Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài - Chương 22

Tác giả: Nguyễn Phạm Quỳnh Giang

“Tôi nghĩ cô nên dừng lại được rồi! Tôi đã làm theo đúng như ý cô muốn, đã lấy đi biết bao nhiêu nguyên vật liệu rồi.”
“Càng lấy nhiều thì cô ta ngã càng đau, đừng có cãi lời tôi, anh nhận tiền của tôi thì phải làm theo ý tôi.”
“Số nguyên vật liệu kia cô tính xử lý như thế nào đây?”
“Cho anh toàn quyền quyết định, dù sao thì có đưa cho tôi tôi cũng chẳng biết nên làm gì. Anh đem bán được bao nhiêu thì số đó coi như tôi thưởng thêm cho anh.”
“Cô nên dừng việc làm trái với lương tâm này lại sớm đi, quả báo không chừa một ai đâu.”
Trương Hoành không muốn nghe thêm một lời nào từ bên phía Tiết Vân Nhi nữa liền trực tiếp cúp ngang điện thoại. Anh ta nhìn chiếc xe bán tải chở đầy vật liệu xây dựng mà cảm xúc trong lòng xáo trộn không thôi. Thực sự mà nói nếu không phải rơi vào tình cảnh bần cùng sinh đạo tặc này, anh ta cũng không đi đến được bước đường này.
Nhưng làm sao anh ta không hiểu được ý đồ của Tiết Vân Nhi kia chứ? Anh ta dẫu sao cũng chỉ là một công nhân xây dựng bình thường, nhưng hình như một người cũng bình thường như Tiết Vân Nhi lại quá khinh thường trí thông minh của anh ta rồi. Số nguyên vật liệu này anh ta mà đem bán chắc chắn về sau nếu có chuyện không lành xảy ra, Tiết Vân Nhi sẽ không ngần ngại hắt hết nước bẩn lên người anh ta để anh ta gánh hết mọi tội danh từ rút ruột công trình đến việc lấy của công làm việc tư. Chỉ có như vậy thôi anh ta chắc chắn cũng sẽ đủ để bị khởi tố rồi.
Tiết Vân Nhi nghĩ người túng quẫn như anh ta thì dễ dàng thâu tóm, nhưng anh ta thực sự không ngốc đến nỗi đó đâu. Trương Hoành lái chiếc xe bán tải lại một phân xưởng cũ, nơi này là của một người bạn của anh ta làm thợ cơ khí. Tất cả những vật liệu bòn rút được anh ta đều cất ở nơi này, đều như vắt tranh đêm nào cũng có nhiều thứ được chất thêm vào đây, đến nỗi bây giờ Trương Hoành còn không thể nào ngờ nổi là anh ta đã lấy đi bấy nhiêu thứ ở công trình rồi.
Nói nhiều thì không nhiều đến nỗi bị người ta phát giác ra, Trương Hoành dẫu sao cũng là người làm xây dựng lâu năm, anh ta vốn biết cách lươn lẹo làm sao để người khác không thể nào nhìn ra được kẽ hở. Nhưng cái đống nguyên vật liệu này thực sự là quá nhiều đến mức chạm nóc lương tâm của anh ta rồi, số này mà đem bán thì chắc anh ta cũng dư giả được một thời gian dài cơ. Nhưng suy tính lâu dài thì cũng không thể bán được, cũng không thể nào bồi thêm vào đây một chút vật liệu nào nữa được.
“Văn bản này có sơ sót đó thưa Tiết tổng.”
Trước hội đồng, Tiết Vân Nhi không biết từ đâu lại có được uy lực mạnh mẽ đến bất ngờ, cô ta cầm văn bản mà Tiết Thuỵ Du vừa phát ra trên tay, chưa kịp nhìn đến chữ đầu trên đó đã vội phản bác lại đầy bất ngờ. Tiết Thuỵ Du đứng trước hội đồng khẽ nâng mắt nhìn Tiết Vân Nhi như một con hâm, không biết cô ta lại giở cái trò điên khùng gì nữa đây.
