Tiết Thuỵ Du vẫn luôn bận rộn suốt cả một tuần, như thường lệ, buổi sáng cô đến công ty giải quyết mấy vấn đề giấy tờ, buổi chiều lại đến công trình giám sát vấn đề xây dựng và hoàn thiện. Từ sau chuyện vừa rồi, Tiết Thuỵ Du càng giám sát chặt chẽ hơn về tất cả các khâu, không cho phép có thêm bất kì trường hợp gian lận hay rút ruột công trình nào.
Sự ra đi của Trương Hoành ở công trình cũng khiến cho nhiều người cảm thấy khó hiểu nhưng Tiết Thuỵ Du chỉ thông báo với họ rằng Trương Hoành xin phép cô dừng làm việc ở công trình để chuyển đi nơi khác sống. Ai nấy cũng lấy làm thắc mắc vì sự rời đi quá sức đột ngột này nhưng cũng chẳng có ai hỏi han thêm nhiều, chỉ chăm lo vào công việc của mình. Thiếu bớt một người thì càng phải làm việc chăm chỉ hơn một chút để bù lại cho phần của người đó, ai cũng tự nhận biết được việc này.
Thời gian Trương Hoành biến mất, Tiết Vân Nhi vẫn chưa bao giờ liên lạc được cho anh ta. Cô ta đến tận cửa phòng trọ của Trương Hoành, đập cửa liên hồi nhưng người đáp lại cô ta chỉ có hàng xóm. Họ nói với Tiết Vân Nhi rằng Trương Hoành đã chuyển nhà đi rồi, còn đi đâu thì không một ai rõ cả, nói thêm với cô ta đừng bao giờ đến đây tìm nữa, gây ồn ào mất trật tự cả dãy nhà.
Tiết Vân Nhi chưa bao giờ chấp nhận được sự thật này, cô ta gọi điện liên tục cho Trương Hoành nhưng số máy đã không còn có thể liên lạc được, Trương Hoành lại còn biến mất khỏi thế giới này như chưa từng tồn tại lại càng khiến cho cô ta cảm thấy tức điên hơn. Rốt cuộc là làm sai chỗ nào? Tại sao kế hoạch đang diễn ra cực kì thuận lợi, tốt đẹp của cô ta lại thành ra như thế này? Đã không cắn được Tiết Thuỵ Du một chút nào thì thôi đi, lại còn khiến cho cô càng trở nên sáng giá, được cả hội đồng khâm phục.
Tại sao lần nào Tiết Thuỵ Du cũng có thể lội ngược dòng như thế được? Rốt cuộc là cô ấy là thần thánh phương nào? Nhưng mà nếu Tiết Thuỵ Du có thể ung dung đáp lại mọi người như thế thì chắc chắn rằng cô cũng đã biết được người đứng sau Trương Hoành là Tiết Vân Nhi. Nhưng ở trước hội đồng, Tiết Thuỵ Du vẫn chưa nói ra một lời nào gây hại đến Tiết Vân Nhi cũng không có nghĩa là cô sẽ không nói ra, có khi Tiết Thuỵ Du còn đang ngấm ngầm tính kế để cho Tiết Vân Nhi ngã một cú thật đau đây mà. Tiết Vân Nhi sắp phát điên rồi, cô ta không thể nào để cho Tiết Thuỵ Du có thể nói ra chuyện của cô ta được. Nhưng bằng cách nào bây giờ? Tiết Vân Nhi càng nghĩ càng rơi vào mờ mịt.
“Tối nay em sẽ về Tiết gia, có sang chỗ anh cũng sẽ sang hơi trễ.”
“Không sao, xử lý cho xong việc của em đi, anh đợi.”
“Trình Dục Uy, anh có nhớ em không?”
Thực ra Tiết Thuỵ Du đánh bạo lắm mới dám mở miệng ra hỏi Trình Dục Uy như thế này. Thậm chí lúc này, khi cô vừa hỏi xong, cô vẫn còn cảm nhận được sự gấp gáp, hồi hộp, trống иgự¢ vẫn còn đập thình thịch từng hồi. Chỉ có lúc nói qua điện thoại như thế này Tiết Thuỵ Du mới dám hỏi thôi chứ thực sự khi ở cạnh Trình Dục Uy, cô có mười lá gan cũng không dám nói sai nửa lời.
