“Trình Dục Uy, anh đang theo dõi tôi sao?”
Chân trước vừa bước vào cửa biệt thự của Trình Dục Uy, giây sau ngay lập tức Tiết Thuỵ Du đã lên tiếng chất vấn hắn. Cô không nhìn rõ được tâm tình của Trình Dục Uy ở trước mặt, chỉ nhìn thấy bóng lưng mặc âu phục thẳng thớm của hắn có chút dừng lại khi nghe cô nói. Trình Dục Uy khựng lại một chút trước câu hỏi của Tiết Thuỵ Du, hắn thực tình không biết nên trả lời cô như thế nào, nhưng trên môi lại cong lên một nụ cười yêu nghiệt.
“Như em thấy đấy.”
Không ngờ được rằng Trình Dục Uy lại lên tiếng thừa nhận như vậy, Tiết Thuỵ Du vốn luôn biết Trình Dục Uy ít nhiều luôn đặt những tai mắt nhất định ở bên cạnh cô để giám sát nhất cử nhất động của cô. Ấy nhưng vạn nhất vẫn chưa bao giờ ngờ đến được hôm nay Trình Dục Uy lại lớn gan dám xen cả vào chuyện của cô.
Tất nhiên Tiết Thuỵ Du cũng không phải có ý trách cứ gì hắn, chỉ là cô có cảm giác hơi khó chịu một chút vì bị hắn giám sát, nhất cử nhất động đều bị hắn tóm lấy. Chuyện đêm nay cô cũng cho rằng bản thân mình hơi khinh suất, một thân nữ nhi yếu đuối dám nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài một mình, không sợ nguy hiểm. Nhưng cũng thật may vì có Trình Dục Uy, bằng không cô cũng không bao giờ lường đến được trường hợp đối phương có nguy hiểm hay không để mà có thể chạy thoát thân trong tình huống xấu nhất.
Trình Dục Uy đứng đối diện, hắn quay lại nhìn Tiết Thuỵ Du, thu lại tất cả những tâm tình hỗn tạp thể hiện trên mặt của cô, đem đặt cả vào trong mắt. Thật tình Trình Dục Uy luôn biết Tiết Thuỵ Du tuy tài giỏi nhưng hành động lại có chút xốc nổi, cô có thể vì công việc mà không màng gì đến chính mình. Bản thân cô nghĩ sao thì hắn không biết rõ nhưng hắn thì thực sự không thích điểm này ở cô.
“Một thân một mình em là phụ nữ, đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến nơi vắng vẻ như thế thì em xem tôi lo lắng có thừa hay không?”
Trình Dục Uy tiến đến đứng đối diện với Tiết Thuỵ Du, hắn nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào trong mắt hắn, lại vô tình lạc vào bầu trời đầy sao lấp lánh trong mắt cô. Tiết Thuỵ Du nhìn hắn, cũng vô thức lạc vào đôi mắt ưng sâu không thấy đáy của hắn. Lúc này, cô lại vô thức nhận ra rằng Trình Dục Uy đối với cô luôn có một sự dịu dàng khó thành hình, cô cũng chẳng biết là đối với ai hắn cũng như vậy hay duy chỉ mình cô mới có thể diện kiến được một mặt đầy ôn nhu này của hắn nữa.
“Tôi xin lỗi vì tối nay lỡ hẹn, hại anh phải lo lắng, còn làm phiền anh nữa.”
“Thuỵ Du, về sau tôi muốn cuối tuần của em được thoải mái bên cạnh tôi, chuyện ở công ty dù có gấp như thế nào em cũng nên dành thời gian cho mình nhiều hơn.”
“Nhưng chuyện này nếu không gấp thì sẽ không được mất.”