“Sơ sót? Tiết phó tổng thấy sơ sót gì thì cứ việc chỉ ra cho tôi.”
Tiết Vân Nhi đúng là có sự chuẩn bị từ trước, cô ta cầm văn bản trên tay, hiên ngang đứng dậy trước hội đồng rồi lại lấy can đảm nhìn vào mắt Tiết Thuỵ Du. Phen này Tiết Thuỵ Du sẽ không thoát được khỏi cô ta đâu!
“Theo như tiến độ công trình mà Tiết tổng báo cáo thì tôi nghĩ rằng số nguyên vật liệu để làm công trình thực sự không đúng lắm đâu. Tôi nghĩ nếu để làm đến bấy nhiêu thì vật liệu hao tốn thực sự không nhiều đến mức này.”
“Ý của cô là?”
“Tôi không biết Tiết tổng có ở đó nắng nóng quá nên tính nhầm hay không, tôi thì lại không nghĩ Tiết tổng khai khống số vật liệu để rút ruột công trình đâu.”
Mang giọng điệu lại tỏ vẻ vô tội, nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra được Tiết Vân Nhi thực chất đang thách thức, hơn nữa còn hắt thẳng nước bẩn lên người Tiết Thuỵ Du, nói cô khai khống số liệu để rút ruột công trình. Những người ngồi dưới hội đồng cũng tỉ mỉ xem xét lại từng chút rồi nhận ra lời Tiết Vân Nhi nói thực sự không sai một chút nào.
Lần đầu tiên đứng trước hội đồng, Tiết Vân Nhi lại được lòng kha khá cổ đông ở dưới, chiếm thế thượng phong đến mức này. Tần Nhã Lam nhìn văn bản trong tay, bản thân cô cũng nhận ra sai sót ít nhiều, cô lo lắng nhìn Tiết Thuỵ Du. Thực sự cô tin rằng Tiết Thuỵ Du không phải là người như thế này đâu, nhưng cái mà cô lo lắng đó chính là Tiết Thuỵ Du một khi mà đã bị Tiết Vân Nhi khích tướng đến mức tức giận lên rồi thì hậu quả sẽ cực kì khó nói tới.
Tiết Thuỵ Du đứng trước áp lực bủa vây từ không ít người đang đứng về phía Tiết Vân Nhi mà không khỏi cười lạnh trong lòng. Cô tức giận đến run người, nắm tay cuộn tròn lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau điếng cô cũng chẳng mảy may quan tâm. Nhưng nổi giận ở chỗ này thì là ngu ngốc rồi, Tiết Thuỵ Du nghĩ được rằng bây giờ cô mà tức giận lên mà đối đáp lại Tiết Vân Nhi thì chẳng khác nào gây mất cảm tình hơn. Nhưng cô cũng biết chuyện này chắc chắn có ẩn tình, Tiết Vân Nhi không thông minh đến nỗi tờ văn bản còn chưa đến tay đã vội nhận ra điểm bất hợp lý trong đó đâu, ngoại trừ việc cô ta đã biết điều gì đó uẩn khúc phía sau chuyện này.
“Thưa hội đồng, tôi không bác bỏ những suy đoán của đa số những người đang ngồi ở đây nói chung và Tiết phó tổng nói riêng. Tôi cũng không cho đây là suy đoán vô căn cứ, mỗi người có một lập trường, một quan điểm riêng để tự suy nghĩ về việc này. Nhưng tôi nghĩ tôi cần làm rõ việc này sớm nhất có thể để không làm mất uy tín đôi bên.
