“Anh tốt với cô ấy như vậy đến giờ phút này cô ấy vẫn không chịu động lòng với anh thì anh nghĩ khi nào cô ấy sẽ động lòng? Phụ nữ càng thành công sẽ càng khó rung động hơn và Tiết Thụy Du chính là người như thế đó. Cô ấy đang thành công và cô ấy sẽ dần cảm thấy những thứ xung quanh mình tẻ nhạt, đứng càng cao sẽ càng thấy khác. Anh nhìn thấy một cái cây, càng lên đến chóp thì càng thu hẹp, có thể nghĩ Tiết Thụy Du như thế cũng được.”
“Hóa ra đây là cách mà cô tìm hiểu để nắm thóp rồi chơi khăm cô ấy đấy à?”
“Không hẳn, Tiết Thụy Du thì chỉ cần tôi nhúng tay nhúng chân vào bất cứ thứ gì là cô ấy đã tức giận lên rồi. À phải rồi! Nếu như cô ấy biết hôm nay anh cùng tôi ngồi ở đây nói chuyện thì chắc chắn sẽ nổi nóng với anh đó, còn nếu không nổi nóng thì chứng tỏ là cô ấy không quan tâm.”
Lương Hạo Hiên thực sự đăm chiêu với câu nói này của Tiết Vân Nhi, anh thực sự đắn đo rằng không biết khi Tiết Thụy Du biết được hôm nay anh và Tiết Vân Nhi cùng nhau ngồi ở đây thì cô có quan tâm hay không, hay là chỉ bất ngờ một chút rồi mặc kệ, bỏ qua. Nhìn Lương Hạo Hiên như vậy, Tiết Vân Nhi thực sự cảm thấy người đàn ông này bấy lâu nay hình như vẫn nhìn sắc mặt của người khác mà sống, nói cách khác hơn thì chính là Lương Hạo Hiên vẫn luôn rất quan tâm đến cảm xúc của Tiết Thụy Du.
“Muốn cùng tôi thử lòng cô ấy sao?”
“Không hẳn, tôi chỉ lấy ví dụ thôi. Nhưng nếu anh không sợ cô ấy không quan tâm đến anh thì anh cũng chẳng sợ gì việc thử lòng cô ấy, không phải sao?”
“Tôi không muốn thử làm gì.”
Tiết Vân Nhi nhàn nhã uống rượu bên cạnh Lương Hạo Hiên, cũng có riêng cho mình một mớ suy nghĩ rối bời chưa được gỡ ra. Nửa đêm, một thân một mình cô ta là phụ nữ ra ngoài ngay lúc này, lại còn trong thời điểm chẳng mấy thích hợp lắm cũng khiến cho Lương Hạo Hiên có chút bất ngờ. Chỉ mới mấy tiếng trước, Tiết Vân Nhi ở trước mặt tất cả thành viên của Tiết gia, bị Tiết Thụy Du vạch trần tội lỗi của mình, bây giờ người vẫn còn ngồi ở đây ung dung uống rượu được, thật sự đúng là thần kinh thép mà.
“Chuyện vừa rồi có ảnh hưởng đến cô nhiều hay không?”
“Cũng thật may mắn vì đích thân Tiết Thụy Du không nhúng tay vào xử lý chuyện này, bố tôi có tức giận lắm cũng chỉ khuyên răn, nhắn nhủ thôi. Nếu mà rơi vào tay Tiết Thụy Du thì bây giờ tôi thảm rồi.”
“Cũng biết vì thế nên tôi mới không mong cô cứ chọi với cô ấy.”
“Lo lắng tôi sẽ làm hại đến vị hôn thê của anh sao?”
“Cô không làm hại được cô ấy đâu.”
“Cũng đúng, Tiết Thụy Du khó chơi lắm, đến cả hôn phu của cô ấy còn cảm thấy như vậy thì người ngoài như tôi càng cảm thấy khó nhằn hơn rồi.”
Lương Hạo Hiên không nói gì, anh ta chỉ chăm chăm uống rượu. Đúng là rượu vào lời ra, ngày thường anh ta chẳng có ý định nói năng gì linh tinh ra ngoài như thế này đâu. Người ngồi cạnh lại còn là Tiết Vân Nhi nữa, Lương Hạo Hiên có chút không ngờ được là mình lại nói nhiều đến như vậy, nhưng người bên cạnh rốt cuộc cũng không phải là người mà anh thực sự muốn bày tỏ nỗi lòng.
Tiết Vân Nhi cũng không nói gì thêm, cô ta cũng im lặng ngồi bên cạnh Lương Hạo Hiên uống rượu. Nếu như là ngày thường, cô ta sẽ chẳng có cơ hội nào để ngồi đây cùng với Lương Hạo Hiên đâu, hóa ra thì ai cũng có cho mình một vùng trời tâm trạng riêng và Tiết Vân Nhi cũng thực sự hiểu được phần nào đó về những gì mà Lương Hạo Hiên đang phải nếm trải.
