Sau một hồi hoan ái dài đằng đẵng qua đi, có cả mệt mỏi xen lẫn với kɦoáı ƈảʍ, Tiết Thụy Du nằm bò trên người Trình Dục Uy, cả người vì mệt mỏi mà nhuốm một tầng mồ hôi mỏng, gò má phiếm hồng như ráng chiều cực kì phong tình vạn chủng. Trình Dục Uy cưng chiều vuốt tóc cô, như nâng niu chiều chuộng con mèo hoang nhỏ của hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn cô đều ngập tràn yêu chiều cùng ôn nhu.
Hôm nay hắn mạnh mẽ hơn bình thường, không biết có phải là vì càng ngày càng nhớ cô hay không nữa, hay là hôm nay Tiết Thụy Du vừa có chút quyến rũ vừa có chút hờn dỗi thật khác với tư vị thường ngày? Trình Dục Uy thực sự không còn cách nào ngăn nổi lòng mình nữa rồi, hắn vì cô gái này mà thay đổi đến mức chính hắn còn không nghĩ được, chịu để cho cô chi phối cảm xúc của mình từ lúc nào mà đến hắn còn chẳng hề hay biết.
“Hôm nay mệt lắm sao?”
“Anh làm mạnh như vậy, cả người em đều muốn rã ra rồi còn hỏi sao?”
“Anh xin lỗi bảo bối.”
Hình như Tiết Thụy Du bỏ qua điều gì đó rồi thì phải. Cô vội ngẩng đầu lên sau khi nghe lời Trình Dục Uy nói, đôi mắt to tròn liến thoắng nhìn hắn chớp chớp trông cực kì đáng yêu. Tiết Thụy Du cũng nể mình thật, từ lúc dây dưa với Trình Dục Uy đến giờ cô cứ hay nhớ nhớ quên quên kiểu gì, rõ ràng ban nãy chuyện Trình Dục Uy gọi cô là bảo bối, cô dặn lòng mình sẽ để bụng nhưng sau khi hoan ái xong rồi cô lại chẳng nhớ gì cả. Bây giờ Trình Dục Uy lại gọi càng khiến cho cô cảm thấy bất ngờ, cái tên này cũng thật là khéo nịnh, miệng chỉ toàn nói ra mấy lời mật ngọt ૮ɦếƭ ruồi. Nhưng bất quá cô cũng lỡ sa ngã vào chiếc Ⱡồ₦g giam chứa đầy mật ngọt này của hắn rồi, có dùng cách gì cũng không có dứt ra được nữa đâu.
“Sao hôm nay lại gọi em là bảo bối?”
“Vẫn luôn muốn gọi, chỉ là hôm nay mới đúng là thời điểm thích hợp để gọi thôi.”
“Anh đã gọi bao nhiêu người là bảo bối rồi hửm?”
Trình Dục Uy nhếch môi cười một nụ cười, hắn với lên bàn cạnh giường vớ lấy chiếc điện thoại di động đang đặt ở đó rồi mở lên đưa cho Tiết Thụy Du. Tiết Thụy Du hơi ngu ngơ, ngờ vực đón lấy chiếc điện thoại di động của hắn, bên trên là danh bạ điện thoại. Thực sự thì đây là lần đầu tiên cô cầm lấy điện thoại của đàn ông khác, bởi từ xưa cho đến nay Tiết Thụy Du luôn luôn nghĩ rằng ai nấy cũng đều có lấy cho mình một quyền riêng tư nhất định và chiếc điện thoại di động cá nhân là một điều tiên quyết. Nhưng hôm nay khi Trình Dục Uy đưa điện thoại cho cô, một chút cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong lòng khiến cô hơi ngờ vực, ai cũng đều phải có lấy cho mình thứ gọi là quyền riêng tư, vậy sao Trình Dục Uy lại…?
“Cho em xem xem trong này có ai là ‘Bảo bối’.”
“Nhưng mà anh đâu có cần chứng minh kiểu này cho em đâu, chỉ cần nói là được mà.”
“Vậy em vừa xem vừa nghe anh nói nhé! Trong điện thoại cá nhân của anh chỉ có một ‘Bảo bối’ duy nhất là em, từ trước đến nay anh cũng chỉ có gọi mình em là gọi như thế, mấy mối quan hệ trước kia anh đều không nhớ mặt, thậm chí còn chẳng có dây dưa lâu dài để mà gọi như thế này đâu.”
Trong lòng Tiết Thụy Du nảy sinh ra một chút chấn động, cô cầm chiếc điện thoại trong tay, trên danh bạ đúng thật chỉ có mỗi một mình cô là ‘Bảo bối’, còn lại toàn là những cái tên chủ yếu để hợp tác làm ăn, chung quy nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy số điện thoại. Trình Dục Uy từ lúc nào lại ngọt ngào đến như thế này vậy? Tiết Thụy Du cảm thấy trong lòng dâng lên đầy ắp sự ngọt ngào, không biết nên làm thế nào đối với sự ôn nhu này của Trình Dục Uy nữa.
“Anh biết là em sẽ không thích chuyện quá khứ anh trăng hoa, anh cũng rất vui vì em phản ứng như vậy, nhưng hiện giờ anh chỉ có mỗi một mình em mà thôi.”
“Dục Uy, em thực sự muốn quan hệ của anh và em có thể lâu dài.”
Đây cũng là điều mà Trình Dục Uy muốn, hắn khó khăn lắm mới tìm được thứ mà mình muốn, nhưng lại oái ăm mà rơi vào hoàn cảnh mà chưa có ai nghĩ đến như thế này. Hắn thực sự có chút không đành lòng khi thấy Lương Hạo Hiên vẫn được ở bên cạnh quan tâm cô mọi lúc mọi nơi, danh chính ngôn thuận hơn hắn ở nhiều phương diện nữa. Trình Dục Uy chưa bao giờ nói cho Tiết Thụy Du biết rằng ngày trước, mỗi lần khi Lương Hạo Hiên hôn cô, ôm cô trước sảnh chung cư, hắn đều cảm thấy cực kì khó chịu, càng không thể nào chấp nhận nổi. Nếu là người khác, Trình Dục Uy sẽ mặc kệ, nhưng đó là Tiết Thụy Du, hắn thực sự có làm cách nào cũng chẳng thể làm ngơ được.
Hôm trước Trình Dục Uy có nói rằng nếu Tiết Thụy Du không tình nguyện nữa thì hắn cũng sẽ cố cầm lòng mình mà buông tha cho cô. Nhưng nói được như vậy chắc gì hắn đã làm được. Trình Dục Uy đã suy nghĩ rất nhiều vì chuyện đó, suy nghĩ đến nỗi cố ép mình phải thỏa thuận với bản thân mình rằng Tiết Thụy Du không phải là thứ mà hắn có thể muốn thì chiếm hữu được. Nhưng thật may vì Tiết Thụy Du cũng có cảm giác với hắn, cũng thật may vì đến hiện tại, người đang nằm trên иgự¢ hắn tùy ý để hắn vuốt ve vẫn là cô.
“Hôm nay về Tiết gia bố em lại giục em kết hôn có đúng không?”
“Sao anh cái gì cũng biết vậy?”
“Em định khi nào thì kết hôn?”
Đây cũng là điều mà Trình Dục Uy trăn trở, hắn thừa nhận mình càng ngày càng trở nên tham lam, có được rồi cũng chẳng có an phận mà muốn có thêm nữa. Trình Dục Uy không muốn khoảnh khắc này phải biến mất, hắn luôn luôn muốn Tiết Thụy Du mãi mãi ở đây, mãi mãi ở bên cạnh hắn bất cứ lúc nào, hoặc nhiều lúc yếu lòng, hắn chỉ mong rằng khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.
Tiết Thụy Du cũng bị điều này làm cho tâm trạng chùng xuống, điều mà Trình Dục Uy hỏi chính là đều mà cô không thể nào trốn tránh được. Dẫu cho Tiết Thụy Du có cố gắng muốn quên đi hay hạn chế nhắc đến nhưng cô càng không thể nào tránh đối mặt với nó được. Bởi lẽ thứ cô muốn giấu là thứ minh bạch, còn thứ cô ao ước là sự lén lút, vụиɠ ŧяộʍ như thế này.
“Em không biết khi nào nữa, em không muốn kết hôn.”
“Anh cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng thực sự có nhiều chuyện chúng ta phải đối mặt với nó.”
“Dục Uy, em không biết trong tương lai chúng ta sẽ như thế nào, em không chắc chắn được điều này. Nhưng em muốn anh biết rằng ngay tại thời điểm này, em đối với anh hoàn toàn là thật lòng.”