“Tôi sẽ thay em xử lý toàn bộ, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Từ bao giờ chuyện riêng tư nội bộ của Tiết thị lại đưa cho người ngoài xử lý như vậy? Tiết Thuỵ Du thực sự không dám nghĩ tới bản thân từ bao giờ lại có thể ỷ lại vào Trình Dục Uy mà không có một chút nào do dự như vậy nữa? Tin tưởng từ đâu mà có? Cô cũng không biết từ đâu mà có, nhưng giây phút Trình Dục Uy xuất hiện ở công trình, thay cô xử lý tất cả mọi chuyện thì Tiết Thuỵ Du lại mặc nhiên ỷ lại cả vào hắn, thầm uỷ thác mọi thứ cho hắn rồi.
Cả hai đều lạc trong đôi mắt của đối phương, trong ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ hắt lên đôi nam nữ đẹp đến không tả được. Trình Dục Uy luồn tay vào gáy của Tiết Thuỵ Du, giữ đầu cô rồi cúi người hôn xuống. Tiết Thuỵ Du nhắm mắt lại, như chờ đón nụ hôn này của hắn từ lâu rồi.
Dịu dàng, từ từ, chậm rãi, Trình Dục Uy lại dắt Tiết Thuỵ Du đi trên một con đường nhẹ nhàng, khiến cô chẳng có cách nào từ chối được. Hai đôi môi vấn vít lấy nhau, hai thân thể tự lúc nào đã đứng sát vào nhau, thân thể nữ nhân yêu kiều dán chặt vào thân thể đàn ông uy mãnh. Tiết Thuỵ Du nắm chặt lấy vạt áo vest của Trình Dục Uy, mà hắn từ lúc nào cũng đã dịu dàng ôm lấy cả cơ thể của cô.
Nụ hôn đi từ dịu dàng đến cuồng nhiệt hơn từ lúc nào không biết, Tiết Thuỵ Du vẫn còn mang giày cao gót, đã thế cô còn phải nhón chân lên mới có thể vừa tầm với thân ảnh cao lớn của Trình Dục Uy. Hắn cũng phát giác được việc này, đôi môi vẫn không dứt được khỏi đôi môi của cô nhưng lại cố gắng di dời đến sofa để cô thoải mái hơn.
Trên ghế sofa, Tiết Thuỵ Du nằm trên người Trình Dục Uy, hai cánh môi vẫn còn triền miên quấn quýt lấy nhau chẳng dứt. Có lẽ Tiết Thuỵ Du đã thực sự rơi vào trầm mê với người đàn ông này rồi. Cô mặc kệ tất thảy những thứ khiến bản thân rối ren ở ngoài kia, gác lại tất cả ngoài thềm cửa, giờ đây ở trong căn biệt thự này, cô chỉ muốn làm theo bản năng của mình, tự nguyện với người đàn ông này.
“Em muốn ở chỗ này sao?”
Không biết đã trải qua thời gian bao lâu rồi nữa, khi cả hai đôi môi tách rời nhau ra, giọng của Trình Dục Uy đã trầm khàn đến đáng sợ mà môi của Tiết Thuỵ Du cũng bị hắn hôn đến tê rần, gò má phiếm hồng một mảng cực kì phong tình. Tiết Thuỵ Du vẫn nằm trên người hắn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mắt hắn, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng dữ dội vì thiếu không khí, tất thảy lọt vào mắt Trình Dục Uy đều biến thành đáng yêu, phong tình vạn chủng.
“Trình Dục Uy, chúng ta về phòng đi.”
Tiết Thuỵ Du bị hắn bế ngang người kiểu công chúa, cô cũng vòng hai cánh tay qua cổ hắn, cả quá trình nhìn hắn không chớp mắt. Từng bước đi của Trình Dục Uy tiến gần đến căn phòng ở cuối hành lang lại khiến cho trái tim của Tiết Thuỵ Du theo từng bước của hắn lại run lên. Cô đã cùng Trình Dục Uy chơi trò chơi tình ái này một thời gian dài rồi và cô nghĩ bản thân chẳng còn có cách nào quay đầu lại được nữa. Khi cánh cửa phòng mở ra, khi Trình Dục Uy đặt cô xuống giường, khi đó Tiết Thuỵ Du biết mình chẳng thể nào gạt bỏ được chuyện này trong cuộc đời mình.
Cô sẽ đón nhận Trình Dục Uy ở một tư cách nào đây? Vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ mập mờ trong bóng tối này nữa hay sao? Tiết Thuỵ Du đã từng hạ hết quyết tâm tối nay sẽ cùng Trình Dục Uy nói đến chuyện chấm dứt nhưng cô nghĩ bản thân cô bây giờ cũng chẳng thể nào mở lời được nữa rồi. Người đàn ông này từ giây phút bước vào cuộc đời cô đã chi phối cô thành một bản ngã khác, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, phụ thuộc vào hắn mới được.
“Thuỵ Du, thật muốn ngày nào cũng có thể ở cùng em.”
“Chúng ta không thể.”
“Tôi biết, vì vậy tôi chỉ có thể ti tiện mỗi cuối tuần đều bắt em về đây. Có được hay không?”
“Đây là ra lệnh hay là ngỏ lời?”
“Tôi muốn nghe ý kiến của em hơn.”
Thực ra thứ mà Trình Dục Uy muốn đó chính là sự chủ động đáp lại của Tiết Thuỵ Du. Nghe có vẻ thực sự quá là bá đạo bởi vì ngay từ đầu là chính hắn bắt ép cô, bây giờ lại muốn nghe cô chủ động đồng ý với hắn. Ai có thể nói Trình Dục Uy tham lam cũng được, nhưng hắn thực sự muốn Tiết Thuỵ Du thừa nhận rằng hắn đã có trọng lượng trong lòng của cô mà thôi.
Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh đàn ông nằm trên thân ảnh phụ nữ, bốn mắt nhìn nhau, cách nhau chỉ có vỏn vẹn mấy cen-ti-mét. Tiết Thuỵ Du đối diện với sự chờ mong của Trình Dục Uy cũng chẳng biết nên đáp lại hắn như thế nào. Mối quan hệ này từ bao giờ lại cần ý kiến của cô như thế? Hay Trình Dục Uy lại muốn điều gì khác.
“Nếu tôi từ chối thì nó có chuyển thành ra lệnh hay không?”
“Tôi bị em từ chối không phải một lần, nhưng nếu em thực sự không muốn, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em.”
“Thực ra đêm nay tôi đến vốn là có chuyện muốn cùng anh bàn bạc.”
“Chuyện gì?”
“Tôi đã nghĩ đến việc tương lai của tôi nếu tiếp tục mối quan hệ này thì sẽ như thế nào. Anh biết đó… tôi và Lương Hạo Hiên đã đính hôn được một khoảng thời gian dài và bây giờ hai bên gia đình đều đang hối hả chúng tôi tiến đến hôn nhân rồi.”
Trong lòng Trình Dục Uy như có thứ gì đó mất mát, vậy thì tối nay Tiết Thuỵ Du đến đây cùng hắn chính là để cùng hắn kết thúc mối quan hệ này sao? Hắn hiếm lắm mới tìm thấy được người mà hắn muốn, tại sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được?
“Thuỵ Du, em muốn nói điều gì với tôi?”
“Trình Dục Uy, tôi không biết ngay từ đầu việc tôi gặp anh là đúng hay là sai, tôi cũng không biết rốt cuộc đứng giữa anh và Lương Hạo Hiên thì đâu mới là người khiến cảm xúc của tôi thật lòng nhất. Đứng ở trường hợp như tôi bây giờ thực sự không biết nên xử lý như thế nào nữa.”
“Em không cần xử lý gì cả, tôi chỉ cần em, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn cũng được.”
“Trình Dục Uy, tôi sắp kết hôn rồi.”