Tôi là tổng giám đốc của Tiết thị, vì dự án, vì Tiết thị đã hy sinh không ít, tiền túi bỏ ra còn chẳng tính huống hồ gì đến việc rút ruột công trình bỏ vào hầu bao riêng. Chuyện này sẽ được tôi làm sáng tỏ vào tuần tới, tại cuộc họp đầu tuần tôi sẽ giải đáp đủ thắc mắc cho mọi người và lấy lại sự trong sạch cũng như danh dự của tôi trước hội đồng. Còn bây giờ đã là cuối tuần rồi, Tiết Thuỵ Du tôi chúc mọi người có một kì nghỉ cuối tuần vui vẻ.”
Tất cả lời nói đều mang ý tứ cực kì lãnh đạm nhưng cũng không kém phần lạnh lùng thách thức của Tiết Thuỵ Du bỗng chốc khiến phòng họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ở đây ai mà không biết được rằng Tiết Thuỵ Du đối với dự án luôn dốc hết tâm sức, nếu rút ruột thì có chăng sẽ rút ruột bấy nhiêu tiền của thôi?
Tiết Vân Nhi nhìn hội đồng bỗng dưng giữ lại thái độ hoà hoãn thì không khỏi lạnh lùng. Hừ! Mới bị doạ cho một tí đã liền quay ngoắt thái độ để bưng bít, nịnh bợ, cô ta không tin lần này Tiết Thuỵ Du có thể thuận lợi làm rõ ràng mọi chuyện ra trước hội đồng vào cuộc họp đầu tuần tới. Bây giờ đã là thứ bảy, chỉ có hơn một ngày để Tiết Thuỵ Du có thể làm việc này, nhưng mọi chứng cứ đều ở trong tay của Tiết Vân Nhi thì phải làm sao đây?
Cuộc họp kết thúc, ai nấy cũng đều mang một tâm trạng riêng rời khỏi, Tiết Vân Nhi mỉm cười đắc ý nhìn bóng lưng Tiết Thuỵ Du cao ngạo rời đi. Lần này để xem xem Tiết Thuỵ Du sẽ lấy cái gì để phản pháo lại mọi người, có là thần tiên tái thế cũng không thể nào có được cái năng lực đó đâu.
Tiết Thuỵ Du vừa kết thúc cuộc họp đã vội chạy đến công trình, việc làm đầu tiên đó chính là đem tất cả những nhân công cũng như quản lý gom về một chỗ để tổ chức họp khẩn xử lý việc này. Hơn nữa, cô còn cho trích xuất toàn bộ camera ở công trình để theo dõi. Đứng trước nhân công, Tiết Thuỵ Du chỉ lên tiếng cảnh cáo ai đang có ý định qua mặt cô mà thôi, có như thế nào cũng phải điều tra qua một lần mới có thể biết được. Cô không tin rằng kẻ đó qua mặt cô được đến nỗi như vậy thì sẽ không chột dạ.
Buổi tối, nhớ đến cái hẹn cùng với Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du uể oải nhấc người từ trên giường, mở tủ lấy một bộ quần áo để chuẩn bị ra ngoài. Ngay lúc đó, điện thoại để trên giường lại đổ chuông, cô nhìn thấy số máy lạ gọi đến thì không khỏi nghi hoặc. Trình Dục Uy? Không phải! Trình Dục Uy vừa gọi điện cho cô rồi. Vậy thì là ai? Tiết Thuỵ Du nghi hoặc nhưng vẫn bắt máy.
“Tiết tổng, nếu như cô muốn biết chuyện nguyên vật liệu ở công trình bị rút đi đâu thì mau tới công trình, tôi sẽ cho cô biết.”
“Anh là ai? Tại sao tôi phải tin lời của anh?”
Tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, cô sẽ biết được chân tướng, cả người đứng sau chuyện này. Tôi ở công trình đợi cô.”
Đầu dây bên kia cúp máy ngang, Tiết Thuỵ Du không còn cách nào khác liền gọi điện thoại cho Trình Dục Uy để xin dời cuộc hẹn này lại.
“Em nói sao? Bận việc?”