Mối quan hệ của cả hai từ đầu đến giờ tồn tại biết bao nhiêu là thống khổ, đến nỗi Trình Dục Uy đã nghĩ đến rằng nếu như ngày đó hắn không bức ép cô thì phải chăng bây giờ cô sẽ không phải sống trong khó xử như thế này. Nhưng cuộc đời nếu biết trước được thì sẽ không nói đến làm gì, Trình Dục Uy cho dù khó xử nhưng cũng sẽ không bao giờ hối hận, có thể nói rằng quãng thời gian này là quãng thời gian mà hắn cảm thấy cuộc đời hắn tốt đẹp nhất.
Một nụ hôn dần dần hạ xuống, Trình Dục Uy đã sớm lật người, đem Tiết Thụy Du đè xuống giường, rải dần xuống môi cô những nụ hôn thật nhẹ nhàng mang đầy quyến luyến. Tiết Thụy Du nhắm mắt, đáp lại nụ hôn này của hắn, cánh tay cô mảnh khảnh vắt trên cổ hắn, ôm lấy tấm lưng trần vạm vỡ của hắn, mặc kệ cho Trình Dục Uy muốn làm gì thì làm.
Dâng tặng cho đối phương tất thảy những điều gì tốt đẹp nhất của bản thân mình, cả Tiết Thụy Du và Trình Dục Uy đều bị cuốn lấy vào vòng xoáy đắm chìm của tình ái do cả hai tự tạo ra. Nhưng Tiết Thụy Du thực sự không muốn phải dứt ra khỏi mối quan hệ này, cô thực sự không muốn đánh mất người đàn ông này.
“Thụy Du, chuyện sau này có như thế nào cũng được nhưng anh chỉ mong rằng em không hối hận.”
“Em không hối hận, em chỉ hối hận khi không được gặp anh sớm hơn.”
Nếu Trình Dục Uy là người đến trước, nếu hắn xuất hiện sớm hơn, có lẽ bây giờ cả hai có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau, không phải lén lút, không cần phải đợi đến hết một tuần dài đằng đẵng mới có thể lại ở cạnh nhau. Nhưng cuộc đời đã đẩy cô vào tình huống như thế này rồi thì cô nghĩ rằng nếu có gặp nhau sớm hơn, cô cũng không thể nào chắc chắn được rằng mình sẽ yêu người đàn ông này.
Chưa một ai từng được nếm trải tư vị tình yêu, cũng chưa một ai cư xử thật lòng với người khác bao giờ. Hai tâm hồn tưởng chừng như chẳng có lấy một điểm chung nào bây giờ lại đang giao thoa cực kì đồng điệu. Nụ hôn nhẹ nhàng từ lúc nào đã dần trở nên mãnh liệt, triền miên, hai chiếc bóng đổ đè lên nhau cũng chưa bao giờ được tách rời.
Lần đầu cuồng nhiệt dữ dội, mang theo chút hấp tấp nhớ nhung da diết gửi vào từng cử chỉ, lần thứ hai ôn nhu, dịu dàng, đem thân thể dưới thân nâng niu lấy từng chút một. Tiết Thụy Du như muốn trầm mê vào cảm giác này, cô thoải mái nằm dưới thân hắn, tay chống lên vòm иgự¢ rắn chắc của hắn, ánh mắt mê man ngắm nhìn dung mạo tuyệt mỹ của người đàn ông này. Cô chưa bao giờ muốn đánh đổi bất kì thứ gì của mình bởi vì tất thảy những thứ cô đang có trong tay đều là từ mồ hôi nước mắt của cô mà ra, nhưng bây giờ, khi tìm được đúng đức tin của mình, Tiết Thụy Du chỉ có một mong ước nhỏ nhoi le lói trong đầu, cô ước gì mình đừng là ai cả, chỉ là một cô gái bình thường, yêu đương bình thường với người đàn ông này, bỏ ngoài tai mọi lời dèm pha.
Khoảnh khắc Trình Dục Uy đưa người anh em của mình thâm nhập vào nơi chật hẹp của Tiết Thụy Du, cô khẽ cau mày một chút để dung nạp sự vĩ ngạn kia, ánh mắt vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn say đắm nhìn người đàn ông đang ở bên trên cô, luận động nhịp nhàng đem cô đến đỉnh cao du͙ƈ vọиɠ.
Đêm dần khuya, bóng tối bao phủ mọi ngóc ngách dưới nhân gian, bên trong một gian phòng, tiếng thở dốc của nam nữ cứ hòa tấu với nhau mà vang lên không ngừng nghỉ. Bên trong phòng ngủ, hai chiếc bóng đổ đè lên nhau chưa bao giờ tách rời, hoan ái qua đi vẫn chưa bao giờ tách rời…