Hai mảnh tâm hồn không có một chút nào giống nhau hôm nay lại giao thoa một cách đồng điệu. Lương Hạo Hiên thực sự nghĩ ra rằng Tiết Vân Nhi thực chất không xấu xa, chỉ là anh sống qua lời kể và qua lăng kính của Tiết Thụy Du nên mới nhìn nhận về cô ta một cách rập khuôn như vậy mà thôi. Lương Hạo Hiên cũng không biết rằng mình nên tiếp tục với mối quan hệ không mặn không nhạt đó của anh với Tiết Thụy Du ra sao nữa, mắt nhắm mắt mở bỏ qua những sự lạnh nhạt đó hay là thẳng thừng buông xuôi.
Con người ai cũng có lấy cho mình một giới hạn và Lương Hạo Hiên cũng đã say hoàn toàn, anh nằm gục trên quầy bar, mắt nhắm nghiền, chẳng có lấy một chút sinh khí. Mọi ngày anh đều như vậy, khi yếu lòng thì tìm đến rượu, uống đến mức đảo điên thần hồn rồi thôi. Tiết Vân Nhi ngồi cạnh, nhìn thấy Lương Hạo Hiên không còn trụ nổi nữa, cô ta nhếch mép cười một cái rồi giơ tay cho gọi phục vụ. Cô ta lấy ra một xấp tiền mệnh giá lớn đặt xuống quầy bar rồi khổ sở đem Lương Hạo Hiên rời khỏi.
Sức lực phụ nữ có mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không thể bằng được sức lực đàn ông, nhất là khi Lương Hạo Hiên đang say khướt rồi, cả người nặng trịch đang được Tiết Vân Nhi khổ sở dìu đi. Cô ta cố gắng đem được anh ra khỏi cửa quán rượu, vẫy tay gọi một chiếc taxi neo khách lúc nửa đêm. Nhưng là để đưa Lương Hạo Hiên về nhà? Tiết Vân Nhi mà suy nghĩ đơn thuần, giản đơn như thế thì không phải là Tiết Vân Nhi rồi, cô ta đặt Lương Hạo Hiên vào trong xe, tùy tiện nói tên một khách sạn sáu sao rồi bảo tài xế đưa đến đó.
Qua bao nhiêu vất vả khó khăn, Tiết Vân Nhi mới có thể đem được Lương Hạo Hiên đang say bét nhè quên trời quên đất lên được đến phòng khách sạn. Cô ta quăng anh xuống giường, mệt đến mức nằm vật ra sofa rồi thở như sắp ૮ɦếƭ. Mẹ ơi, thực sự thì cái cách này của cô ta tốn sức kinh khủng, nhưng nghĩ đến tương lai, Tiết Vân Nhi đành du di đi một chút. Suy cho cùng cũng là vì đại cục, bỏ ra chút công sức cũng có là sao.
Tiết Vân Nhi mỉm cười nhếch mép, cô ta tiến lại gần Lương Hạo Hiên, vuốt ve khuôn mặt điển trai đang say khướt của anh rồi vuốt xuống cổ áo sơmi đã sớm bị nhàu đi của anh. Ngày thường Tiết Vân Nhi ít tiếp xúc với đàn ông nhưng cô ta cũng đã trải đời từ rất sớm, về phương diện này cũng được xem là có chút kinh nghiệm bên mình. Nhìn Lương Hạo Hiên không một chút phòng bị nào nằm trên giường, Tiết Vân Nhi mỉm cười xán lạn, trong lòng có chút thành tựu. Người đàn ông của Tiết Thụy Du sao? Có như nào cũng rơi vào tay cô ta mà không cần một chút tâm sức nào.
Tiết Vân Nhi cởi từng cúc áo của Lương Hạo Hiên, nhìn làn da ngăm rắn rỏi đằng sau lớp áo sơ mi khiến cả cơ thể cô ta sôi sục. Từng lớp từng lớp trang phục của Lương Hạo Hiên bị Tiết Vân Nhi bóc tách như một củ hành, càng bóc đến đâu càng trở nên mê mẩn đến đó. Cô ta không rời nửa giây nào khỏi khuôn mặt điển trai kia của Lương Hạo Hiên, trên môi từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười có chút trào phúng.
“Đồ ngon như thế này dâng đến miệng còn chê, thật chẳng thể nào hiểu nổi mày nữa Tiết Thụy Du.”
