diếm kia chứ.
“Anh nhớ ngày sinh nhật em à?”
Tiết Thụy Du lịch quyển lịch trên bàn của Trình Dục Uy, nhìn thấy ngày sinh nhật của cô được hắn đánh dấu rất cẩn thận trên quyển lịch bàn khiến cho cô cảm thấy rất bất ngờ. Người tưởng chừng khô khan như Trình Dục Uy hóa ra lại khá lãng mạng theo cách riêng của hắn.
“Bị em phát hiện rồi! Nhưng ngày nào của em anh cũng đều nhớ cả, sinh nhật thì có là gì?”
“Sắp đến sinh nhật em rồi, năm nay ý nghĩa hơn nhiều năm trước vì em đã hai mươi lăm tuổi, lại còn có anh nữa. Hmm, thật háo hức quá đi mất.”
“Anh sẽ không làm cho em thất vọng đâu.”
Tiết Thụy Du buông ra một câu bâng quơ nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng. Tuổi hai mươi lăm của ai cũng đều xảy ra rất nhiều biến động, đấy là chuyện khó tránh khỏi và Tiết Thụy Du còn biết được những biến động sắp tới của cô là gì luôn cơ. Nhưng không sao, ít ra cô còn có người đàn ông này, thật hy vọng những tháng ngày sắp tới sẽ thật sự tốt đẹp hơn nhiều khi có Trình Dục Uy.