Có lẽ Trình Dục Uy cũng khá bất ngờ trước câu hỏi này của cô thì phải, Tiết Thuỵ Du đợi mãi nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng. Một chút thất vọng như mây mù xen vào dòng cảm xúc đang mạnh mẽ của cô làm cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy hụt hẫng, cô cố nén cảm giác buồn tủi trong lòng lại, định đánh lái sang câu chuyện khác thì đầu dây bên kia cuối cùng cũng có phản hồi.
“Nhớ… anh nhớ em.”
Từ trước đến nay Trình Dục Uy là người không quá dài dòng, hắn cũng ít khi dùng lời nói để mà thổ lộ ra tâm tư của mình. Tiết Thuỵ Du biết rõ điều này, cô cũng có thể cảm nhận được sự ôn nhu của hắn qua từng cử chỉ, hành động mà hắn đối xử với cô. Nhưng dẫu sao thì là phụ nữ vẫn có chút nhạy cảm, mềm mỏng hơn, Tiết Thuỵ Du vẫn muốn nghe hắn nói nhiều hơn cả.
Chữ “nhớ” mạnh mẽ lọt vào tai Tiết Thuỵ Du thật sự khiến cô rất bất ngờ, nó như ánh nắng đột ngột sáng bừng lên, đem mây mù tăm tối vừa mới phủ lấy tâm trạng cô xoá tan đi hết, khiến tâm tình cô quang đãng lạ thường. Trái tim cũng được dịp rung lên mấy hồi xao xuyến.
“Em tưởng anh không nhớ.”
“Làm sao có thể không nhớ đây? Khi mà cả một tuần vừa qua, trong đầu anh chỉ nghĩ đến cuối tuần để có thể được gặp em.”
“Tối nhớ sang đón em nhé.”
“Anh biết rồi, hẹn gặp lại em tối nay.”
“Ừm.”
Tiết Thuỵ Du cúp điện thoại, ngồi mãi trước bàn làm việc cũng không tài nào tập trung nổi. Trình Dục Uy thực sự khiến cho cô mất tập trung rồi, tất cả chính là tại do hắn nói rằng hắn nhớ cô đó. Tiết Thuỵ Du không thể nào ngăn nổi sự loạn nhịp của trái tim mình, thực sự Trình Dục Uy đang khống chế cả thể xác lẫn tinh thần cô mất rồi.
Sáu giờ tối, Tiết Thuỵ Du đứng ở trước sảnh chung cư đợi Lương Hạo Hiên đến đón. Hôm nay cô ăn mặc nhã nhặn, còn cố tình đánh thêm một chút son đỏ yêu nghiệt, bên trong túi xách có thêm mấy thứ giấy tờ linh tinh nhưng sẽ là mấu chốt của buổi tối hôm nay.
Lương Hạo Hiên đến rồi, anh nhìn Tiết Thuỵ Du tối nay có chút không quen. Không biết là do lâu rồi anh không gặp cô hay có gì khác nhưng thực sự Tiết Thuỵ Du càng khiến cho anh cảm thấy xa lạ.
“Sao thế?”
“Hôm nay về Tiết gia em lại trông khá lịch sự, có chút không quen.”
“Đi thôi nào, bố đang đợi chúng ta đấy.”
Lương Hạo Hiên nhìn Tiết Thuỵ Du rồi nhếch mép cười, ung dung lái xe rời đi. Không hiểu sao càng nhìn Tiết Thuỵ Du tự tin như thế này anh lại càng không thể rời mắt được khỏi cô. Cố bỏ qua những cảm giác xa lạ khó nói thành lời, Lương Hạo Hiên vẫn hạnh phúc tận hưởng quãng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh vị hôn thê nghiêng nước nghiêng thành của mình.
Ở nhà cũ Tiết gia, Tiết lão gia cũng đã đợi con gái út của mình từ lâu, ông đi ra đi vào nhà, vẻ mặt có chút sốt ruột. Lệ Minh Châu và Tiết Vân Nhi ngồi ở sofa, vẻ mặt có chút không tình nguyện. Đối với Lệ Minh Châu, bữa cơm gia đình kiểu này thực sự đối với bà ta là một sự tra tấn, dù gì cũng không có ai xem bà ta ra cái đinh gỉ gì trong mắt nhưng đúng với bổn phận, bà ta vẫn phải ngồi đấy. Còn riêng Tiết Vân Nhi thì khác, cô ta cũng đã chịu đủ nhiều sự ghẻ lạnh từ nhỏ rồi, sẽ không có ý tứ gì thêm nếu như hôm nay cô ta thực sự lo sợ rằng Tiết Thuỵ Du quay về Tiết gia sẽ vạch mặt cô ta.
Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau trở thành một tổ hợp kì lạ.
Tiết Thuỵ Du quay về Tiết gia, cô tiến vào chào bố, ánh mắt quét qua hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt nở nụ cười nhếch mép khinh thường. Tất cả ngồi vào bàn ăn, ai cũng mang cho mình một tâm trạng riêng, duy chỉ có vẻ mặt tươi cười là giống nhau. Thoáng nhìn ai cũng nghĩ đây là một bữa cơm gia đình ấm cúng, nhưng sự thật đằng sau nó thực sự sẽ khiến cho nhiều người phải dụi mắt nhìn lại.
“Con gái, tuần qua vất vả, chuyện dữ hoá lành, thịt chua ngọt này cho con.”
“Thịt này là do đầu bếp nhà chúng ta nấu sao bố?”
“Tất nhiên rồi, là thịt xưa nay con vẫn hay ăn do má Trần làm.”
“Đúng là hương vị xưa rồi, thật sự ngon quá đi mất.”
Tiết Thuỵ Du vẫn còn nhớ bữa cơm ngày trước, vì thịt kho chua ngọt là do Lệ Minh Châu làm, cô đã phun ra ngay trước mặt tất cả mọi người nên về sau ai cũng cẩn trọng hơn mỗi lần Tiết Thuỵ Du cô về Tiết gia dùng bữa. Đúng là món khoái khẩu, Tiết Thuỵ Du phá lệ ăn nhiều hơn bình thường, cũng là cho Lệ Minh Châu đang ngồi đối diện biết rằng bà ta trong mắt cô chẳng có đáng một gram nào cả.
“Công trình cũng sắp sửa xong bước đầu tiên rồi, con có định nghỉ ngơi chưa? Cứ bàn giao xuống cho người khác làm là được mà, thân là giám đốc, lại còn là phụ nữ chân yếu tay mềm, con nên ở công ty làm đi.”
“Con cũng đã nghĩ đến rồi thưa bố, nhưng để xem khi nào ổn định hẳn đã thì con mới dám bàn giao. Vừa xảy ra chuyện xui xẻo rồi thì vội vã nới lỏng quá cũng không phải là chuyện hay ho gì.”
“Ừm, con nói cũng phải. Nhưng con cũng phải chú ý an toàn nhé.”
“Vâng bố, con biết rồi mà.”
Tiết Vân Nhi ngồi cắm cúi ăn cơm, không có chút biểu cảm nào dư thừa, nghe Tiết Thuỵ Du lơ đễnh nhắc đến chuyện vừa rồi xảy ra, trong lòng cô ta như cài một quả bom hẹn giờ, tích tắc tích tắc nhảy số đợi đến lúc phát nổ. Lương Hạo Hiên bồi thêm vào đó mấy câu, bỗng chốc khiến cho Tiết Vân Nhi gượng gạo đến khó coi.
“Chuyện vừa rồi ở công ty thực sự lớn đến mức nào vậy? Tiểu Du vẫn chưa nói cho anh nghe nữa.”
“Có người mua chuộc nhân công rút ruột công trình làm cho cuối tuần trước em phải gấp rút điều tra không dám nghỉ.”
“Ai lại dám dưới mắt của em làm ra loại chuyện đó được. Rút ruột quá nhiều có thể dẫn đến bị khởi tố đó, dính đến hình sự thì cũng không có hay ho gì đâu.”
“Người nhân công cũng đã khai cho em hết tất cả cũng như trả lại toàn bộ số nguyên vật liệu bị đánh cắp. Nhưng mà người đứng đằng sau chuyện này thì vẫn chưa tự giác thôi.”
Tiết Thuỵ Du nhếch môi cười một nụ cười nhếch mép tuyệt mỹ, ánh mắt cô vô thức quét qua người Tiết Vân Nhi rồi bưng cốc nước lên uống một ngụm, thu lại toàn bộ sự bối rối của Tiết Vân Nhi vào trong mắt.
Mà Tiết Vân Nhi cũng thực sự chột dạ, cô ta cắm cúi ăn cơm, không dám ngẩng đầu dậy nhìn bất kì ai. Cô ta sợ phải bắt gặp trúng ánh mắt của Tiết Thuỵ Du, trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi chuyện đừng có xảy ra…