“Ừm! Thực sự xin lỗi nhưng tôi có việc bận phải về Tiết gia gấp. Cuộc hẹn này của chúng ta có thể dời lại hay không?”
“Thuỵ Du, tôi đang đợi em, nhưng lại hụt hẫng quá!”
“Thực sự xin lỗi! Tôi phải đi gấp! Gặp anh sau!”
Trình Dục Uy nhìn màn hình đen ngòm trước mắt mà cả khuôn mặt cũng đen đi, hắn thực sự không chấp nhận nổi lý do này. Mười phút trước hắn vừa gọi điện thông báo tài xế của hắn đã đến trước sảnh chung cư đợi cô, ấy vậy bây giờ lại nhận được điện thoại dời cuộc hẹn mà hắn đã trông đợi cả tuần nay lại. Thực sự không thể nào chấp nhận nổi! Trình Dục Uy sai tài xế âm thầm bám theo Tiết Thuỵ Du, xem rốt cuộc là cô đi đâu.
Một chiếc xe taxi dừng ở một công trình ở ngoại ô, Tiết Thuỵ Du vội vàng mở cửa xe rồi nhanh chóng đi vào. Cách đó không xa, Tiết Thuỵ Du không để ý đến là một chiếc xe màu đen đang ẩn mình trong đêm tối, người tài xế trên chiếc xe đó nhìn thấy Tiết Thuỵ Du đi vào công trình liền gọi điện thoại thông báo cho Trình Dục Uy.
“Tiết tổng!”
Trương Hoành đứng trước mặt Tiết Thuỵ Du, cô nhíu mày nhìn anh ta, nhận ra có chút quen mặt nhưng tạm thời không thể nào nhớ nổi. Cô vô thức lùi lại mấy bước rồi nghi hoặc nhìn anh ta.
“Anh là người gọi điện đến?”
“Đúng vậy.”
“Anh bảo anh biết mọi chuyện, vậy mau nói đi.”
“Nhưng cô phải hứa với tôi sẽ bảo vệ tôi, tôi không muốn bị người khác uy Hi*p nữa đâu.”
“Chỉ cần anh nói hết, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Trương Hoành thực sự không thể nào chấp nhận được lương tâm của bản thân bị đem đi bán rẻ bởi mấy đồng tiền kia của Tiết Vân Nhi nữa. Anh ta cảm thấy nếu như Tiết Thuỵ Du đã biết được chuyện nguyên vật liệu bị rút ruột thì chắc chắn không sớm thì muộn sẽ điều tra ra anh ta. Mà Tiết Vân Nhi chắc chắn sẽ không cứu anh ta đâu. Vậy nên anh ta sẽ đi trước cô ta một bước.
“Nguyên vật liệu tất cả đều không thiếu một chút toàn bộ đang ở chỗ của tôi. Người đứng sau sai khiến tôi là phó tổng giám đốc của Tiết thị - Tiết Vân Nhi. Cô tin hay không thì tôi cũng có bằng chứng.”
“Nhưng sao anh lại phải làm như thế này?”
“Bởi vì lương tâm tôi không cho phép. Tôi biết rằng nếu chuyện này bị phát hiện thì tôi sẽ không có cách nào cứu được bản thân mình, vậy nên tôi không muốn chịu ơn của Tiết tổng để rồi bán đứng cô như vậy nữa. Chỉ cầu xin cô có thể tha cho tôi mà thôi.”
“Chỉ cần anh có đủ chứng cứ để kết luận người đứng sau lưng anh là Tiết Vân Nhi thì tôi có thể đảm bảo cho anh lần này. Nhưng tôi chỉ niệm tình anh đã giúp đỡ tôi mà thôi.”
“Cảm ơn Tiết tổng, tôi thực sự không nghĩ được rằng cô sẽ có thể rộng lượng tha thứ cho tôi.”