Tiết Thuỵ Du khi nói ra câu này cũng chẳng biết bản thân cô đang chờ mong điều gì ở người đàn ông trước mặt này nữa. Chỉ là cô không biết Trình Dục Uy đối với cô là có bận tâm hay chỉ đơn thuần là chơi đùa như một thú vui? Thực sự cô muốn biết Trình Dục Uy suy nghĩ những gì, cũng là thực sự muốn biết bản thân cô cần gì và quyết định những gì.
“Thuỵ Du, tôi luôn nói với em rằng Lương Hạo Hiên không phải là một người tốt, ngay cả tôi cũng như vậy. Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng em dây dưa lâu đến như thế này, cũng chưa từng nghĩ rằng vì em mà tôi có thể không màng đến bất kì người phụ nữ nào khác. Em thực sự đã chi phối tôi đến mức tất cả mọi lúc tôi đều suy nghĩ đến em rồi đó Tiết Thuỵ Du.”
“Nhưng chúng ta…”
“Tôi tôn trọng quyết định của em vì ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện đều do tôi bắt đầu. Em phải hận tôi đến như thế nào vì đã và đang từng bước huỷ hoại em như vậy. Sẽ thật tốt nếu như đêm hôm đó em không say rượu nhỉ, chúng ta cũng chẳng có cách nào dây dưa đến ngày hôm nay.”
Trái tim Tiết Thuỵ Du như hẫng một nhịp, cô cảm thấy trong lời nói của Trình Dục Uy có biết bao nhiêu đắng chát khi nhắc về tất cả mọi chuyện đã trải qua. Phải! Cô từng nghĩ nếu như đêm hôm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia thì cô cũng sẽ chẳng có lâm vào tình cảnh như hiện tại. Nhưng Trình Dục Uy chiếm lấy cô lâu như vậy, bây giờ cô phải làm sao bây giờ? Mọi chuyện cũng đâu thể quay trở về vạch xuất phát được.
“Trình Dục Uy, tôi không biết phải nói như thế nào nữa, không biết từ lúc nào tôi đã quen với việc có anh ở bên cạnh rồi. Nếu chuyện của chúng ta bị vỡ lẽ ra, có lẽ người khác sẽ mắng tôi là kẻ đê tiện mất. Nhưng tôi thực sự rất để tâm đến chuyện này, thậm chí còn mong đến cuối tuần để được gặp anh.”
“Thuỵ Du… em…”
“Trong lúc tôi chưa thuộc về ai cả, tôi muốn sống với cảm xúc thật với người mà tôi muốn.”
Tiết Thuỵ Du chủ động dâng hiến đôi môi ngọt lịm của mình cho Trình Dục Uy. Cô quàng hai tay lên cổ hắn, níu hắn xuống để hai cánh môi lại lần nữa cuốn lấy nhau. Trình Dục Uy tuy có rất nhiều thắc mắc chưa kịp nói ra nhưng hắn cũng không nỡ từ bỏ giây phút này, nếu để cho hắn suy nghĩ, có thể là tự mình đa tình cũng được, hắn tin rằng Tiết Thuỵ Du đã rơi vào trầm mê với hắn rồi.
Trong nụ hôn cuồng nhiệt đầy nóng bỏng, Tiết Thuỵ Du như cảm thấy đây mới chính là người mà cô muốn, không có một chút bài xích nào, càng không có lấy một chút sự gượng gạo nào ở đây. Với Trình Dục Uy, cô được sống thật với cảm xúc của mình, dẫu cho đây là một quãng thời gian ngắn cũng được, cô bằng lòng tận hưởng phút giây này trước khi nó vỡ tan như bong bóng xà phòng. Cô cũng đã suy nghĩ rất kĩ rồi, sau này cô có lấy Lương Hạo Hiên thì đó là chuyện của sau này, bây giờ cô muốn Trình Dục Uy thì đây là chuyện của bây giờ. Tiết Thuỵ Du cô chưa bao giờ hối hận.