Áo vest, áo sơ mi của Lương Hạo Hiên bị cởi phăng ra quăng xuống dưới sàn nhà đầy tán loạn, Tiết Vân Nhi vẫn như một con rắn, đôi tay mềm dẻo dần lần mò khắp thân thể của Lương Hạo Hiên rồi dừng lại ở khóa thắt lưng của anh. Tiết Vân Nhi tặc lưỡi một cái rồi tháo khoá, cô ta cởi sạch tất tần tật trên người Lương Hạo Hiên xuống rồi quăng xuống sàn.
Xong xuôi hết tất cả, Tiết Vân Nhi mới từ từ thoát y cho mình. Cô ta cởi sạch quần áo, rồi lại đè lên Lương Hạo Hiên đang nằm trên giường, bàn tay như một con rắn trườn trên Ⱡồ₦g иgự¢ vạm vỡ của Lương Hạo Hiên rồi từ từ vuốt dọc yết hầu của anh, sờ lấy đôi môi nam tính kia.
“Để em thay Tiết Thuỵ Du đó yêu anh có được không?”
Nói rồi cô ta hôn xuống, nụ hôn có chút khát khao cháy bỏng. Tiết Vân Nhi ngấu nghiến môi của Lương Hạo Hiên, cảm nhận toàn là mùi rượu nồng nặc, nhưng chẳng sao cả, cô ta cũng đâu có được tỉnh táo.
Lương Hạo Hiên mơ hồ nhận ra có người hôn mình, lại chỉ biết sống trong mộng tưởng mà chính bản thân anh tạo ra, nghĩ người đấy là Tiết Thuỵ Du. Không biết Lương Hạo Hiên đối với Tiết Thuỵ Du tồn tại bao nhiêu chấp niệm nữa, nhưng đến giờ phút này, khi cơn say lấn át hết cả lý trí làm cho thần hồn đảo điên, Lương Hạo Hiên vẫn nghĩ rằng người đang cùng anh trao nụ hôn say sưa ấy là Tiết Thuỵ Du.
“Thuỵ… Thuỵ Du…”
Tiết Vân Nhi đang làm cũng phải dừng lại, cô ta nhìn thấy Lương Hạo Hiên đang mở mắt nhìn cô ta, nhưng lại luôn miệng gọi tên Tiết Thuỵ Du. ૮ɦếƭ tiệt! Rốt cuộc tên công tử này đối với Tiết Thuỵ Du đã đặt bao nhiêu tình cảm mà đến giờ phút này vẫn nhất quyết sống trong cái mộng tưởng điên rồ đó vậy? Cô ta tức anh ách nhưng không làm gì được, Lương Hạo Hiên càng như vậy cô ta càng phải làm cho anh phải quên đi Tiết Thuỵ Du.
Từ đầu đến cuối, Tiết Vân Nhi hoàn toàn chủ động, cô ta bỏ ngoài tai tất cả những lời gọi của Lương Hạo Hiên, bỏ ngoài tai cái tên Tiết Thuỵ Du để đạt được mục đích của mình. Giây phút để cho Lương Hạo Hiên thâm nhập vào thân thể, Tiết Vân Nhi có chút đau đớn không đành lòng, nhưng cô ta mặc kệ.
Lương Hạo Hiên nằm trên giường, Tiết Vân Nhi ngồi trên thân thể hắn không ngừng luận động, hai nơi tư mật giao thoa nhịp nhàng. Tiết Vân Nhi bật ra mấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, ngồi trên người Lương Hạo Hiên mà luận động. Lương Hạo Hiên nhìn cô ta, men say làm mờ mắt khiến anh nhìn ra đây là Tiết Thuỵ Du, là Tiết Thuỵ Du đang cùng anh làm chuyện đó.
Không biết lấy sức lực từ đâu ra, Lương Hạo Hiên hung hăng bật dậy, đè Tiết Vân Nhi xuống giường rồi lại mạnh mẽ luận động. Tiết Vân Nhi bị hắn làm cho đến mức đảo điên thần hồn, hoàn toàn không thể nào ngờ được người đàn ông này đối với phương diện này lại có thể mạnh mẽ đến như vậy. Cô ta thoải mái ôm lấy tấm lưng trần của Lương Hạo Hiên, tận hưởng từng đợt kɦoáı ƈảʍ ập đến như thuỷ triều khiến cho cô ta suиɠ sướиɠ đến tột cùng.
Từ đầu đến cuối, Lương Hạo Hiên vẫn nhìn ra đây là Tiết Thuỵ Du, anh ôm lấy thân thể nữ nhân bên dưới, phát tiết ra toàn bộ tinh hoa, cả người vô lực gục xuống, vùi sâu đầu vào hõm vai người phụ nữ nằm dưới thân. Đến lúc xong hết tất cả rồi, khi Tiết Vân Nhi cũng mãn nguyện ôm lấy thân thể của nhớp nháp mồ hôi của Lương Hạo Hiên, cô ta vẫn nghe hắn gọi hai chữ.
“Tiểu… Du…”