Bên kia, Trình Dục Uy cũng đã đến công trình. Hắn thực sự không hiểu nổi đêm hôm khuya khoắt, Tiết Thuỵ Du một thân một mình chạy đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm cái gì. Nhưng sau khi nghe được mọi chuyện từ chỗ của Tiết Thuỵ Du và Trương Hoành, hắn cũng thực sự hiểu ra cô gái tên Tiết Thuỵ Du này hoá ra có thể vì công việc mà bất chấp tất cả, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây.
“Thuỵ Du, chuyện này để sau đi, dù gì cũng giải quyết xong rồi, bây giờ có thể cùng tôi quay về rồi chứ?”
“Anh…?”
Tiết Thuỵ Du không ngờ được rằng Trình Dục Uy cũng có mặt ngay chỗ này mà hình như hắn còn nghe lỏm được chuyện của cô và Trương Hoành rồi. Trình Dục Uy không có chút gì mất tự nhiên, hắn tiến đến đứng bên cạnh Tiết Thuỵ Du rồi nhìn Trương Hoành đang cực kì nghi hoặc nhìn hắn.
“Giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ cho người kiểm tra giúp em xem lời người này nói có đúng hay không. Người này cũng để tôi lo liệu đi, theo như ý em muốn, được hay không?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Đêm hôm khuya khoắt em không đến chỗ tôi lại chạy đến đây em bảo xem ai không lo lắng? Giao lại cho tôi đi, tôi nhất định sẽ không để cho em hay anh ta thiệt thòi đâu, tôi chỉ giúp em xử lý chuyện đêm nay mà thôi.”
Tiết Thuỵ Du ngờ vực nhìn Trình Dục Uy, cũng ngờ vực nhìn Trương Hoành. Anh ta không quá bất ngờ khi nhìn thấy người bên cạnh Tiết Thuỵ Du không phải là hôn phu của cô, hoặc có thể coi như là anh ta không biết đến Lương Hạo Hiên là ai đi. Tiết Thuỵ Du thực sự mệt mỏi rồi bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi mà thôi, cô chỉ cần đủ chứng cứ, đầy đủ nguyên vật liệu bị bòn rút là được, lúc này ỷ lại một chút vào Trình Dục Uy thì cũng chẳng sao đâu nhỉ?
“Vậy nhờ anh đi.”
“Được rồi.”
Trương Hoành mặc dù hơi nghi ngờ người đàn ông trước mặt này là ai nhưng vẫn đi trước dẫn đường. Dẫu sao thì cũng là người có tiền có quyền, còn có quan hệ với Tiết Thuỵ Du thì chắc chắn tin tưởng được. Trình Dục Uy sai người đi theo anh ta, kiểm kê đúng theo như giấy tờ mà Tiết Thuỵ Du đưa, còn cẩn thận dặn dò không được bạc đãi Trương Hoành vì dẫu sao Tiết Thuỵ Du cũng sẽ tìm cách giúp đỡ anh ta mà thôi. Xong xuôi hết tất cả, Trình Dục Uy ngồi vào xe, nhìn Tiết Thuỵ Du mệt mỏi đang tựa đầu ra sau ghế.
Cô gái nhỏ này đêm hôm khuya khoắt vì chuyện công ty đã vội vàng chạy đến đây, không quản ngại nguy hiểm gì thật khiến cho Trình Dục Uy hắn vừa lo lắng vừa giận. Cô ham công tiếc việc như thế thật sự không biết nên nói như thế nào nữa, nhưng ít nhất lúc nãy cô cũng đã tin tưởng hắn, thậm chí Trình Dục Uy còn cảm nhận được sự an tâm trong mắt cô khi nhìn thấy hắn. Đây đúng thật là một cảm giác thành tựu mà Trình Dục Uy hiếm lắm mới có được.
Mèo hoang nhỏ mà hắn dày công chăm sóc bây giờ đã biết ỷ lại vào hắn rồi, còn cảm giác nào thành tựu hơn nữa kia chứ nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc